Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Dưới thần niệm của hắc thượng đế dẫn đường, Lucifiel trở về cung điện của mình trước nửa giờ. Trong Hằng Tinh thiên tràn đầy quang minh, hắn chưa kịp biến trở về thân thiên sứ, đã che miệng lại, kịch liệt mà áp lực ho khan. Lực quang minh bốn phía, giống như kịch độc ăn mòn hắn, quang minh ngày xưa thân mật dịu dàng, giờ lại xem hắn là địch nhân, nơi chốn hạn chế.

“Khụ khụ ——” Lucifiel cau mày, khụ đến cổ họng đau đớn.

Mấy ngày liên tiếp mỏi mệt, cùng với tổn thương ngầm khi không ngừng chuyển hoán quang ám bùng nổ, nếu không ngừng nghỉ vài ngày, phát triển thành bệnh gì, ngay cả khi có vòng cổ ánh sao cũng không cách nào giải quyết vấn đề.

Hắc thượng đế nhìn ra hắn khó chịu, dò hỏi: “Ngày mai muốn nghỉ ngơi không?”

Lucifiel dùng mu bàn tay lau đi máu loãng trên khóe môi, giọng có chút khàn khàn nói: “Ngày mai hẳn là cung điện có thể xây xong.” Hắn đã bố trí xong vật phẩm trong cung điện, chỉ thiếu phần đêm qua chưa hoàn thành, “Ngô thần, ngủ ngon.”

Hắn cự tuyệt ý tốt của hắc thượng đế.

So với kéo dài thời gian, bị thần ban ngày phát hiện, còn không bằng nhanh chóng hoàn thành ước định.

Lucifiel nắm chặt vòng cổ, quanh thân bị thần lực nồng đậm bao phủ, quang minh rực rỡ đó khác với lực lượng của thiên đường, không chút nào làm hại tới hắn, ngược lại giúp hắn tinh lọc hắc ám.

Sợi tóc màu đen từng chút rút đi, màu vàng kim một lần nữa hiện lên, Lucifiel trở về dáng vẻ thiên sứ, cúi đầu nhìn thoáng qua hắc bào của mình, từ bên giường đứng lên, đi đổi thành trường bào màu trắng mình yêu thích, hắn không có chút xíu hứng thú nào với việc trở thành đọa thiên sứ.

Trong đại thánh đường, hắc thượng đế nhìn nhất cử nhất động của hắn.

Tận đến khi nhìn thấy hắn biến thành thiên sứ, thần linh trên ngự tọa mới nhắm mắt, có chút tiếc nuối.

Luci, vì sao tín ngưỡng của ngươi không phải ngô…

Cho đến hôm nay, hắc thượng đế luôn hối hận không có cướp được quyền sở hữu Lucifiel.

Sách Sáng Thế ngáp một cái, nằm dài trên đùi y, tò mò viết: “Hôm nay ngài không hạ giới hả?” Mấy ngày nay mặt hắc ám an phận như thế, nó nhìn mà cũng có chút không dám tin, chẳng lẽ y với thượng đế đạt thành hiệp nghị gì, cho nên không đi quấy rầy điện hạ hả?

Hắc thượng đế thong dong nói: “Sao ngô lại đi quấy rầy Luci nghỉ ngơi chứ.”

Sách Sáng Thế một chút cũng không tin lời y nói.

Đoạn thời gian trước ban đêm dắt điện hạ đi nơi nơi hẹn hò là ai!

“Ban ngày sắp đến.” Hắc thượng đế cũng không quan tâm sách Sáng Thế không tin, nhắm mắt dưỡng thần, giống như nói mê mà lẩm bẩm, “Quang minh và hắc ám của thế giới này, dường như cũng sắp đi về hướng mất cân bằng —— ”

Sách Sáng Thế sợ hãi cả kinh.

Hắc thượng đế trước khi rơi vào ngủ say, để lại một câu: “Ban ngày tới càng lúc càng nhanh.”

Thời gian ban ngày, cũng càng ngày càng dài ——

Đêm tối càng ngày càng ngắn.


Tảng sáng lộ ra ở phía chân trời, thượng đế vừa mở mắt ra, lực hắc ám quanh quẩn không tan trong đại thánh đường triệt để bị tẩy sạch. Sách Sáng Thế lập tức nhảy lên, đem lời hắc thượng đế nói trước đó thuật lại một lần, nhìn qua còn lo lắng tới sự sinh tồn và hủy diệt của thế giới hơn cả thượng đế.

