Trước khi lễ mừng bắt đầu, Samael đã giải trừ cấm túc.
Nhân cơ hội này, các sí thiên sứ cũng tụ tập một lần, bao gồm tiền sí thiên sứ phó và tiền trí thiên sứ phó đã bị cách chức. Sí thiên sứ lấy Metatron dẫn đầu, muốn thảo luận chuyện về Yahveh, có điều Lucifiel một chút cũng không muốn nói, thản nhiên quét một ánh mắt qua, Asmodeus, Berial đều im miệng, không hỏi chuyện đã qua nữa.
Michael có ám ảnh tâm lý với Yahveh, thấy bọn họ đều không nói chuyện, vui vẻ dời đề tài chạy đến tận chân trời. Beelzebub nhìn Michael đảo quanh Lucifiel điện hạ, âm thầm phỉ nhổ, sớm biết thì hà tất trước đây phải làm vậy!
Cái tên Michael thiếu dạy dỗ này!
Nhưng mà trong tích tắc, Beelzebub cũng phát huy nhiệt tình, chờ đợi nhìn sí thiên sứ trưởng mình ngưỡng mộ.
“Điện hạ, lễ mừng lần này, thần có đến không?”
“Hẳn là có”
Lucifiel mới vừa nói xong, Michael lại líu ríu bên tai bắt đầu nhiều chuyện: “Điện hạ, nghe nói Atrios đến, hắn nhất định là muốn so đấu tài đánh đàn với ngài, điện hạ cho phép hắn tham gia lễ mừng không?”
Ánh mắt Lucifiel sắc bén, cười như không cười nhìn hắn ta, “Michael, ngươi thực để bụng chuyện Atrios nhỉ?”
“Ha ha ——” Michael cười gượng, tìm một cái cớ chính khí lẫm nhiên cho mình, “Ta đây là tin tưởng điện hạ mà! Điện hạ khẳng định sẽ khiến hắn vô cùng vui vẻ mà đến, xám xịt mà đi!”
Đồng bạn bên cạnh cũng cười lật.
Ngay cả Berial là bạn của Atrios, lúc này hắn ta cũng cười thực khoan khoái.
Cạnh tranh công bằng, ai thua ai thắng đều là đường đường chính chính.
Số lần và phương pháp thua của Atrios đều rất khôi hài, dẫn đến Berial không cách nào cho hắn ta bất luận tin tưởng gì, chỉ có thể thầm nghĩ: Atrios, tốt nhất ngươi cầu nguyện thần sẽ không đến lễ mừng đi, không thì ngươi lên đài biểu diễn tài đánh đàn, sẽ phải đàn lạc nhịp giống lần trước nữa đó.
Dưới trêu ghẹo của bọn họ, Lucifiel tao nhã cho đáp án: “Ta là thiên sứ như vậy sao?”
Các sí thiên sứ trăm miệng một lời: “Phải!”
Trong tích tắc, bọn họ đều bị Lucifiel dịu dàng nhìn chăm chú, sau lưng lạnh run.
Đối với lễ mừng, các thiên sứ không chỉ vô cùng thích thú, mà còn cho sự chờ mong và chú ý cực lớn, hắc thượng đế không thích yên tĩnh trong đại thánh đường, dưới tình huống thiên đường vô cùng náo nhiệt, cũng cho một phần lưu ý.
Hắc thượng đế bắt đầu thương lượng với một mình khác: “Hôm lễ mừng, để ngô đến.”
Trong biển tinh thần, thượng đế ngủ rất say sưa.
Không nhìn tới.
“Thượng đế! Jehovah!” Hắc thượng đế không cam lòng khiến biển tinh thần nổi lên sóng gió, giống như bị bão cấp mười quá cảnh, trong biển tinh thần một vùng tiếng rít và hỗn loạn, “Dậy, đừng giả bộ ngủ! Ngươi đáp ứng ngô, ngô liền nói một việc cho ngươi.”
Bị y làm cho không có biện pháp, thượng đế mở mắt ra, thần niệm ngưng tụ ra một thân thể, hiện lên trong biển tinh thần vàng kim. Tóc bạc nổi trên mặt biển, dung nhan hoàn mỹ tựa như băng tuyết, khắp biển tinh thần đều lạnh đến run rẩy một chút.
Thượng đế mang theo áp suất thấp mới vừa tỉnh dậy, hờ hững mở miệng: “Sao ngô không biết ngươi phiền như thế nhỉ.”
Hắc thượng đế: “Đồng ý, ngô liền không phiền ngươi.”
“Ban ngày là thuộc về ngô, trừ khi ngươi dung hợp với ngô.” Thượng đế căn bản không bị hấp dẫn, cự tuyệt yêu cầu của đối phương, “Huống hồ trước mặt nhiều thiên sứ như vậy, ngô không cách nào cam đoan ngươi có thể quậy ra vấn đề hay không, ngươi vẫn nên để buổi tối rồi lại ra.” Dù sao buổi tối Luci sẽ biến thành bản thu nhỏ, mặt hắc ám chiếm không được bao nhiêu tiện nghi, chỉ có thể ngoan ngoãn cùng Luci xem trăng xem sao, tâm sự lý tưởng nhân sinh.
Hắc thượng đế biết tính toán của y, không vui nói rằng: “Ngô muốn nhìn thấy dáng vẻ của Luci ở thiên đường.”
Thượng đế nói rằng: “Mỗi ngày ngươi đều thấy được.”
“Không giống.” Hắc thượng đế tăng thêm ngữ điệu, “Luci buổi tối là trạng thái nghỉ ngơi, Luci ban ngày mới là thiên quốc phó quân.”
Thượng đế nghe hiểu ý của y, đôi mắt vàng kim thuần triệt nhìn lại, nói ra một câu từ tận đáy lòng.
“Không phải ngươi thích tiểu thiên sứ sao?”
“Không…”
“Luci còn hoài nghi ngô luyến đồng kìa, ngô vì ngươi mà cảm thấy mất mặt.”
“…”
“Tốt, buổi tối đừng ồn ngô.”
Sau khi thượng đế nói hết lời nên nói, một lần nữa chìm xuống đáy biển tinh thần, tóc bạc chỉ còn lại một chút phần đuôi còn chưa chìm xuống.
Hắc thượng đế cả kinh, vội vàng đưa tay vào biển, bắt lấy hết thảy những thứ có thể bắt được.
Da đầu thượng đế chợt đau đớn.
Tóc bạc bị mặt hắc ám kéo, đối phương còn không ngừng kéo lên trên, cơn buồn ngủ của thượng đế đều bị sự đau đớn thình lình ập tới đuổi đi mất, hai mắt trợn to, thần tính và tức giận đan xen dưới đáy mắt, giống như hai tầng băng hỏa.
“Mặt hắc ám! Ngươi muốn chết, ngô thành toàn ngươi!”
“Ha ha.”
Hắc thượng đế thấy y lại xuất hiện, không chút lưu tình tặng cho y sự trào phúng lớn nhất.
Vào ban đêm, lực quang minh và lực hắc ám trong đại thánh đường đồng thời sôi trào, sách Sáng Thế sợ tới mức nấp ở bên cạnh lạnh run.
Thượng đế, mỗi ngày nội chiến có vui không?
Nó khóc không ra nước mắt nhìn chim nhỏ bay tới bay lui ngoài cửa điện, hâm mộ sinh hoạt tự do buổi tối của đối phương.
Đại thánh đường thật sự không phải nơi mà một quyển sách có thể ở!
Theo ngày lễ mừng tới gần, trong các cửa hàng lớn thiên đường, nhạc khí chất lượng tốt đều bị đoạt sạch, lượng lớn thiên sứ bắt đầu lâm trận mới mài gươm, tập luyện loại nhạc khí mình am hiểu. Lễ mừng lần này không chỉ cử hành ở Hằng Tinh thiên, mà là đồng loạt cử hành từ tầng thứ nhất tới tầng thứ tám, tất cả sí thiên sứ đều làm người quản lý lễ mừng, cùng nhau tổ chức lễ mừng âm nhạc này.
Thanh nhạc tác động trái tim thiên sứ, mà làn điệu tốt đẹp, càng có thể làm cho thiên sứ cảm nhận được hạnh phúc và vui sướng.
Dù sao thì thiên sứ thật sự là một loại sinh linh rất đơn thuần.
Đến ngày lễ mừng bắt đầu, Lucifiel đứng ở Hằng Tinh thiên, mỉm cười nhìn không khí náo nhiệt hoan hô ở thiên đường. Sau đó hắn đeo “tù và ác ma” đã được quang minh tinh lọc, cùng phó quan Curtis đi tới nơi tổ chức lễ mừng của Hằng Tinh thiên, quảng trường Hằng Tinh thiên.
Atrios ngồi ở vị trí, nhìn chằm chằm nhạc khí trước ngực Lucifiel, vẻ mặt không dám tin.
“Ngươi dùng nhạc khí của ác ma?”
Nghe thấy lời hắn ta nói, trí thiên sứ bốn phía ồ lên.
Lúc nhóm thiên sứ sôi nổi nhìn về phía sí thiên sứ trưởng, mới phát hiện cái gọi là “nhạc khí của ác ma” lại là một nhạc khí đặc biệt thuần sắc trắng.
“Màu trắng, làm sao có thể là nhạc khí của ác ma, màu sắc rất thánh khiết mà!”
“Có chút giống tù và ác ma trong truyền thuyết.”
“Không đúng, ta từng đặc biệt hỏi thăm, tù và ác ma cùng với hai món khác là long cổ ác ma, tử huyền ác ma do yêu tinh địa ngục tạo ra đều không có màu trắng, nghe nói là thánh phẩm tà ác, tràn ngập phong cách của yêu tinh địa ngục.”
“Dù sao thì điện hạ khẳng định sẽ không dùng đồ vật của ác ma, tinh linh vương này đang nói hươu nói vượn!”
Có phái lý trí, cũng có phái tử trung không nói đạo lý, không ít thiên sứ trừng mắt nhìn Atrios mở miệng lung tung.
Atrios một mực chắc chắn, “Là tù và ác ma.”
Ánh mắt hắn ta lửa nóng nhìn chằm chằm nhạc khí lớn bằng bàn tay đó, phàm là sinh linh nhiệt tình yêu thương nhạc khí, đều muốn sưu tầm một tác phẩm của yêu tinh địa ngục, huống chi tù và ác ma với long cổ ác ma, tử huyền ác ma được xưng là tam đại nhạc khí địa ngục, là hi thế trân bảo.
Lucifiel làm như không thấy đối với trận phong ba này, đi đến chỗ ngồi của mình.
Hắn không cần phủ nhận.
Cũng không cần thừa nhận.
Ngoại trừ thần, không ai có thể buộc hắn nói “đây là tù và ác ma”.
Theo thiên quốc phó quân đi tới, khí tràng tao nhã và hoàn mỹ chấn nhiếp mọi nơi, ngay cả Curtis muốn nói lại thôi cũng ngậm miệng, không dám có điều dị nghị với món nhạc khí này. Tất cả tiếng nghị luận đều bị áp chế, thiên sứ không kìm lòng nổi mở to hai mắt nhìn, không cách nào dời khỏi người Lucifiel.
Trí thiên sứ một người tiếp một người mà quỳ xuống, nghênh đón thiên quốc phó quân.
Curtis ngừng thở, hưởng thụ một lần đặc quyền không cần quỳ xuống, đi theo bên cạnh thủ trưởng tiếp thu triều bái. Cảm giác vạn chúng chú mục, áp đảo toàn bộ thiên đường như vậy, là kích thích mà hắn ta vĩnh viễn chưa từng lĩnh hội.
Bỗng nhiên, Curtis nhìn thấy Neil trong các thiên sứ chớp mắt với hắn, Neil không tiếng động nói rằng: “Làm sí thiên sứ phó rất tốt đúng không.”
Curtis lấy tươi cười hiếm thấy để trả lời.
[Ừm.]
Cả đời này, có thể tiếp cận đỉnh điểm quyền lực như thế, mặc dù hắn không yêu quyền lực, cũng đủ để ghi khắc.
Ngồi trên ghế, Lucifiel không để Curtis đi cùng nữa, mà là để đối phương đến vị trí phó quan, chờ đợi lễ mừng kế tiếp. Hắn nhìn về phía ngự tọa chưa có thượng đế xuất hiện, sau khi xác định thần đến muộn, liền nhẹ như mây gió mà thu hồi tầm mắt.
Hắn nói rằng: “Lễ mừng bắt đầu.”
Giây tiếp theo, Hằng Tinh thiên sôi trào lên, ầm ầm bộc phát ra một luồng tín ngưỡng và sùng kính cuồng nhiệt.
Atrios biểu tình táo bón, bực mình nhìn các trí thiên sứ Hằng Tinh thiên vui vẻ ra mặt, đám trí thiên sứ này đã hoàn toàn bị Lucifiel khống chế tư tưởng! Cũng không nhìn xem thượng đế còn chưa đến, thế mà Lucifiel lại dám trực tiếp mở lễ mừng, không sợ thần linh phẫn nộ hả!
Rất nhiều thiên sứ chú ý thấy quang minh tinh linh vương không vui, nhưng mà bọn họ hồn nhiên không thèm để ý, nơi này chính là thiên đường, quang minh tinh linh vương không muốn tham gia lễ mừng Hằng Tinh thiên, thì cứ đi đi, ai để ý lễ mừng có thêm một sinh linh ngoại tộc hay không chứ.
Beelzebub thản nhiên nói rằng: “Atrios, nếu ngươi bày mặt đen ở nơi này, ta gọi Berial đến mang ngươi đi.”
Atrios: “… Ta biết.”
Sau đó hắn ta luôn cảm giác được tầm mắt Beelzebub dừng ở trên người mình, cảnh cáo hắn ta đừng phá hư lễ mừng.
Metatron không nhịn được cười, lộ ra một nụ cười với Beelzebub, Beelzebub cũng cong cong mắt, gật đầu với thủ trưởng trước của mình. Trí thiên sứ phó hiện giờ, Sally, nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, đáy lòng có chút hâm mộ, Metatron điện hạ và Beelzebub điện hạ tình cảm thật tốt, sợ là chỉ cần chờ Beelzebub điện hạ chấm dứt trừng phạt, chức vị trí thiên sứ phó của mình cũng coi như chấm dứt.
Dưới tiếng nhạc mở màn lễ mừng, Sally buông những lo lắng dư thừa đó xuống, lòng đầy vui sướng thưởng thức dàn nhạc mình an bài.
Việc này có thể thêm một nét trên lý lịch của mình.
Lúc này Hằng Tinh thiên chỉ có bốn sí thiên sứ, Lucifiel, Metatron, Michael, Beelzebub, tuy rằng Michael và Beelzebub bị tước đoạt thân phận và quyền lợi, nhưng mà Lucifiel xem xét khoảng thời gian này hắn ta nhu thuận không gây chuyện, tạm thời cho Michael và Beelzebub tham gia lễ mừng một lần.
Những sí thiên sứ khác chưởng quản các tầng thiên đường, tọa trấn lễ mừng, không có cách nào đến Hằng Tinh thiên.
Khi nhạc mở màn lễ mừng tiến vào phần kết, một luồng kim quang từ không trung phá mây mà ra, chiếu vào bậc cầu thang cao nhất của quảng trường thiên sứ.
Ánh sáng ngừng lại, hóa thành một bóng người mông lung.
Thượng đế giáng xuống!
Trong mắt Lucifiel lộ ra vẻ vui mừng, khóe môi tươi cười dịu dàng, thần quả nhiên không có trái với ước định.
Cơ mà không vui vẻ quá lâu, bên tai hắn lại truyền đến một câu ——
“Luci, thân thể ngô tạm thời tặng cho mặt hắc ám.”
“…”
Hắn đột ngột nhìn ngự tọa, thần linh tóc bạc bao phủ trong thánh quang như có cảm giác, ánh mắt nóng rực mà hứng thú trông lại.
Da đầu Lucifiel tê rần.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn thế mà lại gặp được thần ban đêm vào ban ngày!
Thượng đế mang giọng điệu mọi việc đã định, ngô không có biện pháp vãn hồi, lạnh nhạt nói rằng: “Để phòng ngừa y làm chuyện gì đó, thần niệm của ngô sẽ hạ xuống thân thể ngươi, ngươi đừng lộ ra với bên ngoài, tiếp tục chủ trì lễ mừng là được.”
Lucifiel lo lắng nói: “Thần, nếu y muốn ta quỳ xuống thì làm thế nào?”
Thượng đế lạnh giọng, “Không quỳ!”
Nếu sau khi y thần hàng, mà mặt hắc ám còn dám làm như thế, thượng đế cam đoan sẽ đuổi đối phương xuống khỏi ngự tọa.
Hết chương 109
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...