Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Buổi tối lúc Metatron bị đuổi trở về, vẫn cứ không hiểu ra sao.

Thần muốn hắn ở lại.

Đến buổi tối thần lại muốn hắn đi.

Vì thế, hắn ở từ buổi chiều đến buổi tối, tích lũy một đống công việc không có làm xong mà trở về. Trí thiên sứ thủ vệ truyền tống trận nhìn thấy vị trí thiên sứ trưởng này, mắt đều lộ ra kinh ngạc, rất ít khi nhìn thấy đối phương đến nửa đêm mới trở về.

Metatron đi đến cung điện của mình, tươi cười dịu dàng chưa bao giờ thay đổi, cho thiên sứ một loại cảm giác như gió xuân. Mặc kệ hắn có nhìn thấy hay không, trí thiên sứ đụng phải hắn đều hành lễ với hắn, tự động tôn kính trí thiên sứ trưởng. Thiên sứ có thể có được loại uy vọng này ở thiên đường, ngoại trừ sí thiên sứ trưởng Lucifiel, cũng chỉ có trí thiên sứ trưởng.

Bước vào vùng cung điện sí thiên sứ, vẻ mặt Metatron thả lỏng một ít, ở nơi này, buổi tối cấm trí thiên sứ khác tùy tiện đi vào, coi như là cho mấy thiên sứ nhất phẩm bọn họ một ít không gian tự do.

Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng cung điện của đồng bạn.

Cung điện của Samael, Asmodeus, Berial, Gabriel không ở Hằng Tinh thiên đều tối, đại biểu cho không có thiên sứ ở, mà cung điện của tên Michael kia vẫn là đèn đuốc sáng trưng, đại biểu cho ngày hôm sau hắn ta lại đi làm muộn màng.

Cung điện Beelzebub cũng tình huống tối tăm, làm việc và nghỉ ngơi bình thường, khiến Metatron có một chút vui mừng.

Sau đó hắn nhìn thấy cung điện ở trước nhất —— Lucifiel còn chưa ngủ.

Cung điện màu trắng, phù điêu thần thánh ở trên đó nhiều không đếm xuể, tạo thành khí thế rộng rãi. Trên thủy tinh chiết xạ đèn ma pháp sáng ngời, giống như đốt sáng trung tâm Hằng Tinh thiên, hết thảy đều đại biểu cho sí thiên sứ trưởng đến đêm khuya còn chưa đi vào giấc ngủ.

Metatron đứng đó, khiến Lucifiel hơi có cảm giác, đi tới vị trí cửa sổ.

Thiên sứ tóc vàng đứng thẳng ở chỗ cao.

Ngọn đèn chói mắt làm mơ hồ dung nhan hắn, hình dáng lưu lại vẫn kinh tâm động phách như trước.

Tôn quý, xa cách.

Có hơi thở xa không thể với tới giống như thần.

Metatron khom người, cười nói: “Điện hạ, ngài nên ngủ.”

Lucifiel gật đầu khẽ đến không thể thấy, kéo rèm sát đất che lại tầm mắt, ngọn đèn sau đó không lâu liền dập tắt, cung điện mà vô số thiên sứ ở thiên đường hướng tới rơi vào sự an bình và yên tĩnh ban đêm.

Một đêm này, Lucifiel tựa vào trên gối, hoàn toàn không ngủ được.

Trong đầu hắn chặt chẽ nhớ kỹ lời Michael nói lúc ban ngày, Metatron đến đại thánh đường, tận đến hiện tại mới trở về. Nếu dựa theo lệ thường trước đây đến xem, thần triệu hồi sí thiên sứ khác là một chuyện rất bình thường, nhưng mà tròn ba năm kỷ Thánh Quang, thượng đế đều chưa từng gọi hắn, cố tình hôm nay đột nhiên kêu Metatron đến đại thánh đường.

[ Chuyện gì xảy ra? ]

Lucifiel không cách nào hỏi ra khỏi miệng với Metatron.


Hắn không muốn bởi vì loại chuyện này mà chất vấn đồng bạn, cũng không muốn biểu lộ ra sự dao động của mình.

Thần từng nói ——

Hắn là ngôi sao sáng độc nhất vô nhị.

Trong thời gian kế tiếp, Lucifiel đầy đủ cảm nhận được cái gì gọi là không có sốt ruột nhất, chỉ có càng sốt ruột. Thượng đế không chỉ triệu hồi trí thiên sứ trưởng Metatron, mà còn luôn gọi một sí thiên sứ đến đại thánh đường.

Nửa tháng sau, đến phiên Michael lạnh run trong áp suất thấp.

Sinh hoạt gian khổ như thế, thượng đế còn muốn bổ một đao.

[ Michael, buổi tối đến đại thánh đường. ]

[…Vâng. ]

Chuyện thứ nhất khi Michael thu được thần dụ, là lập tức nhìn về phía thủ trưởng Lucifiel điện hạ đang công tác. Hắn ta sâu sắc cảm thấy không hiểu, nếu ngô thần muốn tìm một sí thiên sứ giết thời gian, không tất yếu tìm bọn họ mà! Huống chi qua một vòng như vậy, ngay cả Samael, Gabriel cũng đã tìm đến, nhưng chính là không chịu triệu hồi thủ trưởng nhà mình!

Điện hạ đẹp mắt lại dịu dàng, còn giúp thần linh chưởng quản thiên đường, không có công lao cũng có khổ lao.

Ngô thần và điện hạ mâu thuẫn ư?

Hắn ta vỗ ngực cam đoan, “Điện hạ, ta giúp ngài hỏi ngô thần một chút!”

Bút lông chim trên tay Lucifiel khựng lại, nói rằng: “Ta không cần.”

“Nếu ngươi nhận được thần dụ, hôm nay liền trở về sớm đi.” Lucifiel không muốn nghe hắn ta líu ríu, đuổi hắn ta trở về sửa soạn, “Đừng thất lễ trước mặt thần, nếu để ta nghe được bất cứ tin tức gì không tốt, năm nay ngươi nằm mơ có kỳ nghỉ, với lại… xử lý bản thân một lần, đừng để cả người đầy mùi mồ hôi mà đi qua.”

Michael trợn mắt há mồm.

Có ai ghét bỏ hắn ta như vậy sao? Hắn ta cả ngày đều làm công việc văn chức, chỗ nào ra mùi mồ hôi!

“Ta đi đây.” Michael hiu quạnh cáo biệt thủ trưởng.

Bỗng nhiên bước chân hắn ta dừng lại ——

Không để cả người mồ hôi, nghĩa là muốn hắn ta tắm rửa tịnh thân rồi mới có thể đến.

Ý?

Cái này nghe ra có hơi giống đi thị tẩm nhỉ.

Michael vì mình não bổ mà dựng đứng tóc gáy toàn thân, nhanh chóng trốn đi, không dám để điện hạ cho rằng hắn ta đang lãng phí thời gian.


Tận đến khi sí thiên sứ phó rời đi, người hầu trí thiên sứ ở cửa đại điện đều là bộ dạng muốn cười lại không dám cười.

Mỗi lần có Michael điện hạ ở đây, cung điện sí thiên sứ trưởng nặng nề luôn “cười vui không ngừng”, tuy rằng phần thoải mái này là thành lập trên nỗi đau của Michael điện hạ, nhưng bọn họ tin tưởng Michael điện hạ rất tình nguyện dùng chính mình đến chọc cười Lucifiel điện hạ.

Tiếng xoạt xoạt trong cung điện chỉ còn lại một.

Lucifiel xét duyệt xong tất cả đơn xin quan trọng, phàm là phạm quy hoặc là vượt giới hạn, đều bị hắn đánh về viết lại lần nữa. Bất tri bất giác thời gian liền tới chạng vạng, ánh sáng bên ngoài ảm đạm đi một chút, người hầu trí thiên sứ châm ngọn đèn ma pháp sang quý, thật cẩn thận nhắc nhở: “Điện hạ, thời gian công tác đã chấm dứt, ngài nên nghỉ ngơi.”

Lucifiel nhắm mắt, con ngươi có chút mệt mỏi do thời gian dài đọc chữ.

Chữ viết fhiên sứ cũng chia ba loại, phân biệt là thánh văn tự do thiên sứ ba cấp trên viết, huy văn tự thiên sứ ba cấp trung viết, cùng với diệu văn tự thiên sứ ba cấp dưới viết, mỗi loại chữ đều ẩn chứa lực lượng đặc biệt.

Xem hiểu những nội dung đó đối với Lucifiel không khó, khó chính là có vài thiên sứ viết chữ rồng bay phượng múa, quanh quanh quẩn quẩn, rất giống một đống cầu gai quấn quanh một đống cầu gai khác, hơn nữa ba loại văn tự giao nhau sử dụng, nhìn còn khiến hắn bực bội hơn cả chữ viết của tinh linh.

Lucifiel thầm nghĩ: “Gabriel, ngươi nên luyện chữ.”

Bút lông chim của hắn cuối cùng chọt trên chỗ Gabriel kí tên, đánh một dấu chéo bự bự.

Lý do bác bỏ: viết không theo quy tắc.

Không đề cập tới Gabriel nhận được hồi âm có bao nhiêu sụp đổ, Michael buổi tối đi đến đại thánh đường, đang dựng hết toàn bộ tinh thần, chuẩn bị ứng đối thượng đế làm khó dễ. Không phải hắn không có tự tin, mà là thượng đế tìm sí thiên sứ bình thường đều là để thưởng thức tài nghệ, làm một sí thiên sứ không có thắp sáng tài nghệ, nội tâm Michael cực kỳ thấp thỏm bất an.

Ngô thần, xin đừng thương tổn nhau nhé!

Ban đêm nhìn thấy Michael, ánh mắt thần linh tóc bạc lạnh nhạt, “Diễn tấu nhạc khí sở trường của ngươi.”

Michael tươi cười cứng đờ, “Vâng.”

Vươn tay ra từ dưới ống tay áo, ngón tay mở ra, một cây thụ cầm xuất hiện.

Dưới ánh sáng huy hoàng mà sáng ngời của đại thánh đường, thụ cầm cũng tăng thêm vài phần tao nhã thần thánh không thể xâm phạm. Ngón tay hắn đặt trên vị trí Lucifiel điện hạ dạy, bốn mươi bảy sợi dây đàn dài ngắn khác nhau phiếm ánh sáng nhu hòa.

“Tưnggg —— ”

Không ngoài dự đoán của Michael, thang âm có tuyệt vời mộng ảo nữa, đến tay hắn liền biến thành cây đàn rách đang thét gào.

Mí mắt thần linh tóc bạc giật giật.

“Tiếp tục.”


Michael tuân lệnh, sắc mặt táo bón tiếp tục bắn xong điệu nhạc phía sau.

Hai tay linh hoạt lúc gảy đàn liền đông cứng hệt như đá, không chút nào phát huy ra cảm giác nghệ thuật.

Sau khi đàn xong âm nhạc tàn phá lỗ tai, khí lạnh từ đầu kia ngự tọa truyền đến khiến Michael run lên một chút. Hắn dùng phương thức vô liêm sỉ nhất của mình nói rằng: “Ngô thần, xin ngài cho lời bình.”

Thần linh tóc bạc ôn hòa đến sởn cả tóc gáy, “Ngô cảm thấy lúc sáng tạo ngươi, nhất định là bỏ sót cái gì rồi.”

Michael gật đầu, “Nhất định là vậy!”

Thần linh tóc bạc lúc này, cũng chính là thượng đế hắc ám cười lạnh một tiếng.

“Đàn đến bình minh, không cho ngừng.”

Y cũng không tin không ồn chết được thượng đế đang ngủ say trong linh hồn.

Dưới ba phương tra tấn, Michael gian nan chịu đến sáng ngày thứ hai, thượng đế mở mắt ra liền đuổi hắn đi.

Một câu không chút do dự nói ra.

“Ồn chết.”

Tim Michael nát đầy đất, nếu cảm thấy ồn, vì sao còn muốn hắn đàn cả một buổi tối chứ hả!

Ôm xót xa trong lòng nện bước, Michael quay trở về tầng thứ tám Hằng Tinh thiên.

“Điện hạ, ngô thần bảo ta diễn tấu thụ cầm cả đêm.”

Trong cung điện sí thiên sứ trưởng, Michael việc nhân đức không nhường ai mà bẩm báo mình đã làm gì trước mặt thần linh, thuận tiện khóc than xin giúp đỡ, “Xin điện hạ chỉ đạo tài đánh đàn cho ta thêm một chút.”

Lucifiel chậm rãi nói rằng: “Ta thật sự bất lực, ngươi có thể đổi loại nhạc khí khác.”

Michael khô cằn nói: “Đổi cái gì?”

“Ta cảm thấy miệng ngươi vẫn thích hợp thổi gì đó.” Lucifiel liếc qua mặt hắn ta, ví dụ như khoác lác, “So với việc đem thời gian lãng phí trên nhạc khí, không bằng ngươi đi học tập thứ khác, không phải ngươi rất am hiểu loại hình ca múa sao?”

Michael nản lòng, “Lỡ như ngô thần lại muốn ta đi gảy đàn thì sao?”

Lucifiel thong thả nói: “Không có khả năng.”

Cái loại hình nghe qua một lần, liền không muốn nghe lần thứ hai, ngô thần sẽ không tự mình tìm tội.

Nhưng mà chuyện thường thường nằm ngoài dự đoán.

Cách vài ngày, Michael lại bị triệu hồi đi qua gảy đàn, bởi vì “am hiểu” không nhiều lắm, Michael chỉ có thể lặp lại trò cũ mà sử dụng thụ cầm, một khúc «Tiểu thiên sứ ca hát» vui vẻ nhẹ nhàng bị hắn đàn giống như lão thiên sứ đang khóc gào.

Đến giai đoạn cao trào của ca khúc, thần linh tóc bạc trực tiếp che lại thính lực.

Sách Sáng Thế cũng thiếu chút nữa bật khóc.


Cái quỷ gì!

“Đổi bài khác.”

Sau khi kết thúc, thần linh tóc bạc đã từ bỏ ngụy trang ôn hòa, lạnh như băng nói.

Michael đau khổ chọn một bài điện hạ đã tỉ mỉ dạy hắn, ca khúc đơn giản, toàn bộ ca khúc chỉ là vài âm điệu gảy lặp đi lặp lại, không phải là những ca khúc nổi danh đã biết của thiên đường.

Càng đơn giản, Michael đàn càng lên tay, miễn cưỡng vượt qua buổi tối thứ hai.

Ban ngày ánh nắng chiếu vào đại thánh đường, thượng đế im lặng nhìn Michael.

“Michael, lần sau biểu diễn ca múa.”

“Vâng!”

Michael tựa như từ địa ngục bò lại thiên đường, vui quá mà khóc nói với thượng đế, “Xin ngô thần yên tâm, ta nhất định sẽ phát huy tốt ở phương diện này, sẽ không khiến ngô thần thất vọng nữa!”

Thượng đế không muốn nghe hắn nói nữa, phất tay bảo hắn cút đi.

Michael ai oán rời đi.

Lần thứ hai trở lại Hằng Tinh thiên, Michael bẩm báo xong quá trình, nói ra kết luận: “Điện hạ, ngô thần muốn ta lần sau tiếp tục đi.”

Lucifiel: “…”

Hắn tình nguyện tin tưởng thượng đế tìm Michael thị tẩm, chứ không muốn tin tưởng y đang thưởng thức nghệ thuật.

Michael đột nhiên giật mình một cái, “Không xong, ta quên hỏi ngô thần vì sao không triệu hồi ngài rồi.” Đều do hắn ở đại thánh đường quá khẩn trương, toàn thân tâm đều tập trung vào việc gảy thụ cầm!

Nhìn ánh mắt áy náy của Michael, Lucifiel bỗng chốc bật cười.

Hắn buông bút lông chim xuống, đầu ngón tay xẹt qua lông chim mềm mại, “Nếu ngô thần nhớ rõ ta, tự nhiên sẽ gọi ta.”

Nếu không nhớ rõ.

Hắn lại cần gì phải qua đó.

Hết chương 19

#818 về thượng đế thương tổn nhau#

Hôm nay mức độ thiện cảm thay đổi.

Lucifiel: -1000.

Thượng đế:…

Mặt hắc ám: ha ha ha ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận