Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Nhờ mặt hắc ám ban tặng, thượng đế dưỡng thành thói quen sau khi tỉnh lại liền cảm nhận bốn phía.

Rất tốt, nơi này là đại thánh đường.

Rất tốt, xung quanh không có hơi thở của thiên sứ.

Dưới thân y là ngự tọa, không phải giường, sách Sáng Thế tựa vào trên đầu gối, hẳn là không có làm ra chuyện gì không nên làm. Lông mi màu bạc khẽ nhúc nhích, thượng đế mở đôi mắt thần vàng kim, thân thể căng thẳng hơi trầm tĩnh lại.

Sau khi trải qua mấy lần kích thích, thượng đế đã không dám dễ dàng tin tưởng tiết tháo của mặt hắc ám nữa.

“Sách Sáng Thế, tối hôm qua hắn làm gì?”

“Hưm…”

Sách Sáng Thế buồn ngủ bị đánh thức, mở sách ra, lấy ra ghi chép tối hôm qua.

Thượng đế nâng sách Sáng Thế lên một chút, đọc nội dung ngắn gọn ở trên: “Một buổi tối nhìn chằm chằm Lucifiel điện hạ ngẩn người, rồi sau đó tự dưng bật cười, một mình ngủ ở ngự tọa.”

Thượng đế buông sách xuống, nói rằng: “Sao càng xem càng thấy không được bình thường.”

Sách Sáng Thế viết trên chỗ trống: “Mặt hắc ám còn mắng ngươi một câu, ‘Đồ ương ngạnh, đang ngủ cũng không cho ngô đụng vào hắn’.”

Thượng đế hiểu rõ nói: “Như vậy mới bình thường.”

Sách Sáng Thế: “…”

Thượng đế, vậy ra y không chửi chính là không bình thường hả?

Khép sách Sáng Thế lại, thượng đế lãnh tĩnh nói ra tính cách mặt hắc ám, “Ngô chán ghét hắc ám, hắn chán ghét quang minh, ngô chán ghét phá hoại, hắn chán ghét hòa bình, nếu có lúc nào đó hắn có thể nhìn ngô thuận mắt, nhất định là lúc đó có vấn đề.”

Sách Sáng Thế mê man nói rằng: “Các ngươi làm thế nào hòa bình ở chung lâu như vậy?”

Thượng đế lãnh đạm nói: “Ngô mạnh hơn hắn.”

Ở phương diện này, ý thức phân liệt ra vĩnh viễn không có khả năng vượt qua y.

Tựa như quang minh ở thế gian này vượt qua hắc ám.

Tiếp theo chính là việc mỗi ngày của thượng đế, nhìn thế giới, nhìn thiên đường, nhìn thiên sứ, cuối cùng ngắm phong cảnh.

Sách Sáng Thế chỉ có thể cùng y nhìn loạn nơi nơi, ngẫu nhiên vẽ lại cảnh sắc.

Đương nhiên, nó vẽ nhiều nhất vẫn là thiên sứ đủ loại kiểu dáng.

Làm một quyển sách, nó thật sự không cách nào hiểu được nguyên nhân thượng đế chai lười ở đại thánh đường không ra khỏi cửa, dù là Lucifiel yêu thích thiên đường, cứ cách vài năm cũng sẽ cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, đến nhân gian đi lại xung quanh. Chỉ có thượng đế, chỉ có vị thần tối cao này ngay cả cửa cũng không ra, tẩm điện cũng không đi, ngồi ở ngự tọa giống như có thể ngồi cả đời.

Mỗi lần nó hỏi thượng đế, thượng đế đều nói: “Ngô không thích hợp đi ra ngoài.”

Sách Sáng Thế nhịn không được lắm miệng một câu: “Không bằng cũng thành lập một thần điện ở Hằng Tinh thiên đi.”


Thượng đế gấp ngón tay, không nhẹ không nặng gõ nó một cái.

Hằng Tinh thiên?

Y không có hứng thú gặp thiên sứ khác ngoài sí thiên sứ.

Thời gian như cát chảy, chỉ chớp mắt lại đến lúc thượng đế nên chỉ đạo Lucifiel học thần ngữ. Thượng đế không biết có nên khen thiên sứ của y —— Luci học cái gì cũng rất nhanh hay không, bao gồm cả mấy thứ không nên học.

Một lần nữa đi vào thư viện, Lucifiel ngồi trong các loại sách ngôn ngữ, trên bàn, mở mấy quyển bút kí thật dày, bên trong tràn ngập lý giải và ghi chép đối với thần ngữ.

Lúc Curtis đi ngang qua, đều chân tay khẽ khàng, cực kỳ cẩn thận, để tránh quấy rầy đối phương.

