Thông báo kết thúc, những màn chắn vô hình xung quanh dần biến mất.
Tô Vân và người chơi số 5 đứng ở một khoảng khá xa nhau, yên tĩnh không lên tiếng.
Sau 30 giây, trước mắt Tô Vân xuất hiện ánh sáng chói mắt khiến cô vô thức nhắm chặt mắt lại.
Sau khi mở mắt ra thì thấy bản thân đang ngồi trên sô pha, trên lưng là chiếc balo đựng đồ cô chuẩn bị trước khi vào phó bản trò chơi.
Con dao gọt trái cây và bao tải vẫn còn y nguyên.
Tô Vân thở dài, một lúc sau như sực nhớ ra cái gì, vén tay áo lên xem, cũng may những vết rắn cắn cùng vệt máu đều đã biến mất.
Nếu không cô sợ mình sẽ bị ám ảnh đến ngủ cũng không dám ngủ.
Đèn trong phòng đang bật, TV cũng đang chiếu tiếp bộ phim Tô Vân xem dở.
Như vậy xem ra đúng là sau khi kết thúc phó bản mọi thứ sẽ khôi phục như cũ.
Cũng có nghĩa là, thời gian bắt đầu phó bản và thời gian kết thúc đều giống nhau? Mọi người đều cùng tham gia phó bản trò chơi như nhau?
Nhìn những trận đấu gay cấn trong phó bản vừa rồi, nếu thực sự đều giống nhau, thì có lẽ nhân số chắc chắn sẽ giảm mạnh.
Cũng không biết thứ kia nói chết trong trò chơi sẽ chết trong hiện thực là nói đùa hay nói thật.
Nếu quả thật phải chết, nhiều người như vậy chúng sẽ xử lý từng người một à?
Cô mở điện thoại lên, đang là 10 giờ tối, lúc trò chơi bắt đầu cũng là giờ này.
Tô Vân cảm thán, trong trò chơi trôi qua hàng tiếng đồng hồ mà ở hiện thực chỉ là một cái chớp mắt chưa đến 2 giây.
Hoặc là nói khi người chơi tiến vào phó bản, thời gian thực sẽ ngưng lại, sau khi kết thúc mới tiếp tục chuyển động.
Tô Vân ấn vào phần liên hệ tìm đến số của Lý Tuệ, nhấn gọi.
Điện thoại đổ chuông lần thứ hai thì có người nhấc máy, giọng nói bên kia có phần ảo não, "Vân Vân bảo bối, mình bây giờ không còn sức để nói chuyện nữa.
Mình phải đi ngủ đây.
Bao giờ dậy sẽ nhắn cho cậu."
"Được."
Lý Tuệ chờ Tô Vân trả lời xong mới cúp máy.
Bây giờ cô cũng muốn nằm xuống giường ngủ một giấc, nhưng cô quyết định tắm xong rồi sẽ ngủ.
Cũng dọn dẹp lại những thứ đồ này một chút, dù sao gom lại cũng không mang theo được.
Sau khi làm xong xuôi mọi việc, Tô Vân lên phòng nằm xuống giường, hai mắt nặng trĩu rồi dần nhắm lại, một đêm không mộng mị.
Sáng ngày hôm sau, Tô Vân mơ màng quơ tay cầm điện thoại mở lên xem giờ, đang là 6 giờ sáng.
Vì vậy, cô ném điện thoại sang bên cạnh quyết định ngủ nướng thêm 3 phút nữa.
Đi làm thì vẫn phải đi làm, nhưng thực sự cảm thấy không được khoẻ.
Tô Vân rối rắm giữa hai suy nghĩ, dậy đi làm hoặc xin nghỉ phép một ngày.
Cuối cùng đi làm cũng chiến thắng, cô đứng dậy sửa soạn rồi đi ra làm bữa sáng, bữa ăn đơn giản với một lát bánh mì và sữa đặc.
Theo thói quen, cô mở điện thoại lên xem tin tức.
Thông báo tin nhắn từ Lý Tuệ hiển thị con số 99+, cuộc gọi nhỡ từ quản lý trong công ty, còn lại đều là quảng cáo rác.
Cuộc gọi nhỡ từ chị quản lý cách đây vài phút, khi ấy cô vẫn còn đang vật lộn trên giường, chắc là có chuyện quan trọng.
Tô Vân ấn gọi lại, bên đầu giây kia bắt máy, giọng nói có phần hoảng loạn.
"Tô Vân, là em à?"
"Vâng, chị Dư, có chuyện gì vậy chị?" Tô Vân bỏ một miếng bánh mì vào miệng nhai.
"Công ty tạm thời ngưng làm việc một thời gian.
Tiền lương tháng này của em sẽ được thanh toán sớm nhất có thể.
Còn nữa..."
Đầu dây bên kia ngập ngừng một chút, "À không có gì đâu."
Nói xong quản lý liền cúp máy, Tô Vân mang một đầu đầy nghi hoặc.
Trong trò chơi thì bị rắn cắn, ra ngoài rồi công ty liền thông báo ngưng làm việc.
Cô cũng quá thảm đi.
Tô Vân ấn xem tin nhắn của Lý Tuệ, cô nàng hết hét rồi la, còn nói mình suýt nữa chết khi bị kéo vào trò chơi kia.
Những tin nhắn sau đều là những chuyện xảy ra trong phó bản trò chơi.
Nhưng lạ một điều là phó bản Lý Tuệ mô tả không giống như trò chơi cờ vua Tô Vân tham gia.
Cô trả lời Lý Tuệ, cũng tường thuật trải nghiệm của mình, sau đó nhắc cô nàng đăng ký lớp rèn luyện thân thể rồi thoát khỏi giao diện nhắn tin, ấn vào Weibo.
Dù trò chơi nói có thưởng sau khi thông quan phó bản nhưng Tô Vân vẫn chưa muốn xem, cứ để sau đi.
Bài viết đầu tiên trong Weibo là tin tức thông báo những ông chủ lớn trông các công ty nổi tiếng qua đời, trong đó có giám đốc công ty chỗ Tô Vân làm việc.
Hèn gì công ty tạm ngưng làm việc, cũng không biết có tất cả bao nhiêu người mất mạng.
Tô Vân không ấn xem bình luận, cũng không lướt xuống tiếp tục xem.
Cô tắt điện thoại rồi đi ra ngoài tiểu khu.
Sau khi nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt, đồng tử Tô Vân co rụt lại.
Khắp mặt đường đều toàn máu đặc bết lại, bên trong còn lẫn một đống mảnh thịt vụn.
Trông giống khi người chơi chết trong phó bản trò chơi.
Tức là chết như thế nào trong trò chơi, thì bên ngoài cũng sẽ bị như thế.
Mà kết cục của người chết đều là bị nổ tung thành những mảnh thịt vụn trông vô cùng kinh dị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...