Hắc thượng đế không định đi ra ngoài.
Y mới không ngốc như vậy đâu, chuẩn bị cả một buổi tối ở trong cung điện ngẩn người.
Những đọa thiên sứ ở bên ngoài chờ đợi mình, y đều thờ ơ, nếu chỉ một chút khẩn cầu đã có thể đả động y, như vậy thượng đế liền không phải là thần linh ở nơi cao chín tầng. Rất nhiều năm trước, y và mặt quang minh đã luyện ra đại pháp làm lơ, tiếng cầu nguyện tín ngưỡng cũng có thể vào tai phải ra tai trái, huống chi là mấy tên nhóc ngoài cung điện.
Thật vất vả chịu đựng đến buổi sáng, lúc ý thức mặt quang minh không thể không hiện lên, hắc thượng đế liền đạp ra ngoài, mình thì trở về ngủ bù.
Trước khi sắp sửa đi ngủ, y không quên cảnh cáo đối phương một tiếng, “Jehovah, hành vi của ngươi có thể coi như không có thành ý.”
Thượng đế ngồi trên ngự tọa địa ngục màu đen, con ngươi hơi hoảng hốt, còn chưa thoát khỏi hoàn cảnh giấc ngủ thoải mái. Nhưng mà địa ngục là đại bản doanh hắc ám, trong không khí đều là khí thể không sạch sẽ, thượng đế thoáng hô hấp một hơi, có một loại cảm giác bị ớt làm sặc.
“Khụ —— ”
Y phất phất tay, lực quang minh kim sắc tẩy đi lực hắc ám, hắc ám tích lũy một buổi tối tán đi, trong cung điện lại sạch sẽ tươi mát.
Ánh mắt không dấu vết nhìn thoáng qua bên ngoài, thượng đế phát hiện những tiểu thiên sứ đó đều ôm nhau ngủ, cánh chim sau lưng đảm đương đệm chăn, che đi thân thể nhỏ bé. Chỉ nhìn thấy cảnh tượng này, ấn đường y liền nhăn lại, có chút không vui.
Những đọa thiên sứ đó muốn Luci trở thành vua của bọn họ, không tiếc vận dụng tiểu thiên sứ đánh bài tình cảm, nhưng mà nơi này là tầng thứ chín địa ngục!
Chỉ cần y bỏ đi vòng bảo hộ bên ngoài, những tiểu thiên sứ đó đều sẽ bị lực không gian cường độ cao đè ép hít thở không thông, dù là ác ma vương cấp cũng liệu có thể cứu được mấy đứa?
Thượng đế quyết định giải quyết chuyện này từ trên căn nguyên ——
Y dời hết tiểu thiên sứ đi.
Sạch sẽ lưu loát, tài dịch chuyển không gian đã thuần thục vô cùng.
Xoạt một cái, trên mặt đất ngoài hành cung địa ngục, một đám tiểu thiên sứ hư không biến mất. Trong thành trì đọa thiên sứ, đọa thiên sứ thành niên ở trên đường đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện trên bầu trời đổ mưa “tiểu thiên sứ”.
Biểu tình lạnh lùng của bọn họ biến đổi, đọa thiên sứ nữ tính trực tiếp sợ tới mức hoa dung thất sắc, nâng hai tay lên chuẩn bị tiếp lấy tiểu thiên sứ, chỉ có vài người lý trí vội vàng dùng ma pháp mở kết giới.
“Đừng ngốc, dùng ma pháp đi!”
“Thông báo những người khác cùng hỗ trợ, tiểu thiên sứ rơi xuống!”
“Mau mở ra kết giới!”
“A! Bên này còn có vài tiểu thiên sứ!”
Nhóm tiểu thiên sứ không chút nào cảm nhận được nguy hiểm, khi rơi xuống, có đứa còn buồn ngủ, ôm đôi cánh đen của mình. Ngẫu nhiên vài đứa mở mắt ra, từ trời cao rơi xuống tràn ngập hưng phấn, kêu lên “ngao ngao”.
Tầng thứ chín địa ngục, Andras choáng váng, “Tiểu thiên sứ đâu?”
Nàng chỉ ngủ gật thôi, sao tiểu thiên sứ liền biến mất khỏi tầm mắt vậy?
“Tiểu thiên sứ mất tiêu rồi!” Kaim bộc phát ra tiếng thét chói tai còn cao hơn phái nữ, chạy ra khỏi nơi ẩn nấp, “Ta chỉ chớp mắt một cái, mấy đứa nhỏ đã không thấy tăm hơi!”
Hai ác ma vương cấp khác xoa xoa mắt, ngáp hỏi: “Có phải Yahveh điện hạ cho bọn nó vào cung điện hay không?” Nếu là như vậy, mục đích ban đầu của bọn họ chỉ thiếu chút nữa liền đạt thành, Yahveh điện hạ mềm lòng, nguyện ý phù hộ tiểu thiên sứ.
Lúc nói chuyện, bọn họ đều đi ra ngoài nhìn nhìn.
Cung điện địa ngục ấy vẫn tản ra không khí uy nghiêm, làm cho bọn họ không tự chủ được mà thả chậm bước chân, đè thấp động tĩnh mình mang đến.
“Yahveh điện hạ, hôm qua có nhiều quấy rầy.”
Âm lượng Andras nói chuyện đề cao không ít, im bặt không đề cập tới việc ai đưa tiểu thiên sứ tới, “Xin hỏi tiểu thiên sứ có trong cung điện của ngài không? Chúng ta có chút lo lắng cho mấy đứa nhỏ, trước đó tiểu thiên sứ vẫn luôn ồn ào muốn ăn kẹo ngài cho.”
Kẹo?
Thượng đế chống má, đôi mắt vàng kim chuyển động, nhìn về phía tiệm kẹo thiên đường.
Y đang muốn lấy đi số kẹo đó, bỗng nhiên nhớ lại chuyện mua đồ ở thiên đường, cho dù là Lucifiel cũng phải thanh toán.
Mở không gian trữ vật ra, thượng đế rơi vào một loại rối rắm.
Thủy tinh tệ không đủ.
Đoạn thời gian trước, tiền lương y nhận được lúc làm Yahveh đều bị tiêu hết rồi, mua rất nhiều thứ bình thường căn bản không dùng được, cuối cùng trực tiếp dùng danh nghĩa sí thiên sứ trưởng ghi sổ.
Thượng đế mệt mỏi không vui nói rằng: “Không có kẹo.”
Trong lòng Andras ở bên ngoài hơi nhảy dựng.
Giọng nói này…
Sao không quá giống giọng nói nghe thấy trước đây?
Lúc nàng hồ nghi, lời thượng đế nói khiến đọa thiên sứ đều mở to hai mắt.
“Thiên sứ thành niên có tội, không thể lên thiên đường, nhưng mà tiểu thiên sứ không phạm sai lầm có tư cách này, chỉ cần bọn nó tâm hướng quang minh, không đồng hoá với ác ma, tiểu thánh đường ở thiên đường tùy thời cho phép bọn nó tiếp thu lễ rửa tội quang minh.”
“Một khi làm lễ rửa tội, quay về làm thiên sứ, nếu lại sa đọa, vĩnh viễn không cho phép lên thiên đường.”
Lời nói giống như pháp lệnh, từ trong miệng thượng đế nói ra. Chuyện y quyết định, dù là quy luật cũng chỉ có thể an tĩnh chấp hành, huống chi chỉ là việc nhỏ như lễ rửa tội.
Nhưng mà trong lỗ tai đọa thiên sứ, những lời này giống như sấm sét!
Tại địa ngục, không một đọa thiên sứ nào có thể trở về thiên đường! Bởi vì bọn họ đã bị thượng đế chán ghét vứt bỏ, thiên đường sẽ không bao giờ cho bọn họ cơ hội mở cánh cửa đó ra!
“Yahveh điện hạ…”
Bốn vương cấp ác ma đều mang vẻ mặt phức tạp.
Không phải họ không muốn tin, chỉ là ý nghĩa đại biểu cho những lời này rất khoa trương!
Quả thực là hứa hẹn mà chỉ thần mới có thể làm được!
Thượng đế vốn cũng không quá để bụng, nhưng mà bỗng nhiên, y cảm giác được tình cảm chờ mong và bi ai cực kỳ mỏng manh trên người mấy đọa thiên sứ này.
Những đọa thiên sứ thành niên đó cũng muốn trở về sao?
Đầu ngón tay thượng đế điểm điểm má, nghĩ thầm rằng vì quang ám cân bằng, tiếp nhận một lần cũng không có gì, cùng lắm thì y tự mình làm lễ rửa tội, rửa mấy đọa thiên sứ đó sạch sẽ một chút.
“Các ngươi muốn về thiên đường không?”
Những lời này lại đánh cho đọa thiên sứ ngu người.
“Đọa thiên sứ muốn trở về, tín ngưỡng thần sáng thế một lần nữa là được.”
Đây là lần duy nhất y từ bi trong mười vạn năm qua.
“Những tiểu thiên sứ kia đã đuổi về thành trì của các ngươi, đừng để cho bọn nó tới quấy rầy ngô nghỉ ngơi nữa, ngô không muốn so đo với tiểu thiên sứ, không có nghĩa là ngô sẽ dễ dàng tha thứ các ngươi tiếp tục như vậy.”
Sau khi thượng đế nói xong, tự cho là đã giảm bài xích với hắc ám, vui sướng tiễn bước cả mấy đọa thiên sứ đó luôn.
Tốc độ không gian biến hóa căn bản không phải thứ bọn họ có thể bắt giữ được.
Chỉ sửng sốt vài giây đồng hồ, đám Andras đã phát hiện mình rời khỏi tầng thứ chín địa ngục, đi tới thành trì cư trú ngẫu nhiên mới có thể trở về.
“Từ từ, chúng ta đang ở tầng thứ chín địa ngục mà!”
Những lời này muộn rồi.
Cùng lúc khi ném ra bên ngoài, thượng đế cũng đóng cửa ra vào tầng thứ chín địa ngục, không cho những đọa thiên sứ kia chạy tới ảnh hưởng tâm tình ban ngày của y.
Không đề cập tới cảm xúc trong lòng đọa thiên sứ, thượng đế nhắm mắt lại, sửa sang lại chuyện đã xảy ra vừa rồi, thông qua thần niệm truyền lại đến thiên đường, báo cho Lucifiel.
Sí thiên sứ trưởng tôn quý của thiên đường, chơi đùa bút lông chim mềm mại, cười khẽ nghe thượng đế kể ra “công tích”.
“Ngô thần, nếu ta không nghe lầm, ngài ném hết bọn họ đi rồi à?”
“Đây không phải là trọng điểm.”
“Được, vậy xin hỏi ngô thần, ngài tinh lọc đọa thiên sứ, số lượng thiên sứ của thiên đường liền gia tăng, sẽ có tiến triển với chuyện quang ám cân bằng sao?”
Lucifiel nhất châm kiến huyết nói ra vấn đề.
Thiên sứ càng nhiều, thế lực thiên đường lại càng mạnh, quả cầu tuyết lăn xuống, thế lực địa ngục tràn ngập nguy cơ! Ngay cả khi tương lai hắn không dễ dàng ra tay, thì địa ngục cũng chủ động diệt vong!
Thượng đế không tiếng động nhìn nhìn căn nguyên thế giới, phát hiện lực quang minh và hắc ám trong căn nguyên thế giới duy trì trạng thái mất cân bằng, một chút cũng không có xu thế cải thiện. Ở chỗ sâu trong ý thức, mặt hắc ám sau khi xem trò cười cả đêm, ban ngày liền trào phúng.
[ Ngươi làm đi chứ, ngô cam đoan trước khi ngươi dung hợp hắc ám, thế giới của ngươi đã xong đời trước một bước rồi. ] “…”
Thượng đế cắt đứt ý niệm liên hệ với mặt hắc ám.
Nhưng thời gian đã muộn, thần niệm nối liền với Lucifiel, Lucifiel cũng nghe thấy giọng hắc thượng đế. Lúc này khác với trước đây, hắn có thêm một loại cảm giác thân thiết đã lâu.
Lucifiel vấn an hắc thượng đế: “Buổi sáng tốt lành.”
Thượng đế lạnh nhạt nói: “Không cần để ý tới y, Luci.”
Y vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên mình gánh bao nhiêu tội oan thay mặt hắc ám đâu.
“Thần, hà tất như thế.”
Lucifiel bật cười, về việc bôi đen mặt hắc ám, thần tích cực hệt như sách Sáng Thế đã nói. Để cải thiện quan hệ của hai người, Lucifiel nói, “Mặt hắc ám của ngài từng cho ta đi lĩnh hội phong cảnh địa ngục, nếu ngài ra ngoài đi lại, không ngại để y giới thiệu cho ngài một vài nơi phong cảnh xinh đẹp.”
Thượng đế không có quá nhiều hứng thú với việc ra cửa, nhìn trên mặt mũi Luci, thản nhiên lên tiếng, “Ngô sẽ tận lực tiếp thu hoàn cảnh địa ngục.”
“Chúc ngô thần thành công.”
Thần niệm rút đi như nước chảy, Lucifiel nghiêng tai lắng nghe, giống như có thể nghe thấy tiếng thần niệm tán đi từ trong không gian.
Trong đó ẩn hàm vận luật, còn mềm mại hơn cả nước suối lướt qua tảng đá.
Thần niệm của thần thuần triệt mà mỹ lệ.
Cutis còn chưa từ chức phó quan, ngẩng đầu lên, chú ý tới cảm xúc giống như hưởng thụ của Lucifiel dưới thấu kính thủy tinh. Cái loại cảm xúc chính diện màu trắng nhạt ấy, bao quanh bốn phía Lucifiel, khiến trên người hắn tản mát ra không khí ấm áp.
Nhất định là điện hạ nói chuyện với bạn tri kỷ.
Curtis đoán được, không khỏi cúi thấp đầu, khoảng thời gian này tâm tình của hắn cao thấp phập phồng nghiêm trọng, người bên ngoài cho rằng nguyên nhân là hắn sắp mất chức, nhưng mà hắn tự mình biết nguyên nhân.
Hắn nhìn thấy cảm xúc yêu đương từ trên người thủ trưởng!
Loại ánh sáng ấm áp đó ngẫu nhiên xuất hiện, đại biểu cho tâm linh rung động!
“Điện hạ, đại khái là bao giờ ta chuyển giao công vụ cho Michael điện hạ?” Trong lòng Curtis khủng hoảng, có chút không thể chờ đợi được muốn rời khỏi cương vị. Hắn không muốn nhìn trộm bí mật của sí thiên sứ trưởng, thân phận sí thiên sứ phó cũng không muốn, chỉ cần có thể về thư viện thiên sứ là tốt rồi!
Hắn sống từ sáng thế đến hiện tại, hiểu rất rõ địa vị của điện hạ tại thiên đường, nếu điện hạ yêu một sinh linh, vậy tất nhiên sẽ kinh động thần linh!
Curtis sợ hãi nội tâm mình không giữ được bí mật!
Thần có thể nghe thấy tiếng lòng đó!
Lucifiel lấy lại tinh thần, nói với Curtis: “Ngươi tạm thời không cần phải gấp gáp, ta sẽ không nói với Michael sớm như vậy, ngươi cứ an tâm làm việc cho ta thêm một đoạn thời gian đi.”
Treo Michael vài ngày, ít nhiều có thể mài mòn tính tình của Michael, đây chính là thủ trưởng đang sâu sắc quan ái cấp dưới ngày xưa đó.
Trong một ngõ ngách khác của Hằng Tinh thiên, Michael rùng mình một cái.
Hắn nằm trên bàn, nhìn trí thiên sứ người đến người đi, có chút buồn bực nói rằng: “Beelzebub cũng đã phục chức, vì cái gì ta vẫn không có việc làm —— ”
Ở bên cạnh hắn, Gabriel nói chuyện phiếm với hắn, “Nếu không thì đến học viện thiên sứ dạy học?”
Michael động lòng, “Được đó.”
Ở thiên đường nhiều năm như vậy, số lần hắn đi dạy học có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hết chương 133
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...