Đến khi mở mắt ra, Tô Vân nhìn khung cảnh quen thuộc, thấy mình đang ngồi trên sô pha, đèn phòng sáng trưng chiếu vào khiến cô vô thức nheo hai mắt lại.
Lại nhìn cơ thể lành lặn không một vết xước, chỉ mất chiếc áo khoác mùa đông, trên áo thun cũng lộ ra một mảng rách rưới, nhưng không có dính thứ gì không sạch sẽ.
Cô ổn định tâm trạng, lấy điện thoại liên hệ với Lý Tuệ, cần phải xác định được cô nàng an toàn rồi làm việc khác sau.
Chuông điện thoại đổ một hồi lâu nhưng không có ai bắt máy, trong lòng Tô Vân dâng lên cảm giác bất an.
Khi tiếng chuông cuối cùng vừa dứt, cô lại ấn gọi lần nữa, Tô Vân khẽ cắn môi, tay phải nắm chặt, Lý Tuệ nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Gọi điện ba lần không có ai nhấc máy, Tô Vân không còn kiên nhẫn, bước nhanh vào phòng vơ vội chiếc áo dài, khoác lên người rồi đi ra ngoài.
Ngoài đường phố vắng tanh, người qua người lại rồi thưa thớt dần, ánh đèn từ những căn hộ vẫn sáng trưng trong bóng tối tĩnh mịch, nhưng Tô Vân đoán chắc, chẳng ai biết còn có bao nhiêu người sống sót.
Những vết máu đặc sệt dính chặt vào lòng đường, còn có vũng máu tươi chưa khô đang lan ra, có thể thấy người này chưa chết được bao lâu.
Trong hoàn cảnh này, không một ai có tâm tư quét dọn, Tô Vân cũng không có ý oán trách họ, con người ai cũng ích kỉ, nếu không có ai chủ động đứng ra làm thì cũng chẳng cần dư sức tự dọn dẹp, còn không bằng lo lắng xem mình có thể sống thêm được mấy ngày.
Tô Vân ngắm nhìn xung quanh một lượt, rơi vào trầm tư.
Đây vốn là thành phố sầm uất hoa lệ, đường phố ngày ngày đều náo nhiệt, bây giờ lại không khác gì một vùng quê hoang vắng không người sinh sống, những trung tâm thương mại, công viên giải trí lớn đồng loạt đóng cửa.
Cửa siêu thị có thể thấy được dấu vết đập phá do người làm ra, cũng chẳng khác nhiều so với bạo loạn.
Cô không dành quá nhiều tâm tư vào chuyện này, dù sao bản thân sống tốt là được.
Bình thường, cô đến công ty bằng phương tiện công cộng nên không mua xe riêng, vì không có tiền, cũng không muốn trả góp để sống qua ngày, còn không bằng đi xe buýt tiết kiệm một khoản.
Vậy nên hiện tại Tô Vân chạy bộ đến nhà Lý Tuệ, coi như rèn luyện thân thể.
Lý Tuệ mặc dù hay làm những việc nguy hiểm nhưng đúng thật là một cô nàng nhát gan, dám nói dám làm nhưng sức chịu đựng vô cùng kém.
Nếu như có chuyện gì xảy ra, Lý Tuệ chắc chắn sẽ nói cho Tô Vân, không phải nhắn tin cũng là gọi điện, mà lúc nãy cô gọi điện nhưng cô nàng không bắt máy, không biết có chuyện gì không hay xảy ra.
Dù sao, Tô Vân thực sự cầu mong cho Lý Tuệ không có việc gì.
Đến tiểu khu nơi Lý Tuệ sống, bảo vệ thường trực không có mặt, Tô Vân ngó quanh một hồi, không thấy ai mới trực tiếp đi vào bên trong, đến phòng Lý Tuệ.
Cô gõ cửa, không có ai trả lời, lại gõ thêm lần nữa, cũng không quên gọi tên cô nàng, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Tô Vân nhớ đến cảnh tượng lúc trước mình đến nhà Lý Tuệ, nỗi bất an trong lòng trào dâng, liên tục gõ cửa.
"Tuệ Tuệ, cậu mở cửa được không? Mình là Tô Vân đây."
Vẫn không có âm thanh nào, khoé mắt Tô Vân đỏ bừng như sắp khóc, đưa tay thử vặn tay nắm cửa, cửa khoá.
Cô ngồi sụp xuống, tay không ngừng gõ cửa, khống chế cảm xúc để bản thân không bật khóc.
Một lúc sau, Tô Vân đứng dậy chạy xuống phòng trực tiểu khu tìm bảo vệ mượn chìa khoá phòng Lý Tuệ, nhưng không có ai, cô cũng chẳng biết nên tìm ở đâu, dù sao cũng không thể tự tiện lục tung đồ đạc lên được.
Cảm xúc đang dâng trào bùng nổ, Tô Vân ngồi xuống cổng tiểu khu, vùi mặt vào đầu gối, bả vai không ngừng rung lên, mặc dù biết khóc lóc không thể giải quyết được việc gì, nhưng trong lòng Tô Vân cảm thấy rất khó chịu, Lý Tuệ là người bạn quan trọng nhất của cô, cũng là người duy nhất luôn bên cạnh cô.
Tô Vân thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, cả thế giới đều yên tĩnh phảng phất như chẳng có ai khác.
Trong đầu cô xẹt qua một suy nghĩ, liệu có phải cô vẫn đang gặp ảo giác hay không? Cô mở điện thoại ra, ấn vào ứng dụng , nhìn thấy chuông thông báo màu đỏ đang rung lên nằm trên góc giao diện, suy nghĩ kia liền dập tắt.
Đồng hồ đã gần 11 giờ đêm, nhưng Tô Vân vẫn không có ý định rời đi, cô quay về căn hộ Lý Tuệ sống, ngẩn người ngồi co chân trước cửa.
Hành lang chìm trong bóng đêm vô tận, bóng tối như nuốt chửng Tô Vân, nhưng cũng chẳng hề khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Tiếng bước chân trong hành lang tĩnh mịch vang lên càng rõ ràng, kèm theo cả tiếng sụt sịt như đang khóc, Tô Vân không có tâm trạng để ý, cho đến khi người kia dừng lại trước mặt cô.
Ánh sáng từ đèn pin chiếu vào người Tô Vân, cô khẽ ngước mắt lên nhìn.
Trái tim trong lồng ngực Tô Vân chệch đi một nhịp, chỉ thấy người kia ngồi xuống, sụt sùi đưa tay ôm lấy cô.
"Vân Vân, sao cậu lại ở đây vậy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...