Hắn có thể nhìn ra, vị điện hạ tôn quý đến không thể đụng vào này, trên người tràn đầy không khí dịu dàng. Cảm xúc hóa thành màu sắc, sắc thái màu ấm che kín không khí quanh mình, không còn là màu xanh lam lãnh ngạnh xa cách, giống như một bức tranh xinh đẹp động lòng người.

Chỉ có lúc đối mặt thần, sí thiên sứ trưởng mới có thể lộ ra một mặt như vậy.

Curtis hiểu ý mỉm cười.

Đi ra khỏi khu vực sách báo Lucifiel đang ở, hắn nói với vài trí thiên sứ thò đầu nhìn ngó: “Suỵt.”

[ Đừng phát ra âm thanh, cấm đi qua. ]

Trí thiên sứ xem hiểu ý tứ của hắn, đỏ mặt lên, sôi nổi ngại ngùng chạy đi.

Curtis ngồi trở lại vị trí của mình, cầm lấy một quyển ngôn ngữ thông dụng của Tinh Linh tộc lên xem. Đối với thần ngữ, hắn cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng mà điều kiện trụ cột để học tập thần ngữ rất cao, hắn vẫn là bắt đầu học từ ngôn ngữ thông dụng của Tinh Linh tộc tương đối tốt.

Khu vực ngôn ngữ ở thư viện, vang lên tiếng nói thanh nhã của thiên sứ.

“Ta yêu ngươi.”

“… Nói sai rồi.”

“Ngô thần, đây không phải là ý ‘kính yêu’ sao?”

“Không phải.”

Thượng đế phủ quyết điểm này, nên bẻ thẳng thì vẫn phải bẻ thẳng lại. Tuy rằng Lucifiel không thể nhìn thấy thượng đế, nhưng vẫn giữ tư thế nghiêng tai lắng nghe, trên đời này nhất định không có thiên sứ nào càng thông tuệ hiếu học hơn hắn.

Thượng đế chuyển hướng đề tài, “Nếu ngươi kính ta, không cần phải nói ra.”

“Ngô thần nghe được tôn kính dưới đáy lòng ta sao?” Lucifiel luôn nghe theo y, không có nhắc lại lời trước đó. Nhưng hắn ghi nhớ [ta tôn kính ngươi] trong thần ngữ, để tránh về sau nói sai lần nữa.

Thượng đế đáp: “Ngô nhìn ra được.”

Đôi mắt vàng kim phản chiếu cặp mắt màu xanh lam kia.

“Tựa như giờ phút này, ngô thấy được lực tín ngưỡng nồng đậm trên người ngươi, còn có tâm linh của ngươi.”


“Thần còn nhìn thấy cái gì?”

Lucifiel sinh ra một tia hứng thú, thượng đế tùy tiện nhìn lướt qua, vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy giới luật thất mỹ đức như là bị vi phạm giới tuyến, mãnh liệt xông ra vây quanh Lucifiel. Giống như sợ hãi thượng đế nhìn thấu quần áo của thiên sứ, nhìn thẳng thân thể trần truồng, nó dùng xiềng xích chặn nửa người dưới còn chưa đủ, sau đó lại phân ra một sợi xiềng xích vây quanh ngực.

Lucifiel: “…”

Thượng đế: “…”

Sách Sáng Thế: thất mỹ đức, ngươi thật sự là ngay thẳng không nói nổi.

Lucifiel bị thất mỹ đức trói gô không có tức giận, chỉ là bất đắc dĩ.

Hắn kéo kéo xiềng xích chặt chẽ nơi ngực, may mắn lúc này không có trí thiên sứ khác nhìn thấy, “Thất mỹ đức, không cần khẩn trương như vậy.” Nghe kí chủ nói, giới luật thất mỹ đức lại không có một chút ý đồ thả lỏng.

Thượng đế chú ý tới xiềng xích siết đỏ làn da Luci, lạnh giọng: “An phận một chút.”

Ngôn linh vừa ra, giới luật thất mỹ đức an phận.

Lucifiel cởi bỏ xiềng xích chết cứng, có nhiều chỗ còn bị giới luật thất mỹ đức thắt nút chết, rất có dấu hiệu cá chết lưới rách. Lucifiel cũng chấn kinh với dũng khí của nó rồi, trong thiên đường dám chính diện phản kháng thượng đế chỉ có nó thôi.

“Ngô thần?” Hắn xin thượng đế giúp đỡ.

Trong hư không dường như có thêm một đôi tay, nhẹ nhàng phất qua xiềng xích, xiềng xích leng keng rơi trên mặt đất.

Lucifiel giống như nghe được tiếng khóc của giới luật thất mỹ đức.

Hắn nhặt nó từ dưới chân lên, ngón tay bị siết đỏ vuốt ve xiềng xích, “Đừng khổ sở, chỉ là tạm thời cởi bỏ mà thôi.” Giới luật thất mỹ đức ngừng tiếng khóc, Lucifiel lại không chút hoang mang nói rằng: “Nếu ngươi còn xằng bậy không nghe lời như vậy, ta cứu được ngươi một lần, cứu không được ngươi lần thứ hai, lần thứ ba.”

Nương theo tay thượng đế, Lucifiel giáo huấn giới luật thất mỹ đức một trận, bỏ nó lên mép bàn.

Hắn bắt đầu tiến hành nhiệm vụ học tập trước đó.

“Ngô thần, thất mỹ đức trong thần ngữ đọc thế này sao?”

“Ngươi nói đi.”

“Ngạo mạn, phẫn nộ, sắc dục, ham ăn, đố kỵ, lười biếng, tham lam.”

“…”

“Ngô thần?”

“Ngươi đọc sai, là ‘khiêm tốn, kiên nhẫn, trinh tiết, tiết chế, khoan dung, chăm chỉ, khẳng khái’.”


“…”

Lúc này đến phiên Lucifiel mơ hồ.

Lấy trí nhớ hắn, có đọc sai nữa, cũng không đến mức sai thái quá trên phương diện âm đọc.

“Ngô thần, những nội dung này thì sao?” Lucifiel bỗng nhiên dao động với ký ức trước đó, lật bút kí ra phía trước vài tờ, trên đó ghi các loại từ dùng để chào hỏi với thần. Sau đó những từ này đều bị thượng đế phủ quyết, thượng đế yêu thích thuần khiết nhìn cũng không muốn nhìn thêm một cái, “Mấy cái đó không cần nhớ kỹ, ngươi học sang nội dung khác đi.”

Ấn đường Lucifiel nhăn lại, con ngươi màu xanh lam hiện lên sầu lo, hồi lâu cũng không có cách nào buông ra.

Sai lầm như vậy không nên, cũng không có khả năng xuất hiện.

Hay là ký ức mình xảy ra vấn đề?

Hắn nhớ lại giọng nói của thần, chậm rãi mở miệng nói: “Ngô thần, ngài đã từng khen ta một câu, đọc ra là như vầy —— ‘thân thể xinh đẹp của ngươi như sơn dương thuần trắng, dâng đến trước mặt ngô, chờ đợi ngô đến nhấm nháp’.”

Thượng đế sửng sốt.

Sách Sáng Thế nhịn không được dùng ánh mắt nhìn bại hoại mà nhìn y.

Tuy rằng biết là lỗi của mặt hắc ám, nhưng mặt hắc ám là một phần của thượng đế mà.

Lucifiel còn nói thêm: “Lúc ấy ngài muốn ta trả lời một câu, ‘ta đem hết thảy hiến cho ngài, bao gồm linh hồn, trinh tiết của ta, còn có một trái tim tín ngưỡng thần, hoàn toàn thuộc về ngài’.”

Hắn hoàn toàn không biết mình đang nói những lời mất mặt gì.

“Ngô thần, xin ngài nói cho ta biết, những lời này có nhớ lầm hay không?” Lúc Lucifiel mang nghi hoặc, mặt mày thánh khiết, cả người vẫn tản ra khí chất tôn quý tao nhã như cũ. Khí chất đặc biệt trên người hắn hoàn toàn khác với lời nói ra từ trong miệng, sinh ra cảm giác mâu thuẫn cực lớn, thuần khiết mà sa đọa, giống như đang tiến hành một hồi hiến tế cho thần hắc ám.

Một dòng nước lạnh thổi quét đại thánh đường.

Thượng đế nổi giận, nếu chỉ dạy loạn cũng thôi, mặt hắc ám còn bảo Luci nói những lời kia.

Lời như thế, thiên sứ của y sao có thể nói ra khỏi miệng!

“Sai lầm.”

Thần lấy giọng điệu như đinh đóng cột báo cho thiên sứ.

Lucifiel cảm giác được thần uy lạnh băng đến tận xương, đáy lòng chợt lạnh, hóa ra thật sự là hắn nhớ lầm.

Hắn đẩy ghế ra, quỳ một gối, “Xin ngô thần kiểm tra ký ức ta, hình như ta lẫn lộn ký ức về thần ngữ.” Hắn không cho rằng đây là vấn đề của thần, nhớ lầm nội dung, nhất định là phương diện tinh thần của mình sinh ra đường rẽ.

Ý lạnh trong mắt thượng đế ngưng lại, nhanh chóng chuyển ấm.

“Luci.”

“Vâng.”

Lucifiel quỳ trên mặt đất, tóc vàng phân tán bên ngoài, xinh đẹp đến không thể tin được.

Thượng đế chưa bao giờ nỡ để Luci chịu ấm ức, nhưng đụng tới vấn đề này thực khó xử. Đề cập tới mặt hắc ám, thượng đế luôn là có thể giấu diếm liền giấu diếm, thậm chí giúp mặt hắc ám thu dọn cục diện rối rắm nhiều lần, xét đến cùng thì y không muốn bại lộ lịch sử đen tối này.

Y là thần ánh sáng.

Sao có thể có vật hắc ám.


Thượng đế chỉ có thể châm chước nói: “Tinh thần ngươi không có vấn đề.”

Lucifiel lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tư duy tự hỏi của thượng đế thực thẳng tắp, lập tức liền có biện pháp giải quyết. ”Luci, ngô giúp ngươi xóa bỏ phần ký ức này, ngươi học thần ngữ với ngô một lần nữa là được.”

Lucifiel khó có thể hiểu nổi logic của thần, mờ mịt nói: “…Thật sự hữu dụng sao?”

Thượng đế kiên định nói: “Hữu dụng.”

Dưới sự thúc giục của thượng đế, Lucifiel hết sức do dự đáp ứng.

“Được.”

Giây tiếp theo, thượng đế liền hành động.

Một luồng thần niệm kim sắc buông xuống tại thư viện thiên sứ, ngoài không trung thư viện một lần nữa xuất hiện dị tượng. Thần niệm ngưng tụ từ một luồng ánh sáng kim sắc đi đến trước mặt Lucifiel, bàn tay nhẹ đặt trên đỉnh đầu Lucifiel, thần lực ấm áp đến cực điểm.

Lucifiel trầm tĩnh lại, đem tâm linh mở ra, giao cho thần linh giải quyết vấn đề.

Thượng đế nhân cơ hội xóa đi ký ức về thần ngữ, còn có một số ít chuyện xằng bậy của mặt hắc ám. Sau khi xóa sạch hết những sai lầm đó, ánh mắt thượng đế chuyển hướng một góc khác trong trí nhớ Lucifiel —— mười năm trước, việc tình yêu vào đêm đó. Đây đối với thần mà nói, cũng là chuyện không nên xảy ra.

Lucifiel hình như có cảm giác, đột nhiên con ngươi hơi co lại, đưa tay cầm cổ tay thượng đế.

“Không thể…”

Thượng đế còn chưa có làm chuyện xấu, đã bị bắt lấy, vẻ mặt có thêm một tia cứng ngắc.

Lòng bàn tay y còn dừng lại trên đầu thiên sứ.

Chỉ cần y muốn, dù Lucifiel bắt lấy tay y, cũng không chắn được thần lực y phóng thích, xóa ký ức đến không còn một mảnh. Hiểu rõ năng lực của thượng đế, trong mắt Lucifiel lần đầu tiên hiện lên ánh nước, giọng nói có thêm ý khẩn cầu, “Thần.”

Một tiếng này gọi ra, ngay cả ác ma cũng phải mềm lòng.

Thượng đế và Lucifiel giằng co một lúc lâu.

Lucifiel cố chấp khiến thượng đế cũng cảm thấy kinh ngạc, vì ký ức, hắn đang phản đối cách làm của mình.

Cuối cùng thượng đế thoái nhượng một bước trên phần kiên trì này, không xóa bỏ nữa, mà là làm mơ hồ một vài bộ phận mấu chốt. Bàn tay y xoa xoa mái tóc vàng chói mắt của Luci, ôn hòa nói: “Sẽ không xóa đi phần ký ức kia của ngươi.”

Ưu phiền trên ấn đường Lucifiel biến mất, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Mí mắt nặng nề, cảm giác buồn ngủ tăng cao.

Di chứng của việc xóa đi ký ức khác khiến Lucifiel té xỉu trước người thượng đế, thượng đế không để cho hắn té ngã trên đất, mà là ôm lấy thân thể hắn, đi về phía trước một bước, trực tiếp đuổi hắn về cung điện sí thiên sứ trưởng. Y không hy vọng chờ đến khi Lucifiel vừa tỉnh, lại đụng tới mặt hắc ám giả mạo y đến “chỉ đạo” đối phương ở học viện thiên sứ.

Trong tẩm điện, hai mắt Lucifiel nhắm chặt, khóe môi khẽ cong, thân thể nằm ở trên giường mềm mại.

Thiên sứ tựa như gặp một giấc mộng đẹp.

Thượng đế chăm chú nhìn hắn chốc lát, không vui đối với việc không tiêu trừ được ký ức mấu chốt liền nhẹ đi, chung quy là thiên sứ mình sủng ái. Trước khi thần niệm biến mất, thượng đế nói bên tai thiên sứ: “Sau khi tỉnh lại, hết thảy liền bình thường.”

Không có ai dạy cho ngươi những thứ dơ bẩn đó nữa.

Luci…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui