Kéo màn giường lên, thần linh tóc bạc lại dùng thần lực ngưng tụ ra một bộ áo bào trắng, đơn giản đến độ không có bất cứ hoa văn gì. Y vừa muốn đi ra ngoài, trên giường phía sau vang lên giọng nói bất đắc dĩ của Lucifiel: “Hiện tại ngài không dùng thánh quang, phải chú trọng bề ngoài.”
Thượng đế quay đầu lại, “Ngô có mặc quần áo.”
Ý của y là trước kia khi dùng thánh quang, y có thể không mặc quần áo.
Lucifiel nằm trở về, nắm cái gối lên đặt ở trên mặt, nhưng mà suy nghĩ cam chịu cũng không đánh lại kính yêu của hắn đối với thượng đế. Ngồi dậy, hắn kéo thượng đế trước giường còn chưa rời đi trở lại, một cái lược thủy tinh hiện lên trên tay hắn.
Để thượng đế ngồi ở bên giường, Lucifiel nửa ngồi ở trên giường, tóc vàng rối tung trên nửa người trần trụi, đường cong da thịt nhu hòa, lại một chút cũng không thấy gầy yếu.
Một tay Lucifiel cầm mái tóc bạc, một tay nhẹ nhàng chải suông.
“Ngài không thể tùy tiện được.”
Hắn tuyệt đối không hy vọng có ai khinh thường thần.
Để phòng ngừa kéo đau da đầu, động tác của hắn vô cùng cẩn thận, cứ như không phải đối mặt chuyện cỏn con như chải tóc, mà là một tác phẩm nghệ thuật dễ dàng làm vỡ.
Thượng đế cảm nhận được sự chuyên tâm của hắn, không tự chủ được như đi vào cõi thần tiên hư không. Từ khi Luci ở bên y, liền không cho phép y ở lâu trên ngự tọa, nếu nhàm chán, Luci sẽ chủ động mời y đi ra khỏi đại thánh đường tản bộ, tóm lại sẽ không để cho y rơi vào hoàn cảnh ngẩn người.
Không đến chốc lát, thượng đế phát hiện mái tóc bạc của mình như suối nước, trơn nhẵn chỉnh tề.
“Xong rồi ư?”
“Được rồi, nhưng mà thần thật sự không suy xét việc cắt đi một chút sao?”
Lucifiel cảm khái nhìn y.
Thượng đế nghe Lucifiel nói đùa, nhịn không được nhéo nhéo hai má thiên sứ, thịt không nhiều lắm, nắm lên không có cảm giác đầy nọng như tiểu thiên sứ.
“Ngươi thật sự là càng ngày càng lớn mật.”
Lucifiel mở to con ngươi dịu dàng chứa đựng ý cười, miệng nói rằng: “Đau.”
Thượng đế dừng động tác, nhanh chóng thu tay về.
“Ngô sẽ về rất nhanh.”
Y vừa rời khỏi tẩm điện, lập tức hỏi mặt hắc ám của mình: “Ngô không có chứng luyến đồng, vì sao lại vô cớ nghĩ đến tiểu thiên sứ?”
Hắc thượng đế cười lạnh nói: “Ngươi có hay không liên quan gì ngô.”
“Gần đây ngươi đang ảnh hưởng ngô.” Thượng đế rất rõ ràng sở thích của mình, không có khả năng vô cớ thích Lucifiel ở trạng thái tiểu thiên sứ, “Chuyện tối hôm qua ngô còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi thế mà lại còn dám liên tiếp ảnh hưởng ngô.”
Hắc thượng đế nghe được việc tối hôm qua, nhất thời rất là không vui.
“Là động tác của ngươi quá chậm!”
“…”
“Đối phó Lucifiel phải mạnh mẽ một chút, đặt hắn ở trên giường dạy ngoan, về sau hắn mới không leo lên đầu ngươi.”
“Câm miệng.”
Thượng đế sải bước đi về phía đại điện, trong giọng nói để lộ ra một chút lành lạnh.
Hắc thượng đế không lên tiếng.
Nhìn bản thể đi gặp Atrios, hắc thượng đế chìm vào chỗ sâu trong biển ý thức, y không có hứng thú gì với tinh linh vương quang minh. Nghĩ đến Lucifiel tối hôm qua bị y đặt ở dưới thân, vẻ mặt kinh ngạc, hắc thượng đế mím môi thành một độ cong khoái trá.
Ngươi cho là như vậy có thể thoát khỏi ngô sao?
Hoàn toàn ngược lại, ngươi tới đại thánh đường, chính là đưa đến trước mặt ngô đó…
Lucifiel…
Khác với hắc thượng đế vui vẻ, tâm tình thượng đế rất không tốt, mặc cho ai đi nữa, thiên sứ mình thích mỗi ngày bị người ta nhớ thương, còn phải chia sẻ một ngụm cũng sẽ không vui vẻ nổi.
Nếu không cách nào dung hợp mặt hắc ám, y liền cưỡng ép phân liệt đối phương ra ngoài!
Có bao xa thì cút bao xa cho ngô!
Thượng đế âm thầm quyết định, ngồi trên ngự tọa, lại nhìn về phía Atrios, sắc mặt y vẫn là trạng thái cực độ băng hàn.
Trước mắt Atrios tối sầm.
Từ việc hắn chưa bao giờ mê muội vì dung mạo Lucifiel, là có thể nhìn ra hắn có bao nhiêu bài xích Lucifiel. Kết quả nhìn thấy gương mặt giống Lucifiel của thần, Atrios dường như lại cảm nhận được… cảm giác sợ hãi bị Lucifiel chi phối tại thiên đường.
Vẻ mặt hắn mơ hồ quỳ xuống, thảm đạm nói rằng: “Thần, ngày an.”
Nhiệt độ trong mắt thượng đế tăng lên mấy độ.
Atrios không có nhìn mặt y ngẩn người, điểm ấy tốt hơn mấy thiên sứ khác rất nhiều.
Cửa điện mở rộng, sách Sáng Thế tự nhiên là nhân cơ hội từ bên ngoài chạy về. Thượng đế tập mãi thành thói quen vươn tay tiếp được nó, sau đó đặt nó ở trên đầu gối.
Atrios dùng khóe mắt lặng lẽ nhìn quyển sách kia một cái, đây là sách Sáng Thế trong truyền thuyết sao? Nhìn qua quả nhiên thực thần thánh.
Thượng đế dùng lời dạo đầu phổ thông nói rằng.
“Con của ngô, ngươi tới đại thánh đường vì chuyện gì?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, giống như một làn gió lạnh thổi quét toàn bộ đại thánh đường.
Sách Sáng Thế nhìn gương mặt trẻ tuổi mỹ mạo của thượng đế, lại nhìn tinh linh vương quang minh có bề ngoài không khác thượng đế cho lắm ở phía dưới, sâu sắc đồng tình đối phương.
Thượng đế, dáng vẻ này của ngài, thật sự không thích hợp dùng loại lời kịch này!
Nếu như nói trước kia thượng đế đi theo phong cách ôn hòa từ ái, như vậy mất đi thánh quang làm lá chắn, hiện tại thượng đế hoàn toàn là phong cách cao lãnh, lời nói ra, dường như đều mang theo vụn băng, có thể tổn thương người nghe y nói chuyện.
Có thể làm cho y trở nên ôn hòa một ít, cũng chỉ có Lucifiel đang nghỉ ngơi.
Atrios gục đầu xuống, che giấu sự ngây người vừa rồi, “Thần tôn kính, ta ở hạ giới nghe nói chuyện của ngài và sí thiên sứ trưởng Lucifiel, bởi vì có chút không dám tin tưởng, cho nên tới thiên đường yết kiến ngài, muốn hiểu tính thật giả của chuyện này.”
Thượng đế một hơi đáp: “Là thật.”
Atrios do dự hỏi: “Bao gồm cả chuyện chưa lập gia đình đã có thai sao?”
Thượng đế: “…”
Sách Sáng Thế cũng nói lắp một chút, “Có, loại lời đồn này à?”
Nó sắp cười bể bụng rồi.
Dưới sự yên tĩnh đáng sợ, Atrios kiên cường nói rằng: “Ở hạ giới đồn đãi, có người suy đoán là bởi vì Lucifiel mang thai, ngài bị bất đắc dĩ mới công khai quan hệ với Lucifiel, cưới Lucifiel làm thần hậu.”
Chứng cứ lớn nhất là thượng đế và Lucifiel không có hôn lễ!
Cái gọi là thần hậu, chỉ là một xưng hô thôi!
Atrios lấy hiểu biết của hắn về thượng đế đến xem, so với việc thượng đế yêu Lucifiel, quả nhiên vẫn là lời đồn này đáng tin nhất.
Thượng đế nghe thấy tiếng lòng, “…”
Dưới con mắt chờ đợi và cầu xin của Atrios ——
Y lạnh như băng nói rằng: “Luci không có mang thai, ngô sẽ bổ sung hôn lễ lúc sau.”
Tim Atrios đều nát rồi.
Thần đã triệt để bị Lucifiel mê hoặc, ngay cả loại chuyện kết hôn cũng nói ra! Phải biết vô số năm trong quá khứ, đối với tình yêu, thiên sứ nghe mà biến sắc, thượng đế cấm bất cứ thiên sứ nào xuất hiện chuyện tình yêu, phàm là thiên sứ yêu đương vụng trộm đều vào ngục giam!
Atrios nói rằng: “Thần, trước đây ngài không phải như thế.”
Thượng đế không đáp.
Atrios nhịn không được ngẩng đầu nhìn y, tức khắc lại bị đông lạnh đến run run một chút.
Dưới đôi mắt vàng kim lạnh như băng của thần linh, hắn không dám nhúc nhích.
Thật đáng sợ!
Bí ẩn gì cũng không thể giấu kín!
Hắn tiêu diệt hết tất cả suy nghĩ quay cuồng trong đầu, đại não trống rỗng nhìn thần, ánh mắt giữ vững trạng thái tinh thuần. Theo Berial nói, như vậy đối mặt với thần tương đối tốt hơn.
Thượng đế lạnh nhạt nói rằng: “Vấn đề của ngươi hỏi xong chưa?”
Atrios vô cùng tự giác mà cáo lui.
Đợi tinh linh vương quang minh vừa đi, sách Sáng Thế dưới lòng bàn tay thượng đế cọ cọ, dò hỏi: “Thượng đế, ngài sẽ bổ sung hôn lễ cho Lucifiel điện hạ ư?”
Thượng đế liếc sách Sáng Thế, ưu điểm lớn nhất của quyển sách này chính là không mang thù, mỗi lần bị y ăn hiếp xong, qua chốc lát lại vui vui vẻ vẻ chạy tới. Đại khái là ngoại trừ sách Sáng Thế, ai cũng không thể làm được đến mức đó.
Y nói ra lời trong lòng, “Vốn dĩ ngô cảm thấy có chút phiền phức, quá mức trọng hình thức, hiện giờ nghĩ nghĩ, quả thật hẳn nên như thế.”
Sách Sáng Thế hạnh phúc đến độ muốn ngất xỉu, “Quá tuyệt vời!”
Hôn lễ!
Nó còn chưa từng thấy hôn lễ tại thiên đường!
Nó không thể chờ đợi được nói rằng: “Cử hành ở đại thánh đường đi!”
Thượng đế vuốt hoa văn phiền phức trên bìa sách của nó, “Ngô phải hỏi ý kiến của Luci.” Đây là hứa hẹn của y sau khi ở bên Lucifiel, có chuyện gì quan trọng, nhất định phải tìm Lucifiel thương lượng, trên thực tế thì trước khi ở bên nhau, y cũng đã làm như vậy.
Luci rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của y, nhưng sẽ giúp y bổ sung và kết thúc.
Quả nhiên Luci là thiên sứ tri kỷ nhất của y.
Nghĩ nghĩ, thượng đế bỏ sách Sáng Thế xuống ngự tọa, quay về tẩm điện nhìn Lucifiel. Vào thời điểm thoải mái nhàn nhã thế này, ôm Luci ngủ một giấc rất không tồi.
Sách Sáng Thế ai oán nhìn bóng lưng y, muốn theo vào tẩm điện, lại bị cánh cửa vô tình ngăn trở. Nó không thể không quay về ngự tọa, ở trên đó tức giận đến bay tới bay lui, mấy trang giấy rung rung rớt đầy đất.
Thượng đế, cái tên phụ lòng nhà ngươi!
Sau khi có điện hạ, liền không cần quyển sách ta đây làm bạn nữa!
Trên giường lớn thuần trắng mềm mại, Lucifiel nghiêng người ngủ, tóc dài rũ xuống trên gối và trên đệm, giống như cuộn sóng vàng kim xinh đẹp. Ý thức mông lung, hắn cảm giác được vị trí phía sau có thêm một người, đối phương ôm lấy eo hắn, an tĩnh ngủ ở bên cạnh hắn.
Lucifiel ở trong mộng cũng nhịn không được hiểu ý mỉm cười.
Thần, ngài trở lại rồi.
Thần linh tóc bạc sau lưng hắn, giống như có thể nghe thấy lời hắn đáp lại, nhẹ nhàng “ưm” một chút, sau đó trong tẩm điện đầy không khí ấm áp, năm tháng tốt đẹp.
Lần này vừa ngủ, liền ngủ thẳng đến buổi tối.
Lucifiel còn chưa mở mắt ra, đáy lòng đã có chút ảo não. Trở thành thần hậu, hắn có thêm rất nhiều thời gian nhàn rỗi, vốn dĩ đã lên kế hoạch học tập một ít nghệ thuật, kết quả bởi vì thượng đế không có quan niệm thời gian, dẫn đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn cũng hỗn loạn như thượng đế.
Như vậy không tốt, hắn phải quản lý kỹ cuộc sống của mình.
Lên kế hoạch tương lai như thế, tâm trạng Lucifiel thoải mái mở mắt ra.
Con ngươi màu xanh lam đối diện một đôi mắt vàng kim.
Ở chỗ sâu trong đôi mắt thần linh, không phải phản chiếu quang minh của thế giới, mà là hắc ám bao phủ toàn bộ thế giới. Nhất thời, nụ cười của Lucifiel cứng đờ trên mặt, nghe thấy đối phương tựa vào trên người hắn, lạnh lùng mà du dương nói rằng: “Buổi tối tốt lành, Lucifiel.”
Không, ta một chút cũng không tốt!
Lucifiel áp chế cảm giác kinh sợ, không hề khác thường mà cười nói.
“Buổi tối tốt lành.”
Hắn ôm cổ hắc thượng đế, hành vi thân mật, dường như đã buông tha việc phân chia.
Tháng thứ nhất sau khi ở bên thần, lực thừa nhận của hắn lại gặp khảo nghiệm cực lớn, hơn nữa, mỗi một buổi tối kế tiếp đều có khả năng gặp phải khảo nghiệm giống vậy. Nhưng mà hắn tin tưởng, rốt cuộc sẽ có một ngày… hắn sẽ thích ứng với thượng đế tinh thần phân liệt.
Ai kêu, hắn luôn có thói quen thu dọn cục diện rối rắm cho thượng đế làm gì.
Hết chương 154
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...