“Thượng đế, ngài sẽ không đi lên con đường thôi diễn kia đi!”

“Không đâu.”

“Nhưng mặt hắc ám nói rất khủng bố, ngài có biện pháp giải quyết việc quang ám mất cân bằng sao?”

“Có.”

“Là gì?”

“… Dung hợp mặt hắc ám, thì quang ám sẽ không mất cân bằng.”

“…”

Một thần một sách đều im lặng không nói gì.

Để làm sôi động không khí, sách Sáng Thế khô cằn nói: “A, đây thật là một biện pháp tốt.”

Thượng đế hờ hững nói: “Ừm.”

Sách Sáng Thế săp sửa bị làm tức chết, ta cũng không phải đang khen ngài!

“Ngài lại không có khả năng đáp ứng điều kiện của mặt hắc ám, mặt hắc ám làm sao có thể dung hợp với ngài!” Sách Sáng Thế lơ lửng trên không, toàn thân ánh vàng rực rỡ như liều mạng với thánh quang, trên tờ giấy trắng viết: “Thượng đế, ngài không thể được chăng hay chớ như vậy nữa, vấn đề này nhất định phải sớm giải quyết.”

Thượng đế nâng nâng mí mắt, có vẻ thực bình tĩnh, “À.”

Sách Sáng Thế bỗng nhiên rất muốn đập lên gương mặt hoàn mỹ kia.

Không thể làm…

Làm như vậy sẽ chết rất nhanh.

Lúc mặt trời bay lên, ánh nắng chiếu khắp, thượng đế chủ động nói rằng: “Không cần lo lắng, mặc kệ là ngô nào, đều không có khả năng ngồi xem thế giới hủy diệt.”

“Ngài tự tin như thế sao?”

“Bởi vì nếu ngô thay đổi quyết định này, liền không có khả năng là ngô.”

Chủ thần, thần sáng thế, thần tối cao duy nhất thế gian, vô số danh hiệu có thể khen ngợi Jehovah, nhưng mà Jehovah chưa từng quên nguyên nhân mình sinh ra —— y là vì sáng thế mà sinh, chính vì chức trách đặc biệt này, khiến y có thể chiến thắng hỗn độn hắc ám, có được tương lai thuộc về mình.


Thượng đế hiểu rõ điểm này, cho nên bình tâm tĩnh khí.

Nhưng mà, trong phút chốc sắc mặt y khẽ biến, cảm giác được trong cung điện sí thiên sứ trưởng lưu lại lực hắc ám mỏng manh, cảm giác này thật giống như bị người ta trộm đi trân bảo từ dưới mí mắt vậy.

“Sách Sáng Thế, ngươi xác định hôm qua y không có đi tìm Luci ư?”

“Xác định!”

“Trong cung điện Luci có lực lượng hắc ám —— ”

“A?”

Sách Sáng Thế choáng váng, cả một buổi tối mình đều nằm trên đùi hắc thượng đế, đâu có nhìn thấy hắc thượng đế thừa dịp mình không chú ý mà đến hạ giới đâu.

Sáng sớm, Lucifiel ngủ đến mơ mơ màng màng, đến thời gian mới tự động chuyển tỉnh.

Vừa tỉnh dậy, đầu cũng đau đớn tựa kim đâm.

Thật là khó chịu…

Hắn chôn mặt trên gối đầu mềm mại, rất muốn kéo thêm chút thời gian nữa, hiện tại rời giường quả thực đau khổ. Trong đầu lướt qua bóng dáng Baal, hắn bỗng nhiên nghĩ tới tên vua ác ma không chịu làm việc đó, so với Baal nhàn nhã, hắn hoàn toàn là một thái cực khác.

Vì sao thiên đường lại bận như vậy! Nhiều việc như vậy!

Còn có, tên Samael kia, xử lý thiên sứ thì xử lý thiên sứ đi, vì sao luôn phải đem danh sách thẩm tra thông báo cho hắn, khiến hắn làm thêm một phần việc cho ngục giam thiên sứ!

Berial cũng là cái đứa không bớt lo! Thật sự tưởng hắn nhìn không ra chữ viết trên công vụ sao? Đó không phải là chữ của Berial, mà là phó quan hắn ta!

Gabriel, ngươi mở cửa hàng thì thôi đi, vì sao còn muốn mở cửa hàng ở nhân gian nữa!

Lợi nhuận thiên đường còn chưa đủ cho ngươi tiêu xài phung phí sao!

Cuối cùng, Michael, Beelzebub, hai đứa các ngươi trở về hỗ trợ làm việc sớm một chút đi chứ!

Sau khi miên man suy nghĩ một trận, Lucifiel cảm thấy đau đớn giảm bớt, đang muốn kéo đệm chăn che đầu xuống, đối mặt với công tác sáng hôm nay, lại phát hiện bên giường có thêm một bóng người.

Thượng đế an tĩnh ngồi ở bên cạnh, giống như tượng thần sáng sớm, “Dậy rồi?”

Biểu tình Lucifiel trống rỗng.

“Ngô cũng không biết ngươi mệt như thế.” Thượng đế dán tay trên trán hắn, cảm nhận nhiệt độ hơi cao trên đó, “Một khi đã như vậy, ngô gọi Michael và Beelzebub trở về.”


Nội tâm Lucifiel thiên lôi đánh xuống, tiếng lòng của mình tuyệt đối là bị nghe được!

Thượng đế cong khóe miệng, “Đúng vậy.”

Không tự mình đến đây, thì y làm sao nghe thấy thiên sứ nhà mình đang càu nhàu chứ.

“Luci, ngô không có hà khắc như trong tưởng tượng của ngươi, phô bày chân tâm của ngươi trước mặt ngô cũng không hề gì.” Thượng đế trấn an vô cùng muộn màng, đầu ngón tay nhịn không được chọt chọt gương mặt ngây ra của Luci, thực mềm mại, tuy rằng không có thịt mềm như lúc là tiểu thiên sứ, nhưng cũng là xúc cảm bậc nhất.

Lucifiel nằm lại trên giường, lần nữa kéo đệm chăn lên đầu, không muốn đối mặt thế giới này.

Thượng đế cảm thấy rất hứng thú với Luci tràn ngập tuyệt vọng, “Không dậy sao? Sẽ bị trễ đó.” Lucifiel dưới đệm chăn rầu rĩ nói: “Trừ khi thần quên chuyện hôm nay.”

Thượng đế nói rằng: “Ngô sẽ không quên.”

Lucifiel cảm thấy thần hoàn toàn là đang bổ đao!

Kéo đệm chăn, thượng đế thấp giọng nói rằng: “Ngô sẽ nhớ rõ chuyện đã xảy ra mỗi thời mỗi khắc, mặc kệ là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, ngô rất ít khi ký ức mơ hồ.”

Lucifiel nghe ra thâm ý trong đó, theo bản năng hỏi: “Vậy lúc nào, ngài mới có thể ký ức mơ hồ?”

Đôi mắt vàng kim của thượng đế lưu chuyển ánh sáng, thuần triệt mà hờ hững.

“Khi ngô không muốn nhớ lại, thì những ký ức đó sẽ mơ hồ, đồng thời tiêu tán với thời gian.” Nói ví dụ như, những năm tháng trước khi trở thành thần… ngay cả suy nghĩ muốn nhớ lại y cũng không có.

“Phải không…”

Lucifiel lẩm bẩm, đôi mắt màu xanh lam lộ ra một chút đau lòng.

Phải trải qua chuyện như thế nào, mới có một đoạn năm tháng không muốn nhớ lại.

“Thần, ta đau đầu quá.” Lucifiel dựa vào trong ngực thượng đế, ôm lấy thắt lưng đối phương. Thượng đế hơi hơi cứng đờ, đưa tay sờ sờ đầu Lucifiel, thần lực giảm bớt mệt nhọc cho đối phương, “Không đau, ngô giúp ngươi trị liệu, còn chỗ nào không thoải mái không?”

Trong tim Lucifiel ngọt ngào, mặt không đổi sắc nói: “Còn có chân.”

Hắn đi lại cả một buổi tối.

Từ thiên đường đến địa ngục, qua lại mấy lần, chân hắn cũng đau nhức.

Thượng đế không hoài nghi lời hắn nói, vươn tay xoa xoa bắp đùi hắn, thần lực xua tan hết thảy phản ứng mặt trái. Thần linh sáng hôm nay, dịu dàng đến độ khiến Lucifiel có chút hoảng hốt, cảm giác trước mặt mình không phải thượng đế, mà là Yahveh tan mất thần tính.

Lập tức hắn đoán được một nguyên nhân, “Thần, kết quả thôi diễn là gì?”

Thượng đế khẽ dừng động tác.

Dưới ánh mắt của Lucifiel, y không nhanh không chậm nói: “Luci muốn biết nguyên nhân đọa thiên sao? Chẳng sợ kết quả này không theo lòng người?”

Lucifiel cười nói: “Trên đời này có chuyện tốt liền có chuyện xấu, không có gì không thể tiếp nhận.”


Thượng đế nhìn con ngươi tràn ngập quang minh của hắn, lại nghĩ đến một đôi mắt đen tuyệt vọng khác.

Lucifer kia ——

Cả đời cũng không chịu chấp nhận đáp án này đi.

“Trong tương lai khác, ngươi đọa thiên là bởi vì ngô.” Thượng đế chung quy vẫn nói ra lời thật, “Ngô cần ngươi đọa thiên, chấp chưởng địa ngục, cho nên bịa ra việc thánh tử cao hơn thiên sứ, đánh ngươi vào địa ngục, để tín ngưỡng của ngươi vỡ nát, có được tư cách kế thừa căn nguyên hắc ám.”

Lucifiel khiếp sợ trợn tròn mắt, “Ngài muốn ta sa đọa!”

Thượng đế cho rằng lời này không đúng, “Không phải ngô muốn ngươi sa đọa, là thế giới cần, một ngô khác không có cách nào, chỉ có thể hy sinh ngươi để cân bằng quang ám.”

Lucifiel: “…”

Thần, ngài giải thích còn hỏng bét hơn cả không giải thích nữa!

Trong tẩm điện an tĩnh đến quỷ dị, thượng đế nhìn chăm chú vào Lucifiel, cố chấp nói: “Ngươi đã nói, có thể tiếp nhận đáp án này.”

Lucifiel cười khổ, “Thần, sao ta lại bởi vì một thế giới tương lai khác, mà trách cứ lựa chọn của ngài chứ, đây vốn chính là một chuyện không công bằng.” Hắn ngồi dậy từ trong ngực thượng đế, “Nếu như không có tương lai đó, chỉ sợ ngài sẽ không tiếp nhận tâm ý của ta sớm như vậy đi.”

Thượng đế sửng sốt, “Tâm ý gì?”

Lucifiel ấn một nụ hôn trên môi y, “Tâm ý này.”

Thượng đế hóa đá.

Không, ngươi hiểu lầm rồi!

“Thần, trong lòng ngài rõ ràng.” Lucifiel chỉ vào ngực thượng đế, “Ta thích ngài, không phải thiên sứ đối với thần sáng thế, mà là tình yêu, ta muốn ở bên ngài, muốn ngài chỉ thiên vị mỗi mình ta, muốn ngài chiếm hữu ta.”

Hắn dịu dàng kể ra tâm ý, “Luci như vậy có phải rất ích kỷ hay không? Nhưng ta không có cách nào khống chế được tâm tình của mình, trong lòng của ta đều là ngài.”

Thiên đường không còn là đệ nhất, thượng đế triệt để chiếm cứ trong lòng hắn.

Tín ngưỡng của hắn, biến thành tình yêu.

Lucifiel khẽ cười bổ sung: “Vì ngài, ta đến trễ cũng cam tâm tình nguyện.”

Thượng đế kịp phản ứng, “Rõ ràng là ngươi không muốn làm việc!”

Lucifiel trừng mắt, “Nào có, ngài không thể hiểu lầm ta như vậy.”

“Tiếng lòng của ngươi ——” thượng đế nghe được tiếng lòng không chút khách khí nói ra, giây tiếp theo đã bị chặn môi, “Hưm ——” Lucifiel làm sâu sắc nụ hôn này, không cho thượng đế nói ra lời gì khiến hắn đau lòng nữa, đối phó với thần thẳng thắn, chỉ có thể dùng phương thức càng thẳng thắn hơn.

Trên giá sách, sách Sáng Thế vô cùng thê thảm nhìn thượng đế, có thần sáng thế nào đáng thương như ngài sao, thế mà lại bị thiên sứ của mình chủ động cường hôn đến nói không nên lời!

Điện hạ, hiệu suất hành động của ngài thật là đáng sợ!

Hết chương 118


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui