Lúc Lương Dư Phỉ nghe thấy đạo diễn kêu “Cắt”, tim đập chậm nửa nhịp, cô cảm thấy mình không có mắc lỗi, không rõ vì sao đạo diễn muốn kêu dừng lại, lo sợ chờ bị mắng, không nghĩ tới Tư Ngữ lại mở miệng trước, cô ngẩn người.
Tư Ngữ thật sự không thể nhịn được nữa, lạnh nhạt nhìn cô nói: “Giấy tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh của cô là đi mua sao? Đến vài câu lời thoại mấy cái động tác mà NG tám lần, cô còn không biết xấu hổ nói mình xuất thân chính quy? Không muốn diễn thì lúc trước cũng đừng nhận kịch bản, lãng phí thời gian của mọi người.”
Mọi người cũng không nghĩ đến Tư Ngữ sẽ trực tiếp lên tiếng, hơn nữa nói còn tàn nhẫn hơn so với đạo diễn, một đám hai mặt nhìn nhau.
Môi Lương Dư Phỉ run run, đột nhiên “Oa” một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.
Tư Ngữ: “....” Mẹ nó, nàng còn chưa có mắng đủ.
Lương Dư Phỉ vừa khóc, Tiền Lỗi ngượng ngùng thêm dầu vào lửa, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ mà nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ mười phút.”
Mười phút sau lại quay hai lần, biểu hiện của Lương Dư Phỉ vẫn không đạt được hiệu quả mà Tiền Lỗi muốn, nhưng hắn thật sự rất mệt mỏi, nhắm mắt lại vẫy vẫy tay, nói: “Qua qua qua.”
Bởi vì một người Lương Dư Phỉ làm chậm trễ quá nhiều thời gian, làm cho những công việc cùng ngày kết thúc chậm hơn hai giờ so với dự tính.
Tư Ngữ tinh bì lực tẫn*, mới vừa đi ra khỏi phim trường đã bị Chu Kỳ kéo đến một bên: “Làm cô xúc động rồi, cô lại bị người khác công kích!”
(*) Tinh bì lực tẫn: giống như "sức cùng lực kiệt".
Trong tay bị nhét vào một cái điện thoại, Tư Ngữ cầm lấy xem.
Gì đây ——
Nàng cũng muốn phong một cái danh hiệu cho mình, kêu là “Nữ vương hot search”.
Tư Ngữ tấn chức nữ vương hot search, nhìn từ khóa hot search thứ hai có tên của mình, lười biếng cười một tiếng, nói: “Như thế nào luôn có người hy vọng tôi hot như vậy, không làm gì cũng đưa tôi lên hot search, thật quá khách khí.”
“Cô còn có tâm tư nói giỡn!” Chu Kỳ nhẹ nhàng gõ trán nàng.
Tư Ngữ xoa xoa, không chút để ý mà click mở mục #Tư Ngữ mắng Lương Dư Phỉ phát khóc#, nhìn thấy một video.
Nội dung của video là đoạn nàng ở phim trường nói Lương Dư Phỉ, Lương Dư Phỉ ngồi xổm xuống khóc.
Tư Ngữ không cảm thấy cái này có cái gì để công kích, click mở bình luận tất cả đều là đang mắng nàng.
[ Con mẹ nó, Tư Ngữ này quá càn rỡ đi! Đạo diễn còn chưa nói chuyện cô ta lại dám mắng cộng sự! ]
[ Tư Ngữ ở phim trường lại có thể mắng Lương Dư Phỉ, đi cửa sau mà còn dám càn rỡ như vậy, sợ là được người cao tầng nào đó của Quang Ảnh bao dưỡng đi? ]
[ XSWL*, Lương Dư Phỉ là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh XX, cô ta lại có thể trào phúng giấy tốt nghiệp của người ta là đi mua! Hơn nữa Lương Dư Phỉ đóng phim bốn năm, kỹ thuật diễn rất tốt a! Tư Ngữ một bình hoa chưa từng học qua biểu diễn chưa từng đóng phim bao giờ có tư cách gì để mắng Lương Dư Phỉ? ]
(*) XSWL [笑死我了]: Cười chết tôi.
[ Tấm tắc, thật muốn nhìn xem Tư Ngữ rốt cuộc có kỹ thuật diễn cấp ảnh hậu gì, lại có thể dám chất vấn Lương Dư Phỉ có thể đóng phim được hay không.
]
[ Kỹ thuật diễn cấp ảnh hậu? Lầu trên sợ là muốn cười chết tôi đi 2333* ]
(*) 2333 [哈哈哈哈哈]: Cười to.
[ Phỉ bảo bối của chúng ta thật là quá thiện lương, bị người khác mắng cũng không dám cãi lại, đau lòng Phỉ bảo bối.
]
[ Dám mắng idol của tôi, Tư Ngữ Tư Mã! ]
.....!
Video này là do fans nào đó của Lương Dư Phỉ tới thăm đoàn phim hôm nay quay lại được, vốn dĩ vấn đề nằm ở cá nhân Lương Dư Phỉ, nhưng bởi vì Tư Ngữ lộ tin đồn quá nhiều, rất mau liền lên trên hot search.
Chu Kỳ sầu đến mức lông mày cũng muốn phải rớt hết, thấp giọng dạy nàng: “Cô cùng cô ta từng có ân oán mà còn dám mắng cô ta như vậy, đây không phải là tự mình tạo tin đồn sao? Nhân duyên của Lương Dư Phỉ với người qua đường rất tốt, fans cũng có rất nhiều, cô cùng cô ta đối nghịch, đến lúc đó những fans của cô ta.....”
“Đừng nóng vội, việc này dễ làm.” Tư Ngữ vội ổn định cô, quay đầu hỏi Tiểu Hạ: “Video lúc trước em quay đã xóa chưa?”
“Chưa xóa.” Tiểu Hạ nói.
Tư Ngữ gật gật đầu, nói: “Vậy ok, em chia sẻ cho chị Kỳ xem.”
“Video gì?” Chu Kỳ không biết các nàng đang nói cái gì.
Tiểu Hạ nhỏ giọng nói: “Lúc trước Lương Dư Phỉ không phải là bị đạo diễn mắng sao? Em cảm thấy biểu tình của cô ta quá thú vị, liền nhàm chán quay một đoạn.”
Nguyên nhân chính là vì biết Tiểu Hạ trộm quay lại video, Tư Ngữ vừa rồi mới dám mắng Lương Dư Phỉ như vậy.
Kỳ thật Tư Ngữ trước đó cũng không biết sẽ có người lấy video nàng mắng Lương Dư Phỉ ra để bôi đen, thật sự là thái độ không nghiêm túc của Lương Dư Phỉ chọc giận nàng, không nói không hả giận.
Chu Kỳ không nghĩ tới còn có kinh hỉ bất ngờ: “Mau mau mau cho tôi xem!”
Lương Dư Phỉ cũng là kết thúc công việc xong mới biết hai fans tới thăm mình kia đem video Tư Ngữ mắng cô đăng tải lên siêu thoại*, nhìn thấy Tư Ngữ bị người khác mắng lên hot search, cô vui vẻ đến mức muốn bay lên, nháy mắt cảm thấy ủy khuất mà hôm nay phải chịu rất đáng giá.
(*) Siêu thoại: Là những bài viết, những post, những topic thu hút sự chú ý lớn từ người dùng mạng xã hội.
Đáng tiếc cô vui vẻ còn chưa được một giờ, một account marketing nào đó liền đăng tải video Tiền Lỗi mắng cô lên trên mạng.
Lương Dư Phỉ còn chưa tắm xong, vội click mở xem bình luận.
[ Hóa ra trước khi Tư Ngữ mắng thì đạo diễn cũng mắng rồi, mắng khó nghe như vậy, phỏng chừng là thật sự bị Lương Dư Phỉ làm cho tức giận.
]
[ Giúp mọi người nhấn mạnh trọng điểm: Đạo diễn nói cảnh quay này rất đơn giản, Lương Dư Phỉ một người NG đến tám lần.
Khó trách sẽ bị mắng.
]
[ Đạo diễn nói Lương Dư Phỉ không có tâm trạng đóng phim, là bởi vì dì cả tới thăm ảnh hưởng đến đi.
Đều là con gái, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, đạo diễn mắng thật quá khó nghe.
Tư Ngữ cũng là nữ vì sao không thể cảm thông một chút, còn mắng chửi người khác, quả thật là bỏ đá xuống giếng.
]
[ Lầu trên quá thánh mẫu đi, Lương Dư Phỉ là một diễn viên, mặc kệ là nguyên nhân gì, không thể diễn thì xin nghỉ, nếu đã diễn thì phải diễn cho tốt, không nghiêm túc chính là không chuyên nghiệp.
]
[ Như vậy xem ra Tư Ngữ cũng không có mắng sai a, đột nhiên cảm thấy cô ấy rất thẳng thắn, thích! ]
[ Lương Dư Phỉ không diễn tốt bị đạo diễn mắng thì cũng thôi đi, Tư Ngữ dựa vào cái gì mắng Lương Dư Phỉ? ]
[ Đúng vậy đúng vậy, chuyện này tôi rất nghiêng về phía Lương Dư Phỉ, Tư Ngữ một bình hoa không có kỹ thuật diễn không có tư cách mắng chửi người khác.
]
......!
Nhân duyên của Lương Dư Phỉ với người qua đường rất tốt, trừ bỏ mấy thành phần cá biệt giống như thuỷ quân* thêm tiết tấu mắng cô, đại bộ phận cư dân mạng đều giúp cô nói tốt, còn có một bộ phận là chỉ trích Tư Ngữ không tư cách mắng cô.
(*) Thủy quân: Những tài khoản trên internet, được mua chuộc và kiểm soát để giúp đỡ nghệ sĩ.
Ví dụ như tăng follow cho weibo nghệ sĩ, cãi thay, bảo vệ cho nghệ sĩ, hắc đối thủ của nghệ sĩ.
Nhìn những bình luận nói giúp cô này, tâm tư Lương Dư Phỉ ngưng trọng, một chút cũng không vui vẻ.
Nếu Tư Ngữ thật sự là một bình hoa không có kỹ thuật diễn thì tốt rồi, nhưng mà qua lần diễn chung này, kỹ thuật diễn của Tư Ngữ rõ ràng tốt hơn cô rất nhiều!
Video đạo diễn mắng Lương Dư Phỉ là do Chu Kỳ dùng account marketing mà công ty nuôi đăng lên mạng, cô nhìn thấy dư luận cơ hồ nghiêng về một phía thiên về Lương Dư Phỉ, nhưng mà cô một chút cũng không lo lắng.
Ngày hôm sau, Chu Kỳ lại quay một đoạn video Tư Ngữ đối diễn cùng với Lương Dư Phỉ, lại thay đổi một account marketing khác đăng lên.
Tất cả những người vẫn luôn kêu gào Tư Ngữ không có kỹ thuật diễn, yêu cầu đoàn phim đổi Tư Ngữ đi đều bị chấn kinh rồi.
[ Con mẹ nó, như thế này mà kêu là không có kỹ thuật diễn? Kỹ thuật diễn của Tư Ngữ cũng thật quá tốt đi! ]
[ Giá trị nhan sắc của Tư Ngữ cùng với kỹ thuật diễn đều rất tuyệt, đoạn đánh nhau kia quá soái, đây chính là con người thật của Trần Sương a! ]
[ Rốt cuộc là tên vương bát đản* nào bịa đặt nói Tư Ngữ không có kỹ thuật diễn, đi cửa sau vào Quang Ảnh? Có giá trị nhan sắc cùng kỹ thuật diễn như thế này còn cần đi cửa sau sao? Người như vậy mọi công ty giải trí đều muốn có.
]
(*) Vương Bát Đản [王八蛋]: Là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc.
Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ.
Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ.
Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.
[ Chỉ có mỗi mình tôi cảm thấy kỹ thuật diễn của Tư Ngữ tốt hơn so với Lương Dư Phỉ sao? ]
[ Lầu trên không cô đơn.
Rốt cuộc tôi đã biết vì sao Tư Ngữ dám mắng Lương Dư Phỉ như vậy, kỹ thuật diễn này xác thật có tư cách.
]
[ Thật xin lỗi @Tư Ngữ, trước kia không nên công kích cô, từ hôm nay trở đi bản thân tôi sẽ chuyển sang làm fan.
]
[ Có kỹ thuật diễn thì như thế nào, lần trước chuyện ném tàn thuốc linh tinh còn chưa có xin lỗi, loại diễn viên không có tố chất này có cái gì đáng giá để thích, xem cô ta mắng Lương Dư Phỉ đến phát khóc là biết không phải là người tốt.
]
.....!
Tiền Lỗi xong việc mới biết được trên mạng phát sinh những chuyện này, buồn vui nửa nọ nửa kia.
Thật ra ầm ĩ như vậy có thể tuyên truyền cho phim truyền hình trước, chỉ là còn chưa có quay phim xong nữ 1 nữ 2 đã kết thù, hắn lo lắng về sau trong quá trình quay chụp hai người lại có xung đột không điều hòa tốt.
Tư Ngữ là người sẽ không đem chuyện tư đưa vào trong công việc, nên diễn như thế nào liền diễn như thế.
Lương Dư Phỉ làm không được.
Nhìn thấy fans trên Weibo của Tư Ngữ mỗi ngày đều tăng lên, nhìn thấy càng ngày càng nhiều người nói tốt cho Tư Ngữ, càng ngày càng nhiều người khen Tư Ngữ đồng thời lại một chân dẫm cô, trong lòng cô rối tinh rối mù.
Cô cố ý giả bệnh, xin đạo diễn nghỉ mấy ngày, chính là vì tránh né nhàn ngôn toái ngữ*, cũng là vì muốn điều chỉnh cảm xúc lại cho tốt.
(*) Nhàn ngôn toái ngữ [闲言碎语]: Những lời nói không liên quan tới việc chính; nói tào lao; tán nhảm.
Ba ngày sau Lương Dư Phỉ trở về, tuy rằng trạng thái còn chưa có hoàn toàn khôi phục, nhưng mà so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều.
Đoàn phim quay chụp được tầm khoảng một tháng, cuối cùng cũng quay xong phần cốt truyện vườn trường.
Tháng chín, trường học khai giảng.
Chu Kỳ liên hệ với nhà trường, lấy được video hoàn chỉnh Tư Ngữ hút thuốc, viết mấy lời làm rõ sự việc rồi đăng lên.
Đến tận đây, toàn bộ tin xấu về Tư Ngữ mới được làm sáng tỏ.
Chỉ là thật đáng tiếc, trong cameras tìm không thấy là ai quay lén Tư Ngữ, người nọ tựa hồ là cố ý trốn đi.
Không có tin xấu, Tư Ngữ bằng vào giá trị nhan sắc cao cùng với kỹ thuật diễn bị lộ trong video lúc trước, thu hoạch một đám fans, chỉ trong nửa tháng người theo dõi Weibo của nàng đã đột phá một trăm vạn.
Lúc trước bị thương làm chậm trễ công việc, Tư Ngữ cuối cùng không thể đóng máy kịp trước Tết Trung Thu.
Ngày Trung Thu, Tư Ngữ gọi điện thoại với Lục lão phu nhân, mới biết được hóa ra Lục lão phu nhân muốn để Lục Tịch tới đây ăn tết cùng nàng, nhưng mà bởi vì Lục Tịch có việc đi nước F nên không tới được.
Tư Ngữ cảm thấy cho dù Lục Tịch không có bận việc cũng sẽ không tới tìm nàng, các nàng giống như tiến vào một loại trạng thái lúng ta lúng túng.
Lúc vừa mới xuyên qua đây, Lục Tịch phiền chán nàng, Tư Ngữ còn có thể mặt dày mày dạn dán lên.
Hiện tại lại có chút sợ đầu sợ đuôi.
Tư Ngữ cũng không biết mình đang băn khoăn cái gì, có lẽ là không vượt qua được lương tâm, cũng có khả năng là không muốn thời điểm chủ động phải chịu sự lạnh nhạt.
Nhưng còn chưa có đóng phim xong, nhiệm vụ nào công lược ai nàng đều không có tâm tư để suy nghĩ.
Giữa tháng 10, "Người mỉm cười" đóng máy, đoàn phim bao một tầng khách sạn 5 sao nào đó ở thành phố H làm tiệc đóng máy.
Qua hai tháng rưỡi ở chung, Tư Ngữ thật sự đã rất thân quen với người trong đoàn phim.
Những người lúc trước có thành kiến đối với nàng, sau đó lại phát hiện ra tính cách của nàng rất hiền hoà, làm việc nghiêm túc, người đẹp kỹ thuật diễn lại tốt, độ hảo cảm đối với nàng dần dần tăng lên, nhân duyên tốt hoàn toàn không thua kém gì Lương Dư Phỉ.
Nhưng đôi khi nhân duyên quá tốt cũng không phải chuyện tốt, tiệc đóng máy, Tư Ngữ bị một đám luân phiên chuốc rượu, lúc đang uống đến mê mê hoặc hoặc, tiếng chuông điện thoại kịp thời vang lên giải cứu nàng.
“Từ từ đã! Bà nội tôi tìm tôi, mọi người để tôi đi nghe điện thoại trước được không?” Tư Ngữ giơ điện thoại đang đổ chuông lên, xin tha mà nói.
Mọi người vui vẻ để nàng rời đi.
Đại sảnh quá náo nhiệt, Tư Ngữ đi ra bên ngoài nghe điện: “Bà nội.”
Lục lão phu nhân nghe ra giọng mũi của nàng rất nặng, nói: “Con bị cảm?”
“Không có, chúng con dự tiệc khánh công, mọi người đều rất vui vẻ, uống vào chút rượu.” Tư Ngữ cười hì hì nói.
“Một đứa con gái như con ở bên ngoài, vẫn nên uống rượu ít thôi.” Lục lão phu nhân nói: “Đúng rồi, Tịch Tịch đi công tác ở thành phố H, con bé đã đi tìm con chưa?”
Gió lạnh thổi qua, Tư Ngữ hơi hơi thanh tỉnh: “Tịch Tịch a...!Cô ấy không có tới tìm con.”
Lục Tịch tới thành phố H? Tư Ngữ thật đúng là không biết, các nàng đã hai tháng không có liên hệ.
Lục lão phu nhân bất mãn nói: “Tịch Tịch thật là, con đi đóng phim vất vả như vậy, con bé ở bên kia vì sao lại không đi tìm con?”
Tư Ngữ nhìn đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu, nhạt nhẽo cười, nói: “Cô ấy hẳn là rất bận, không có thời gian tới tìm con.”
Ngộ nhỡ gặp mặt lại nói chuyện ly hôn, còn không bằng không gặp.
Hai người nói đông nói tây hàn huyên được khoảng nửa giờ mới kết thúc.
Uống nhiều quá mắc tiểu, Tư Ngữ muốn đi toilet, đầu óc lại hơi choáng váng không phân rõ phương hướng, dọc theo hành lang đi tìm.
Cùng thời gian, cửa thang máy mở, hai thân ảnh một đen một trắng đi ra.
Lục Tịch xa xa liền nhìn thấy trên hành lang có một bóng dáng rất quen thuộc, người nọ giống như đã uống say, đi đường loạng choạng.
“Ngài đang nhìn cái gì?” Trần Nghiên thấy cô dừng lại, hỏi.
Lục Tịch cảm thấy hẳn là nhìn lầm rồi, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Tư Ngữ tới cuối hành lang, nhìn cửa sắt trước mắt, nghiêng đầu lầm bầm lầu bầu: “Toilet không phân biệt nam nữ sao?”
Quản nó làm gì, đi tiểu xong lại nói.
Tư Ngữ đẩy cửa sắt dày nặng ra.
“A!” Người bên trong không kịp phòng bị, hét lên một tiếng, kinh hoảng thất thố mà cất điện thoại.
“....!Lương Dư Phỉ?” Ý thức của Tư Ngữ thanh tỉnh hơn vài phần, thấy rõ đây không phải toilet mà là hàng hiên, hồ nghi mà nhìn cô: “Cô trốn ở chỗ này làm cái gì?”
Sắc mặt Lương Dư Phỉ trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn, lắp bắp nói: “Liên quan gì đến chị!”
Nói xong, cô nhấc chân muốn đi.
Tư Ngữ ngăn cô lại.
“Chị muốn làm gì?” Thân thể Lương Dư Phỉ kề sát vào vách tường, ánh mắt đề phòng mà nhìn nàng.
Tư Ngữ thấy cô lén lút rất khả nghi, thấy cô hoảng loạn càng thêm hoài nghi: “Cô sợ cái gì?”
Lương Dư Phỉ bướng bỉnh nói: “Ai sợ chị? Tôi chỉ là không muốn ở cùng với loại người như chị.”
“Loại người như tôi là loại người nào?” Tư Ngữ rất có hứng thú hỏi.
Nơi này không có người ngoài, Lương Dư Phỉ cũng không cần ngụy trang, phẫn hận mà nói: “Ác độc, dối trá, kỹ nữ tâm cơ!”
“Chậc chậc chậc, cô thật đúng là gợi đòn.” Tư Ngữ cười lạnh một tiếng, chậm rì rì mà nói: “Mua được account marketing bôi đen tôi, nói tôi đi cửa sau, nói tôi không có kỹ thuật diễn, đầu tiên là bôi nhọ tôi đoạt vai diễn, sau đó lại bôi nhọ tôi ném tàn thuốc linh tinh không có nhân phẩm.
Sau lưng cô làm nhiều chuyện xấu như vậy, rốt cuộc ai ác độc hơn ai?”
Sắc mặt Lương Dư Phỉ thay đổi, nói: “Chị...!Chị dựa vào cái gì mà nói chuyện này là do tôi làm?”
Tư Ngữ xác thật không có mười phần chứng cứ, nhưng xem phản ứng của Lương Dư Phỉ, trong lòng nàng đã có đáp án.
Nàng là người mang thù, không có khả năng cứ buông tha Lương Dư Phỉ như vậy, chỉ là hiện tại còn chưa phải thời điểm tính sổ.
Hơn nữa đang ở khách sạn, Tư Ngữ cho dù có muốn đánh người cũng không có khả năng động tay ở nơi công cộng.
Không thể đánh, làm việc khác cũng không tồi.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Lương Dư Phỉ thấp thỏm lo âu, Tư Ngữ liền muốn cười, nhịn không được muốn trêu đùa cô.
“Là cô làm cũng không sao cả.” Tay Tư Ngữ chống ở trên vách tường, nhẹ nhàng vây khốn cô, cúi đầu hài hước mà nhìn cô, “Cô càng hư, càng kỹ nữ tôi càng thích.
Sự kiện kia không biết cô suy xét như thế nào rồi.”
Lương Dư Phỉ lại một lần bị sức lực như trâu của nàng áp sát đến kín mít, nghẹn đỏ mặt nói: “Suy xét cái gì?”
“Đương nhiên là bao dưỡng cô a.” Tư Ngữ vứt mị nhãn cho cô.
Lương Dư Phỉ sửng sốt, đã quên phản kháng.
Đúng lúc này, cửa sắt “Ê a” một tiếng bị người bên ngoài đẩy ra.
Hai người dưới hàng hiên không hẹn mà cùng nhìn qua đó.
Thấy rõ ràng người tới là ai, hô hấp Lương Dư Phỉ căng thẳng, kêu đến mức giọng nói vỡ ra: “Lục Tịch cứu em!”
Tư Ngữ ngơ ngác mà nhìn người đột nhiên xâm nhập —— Ánh đèn từ hàng hiên hắt vào một khuôn mặt trắng nõn đến mức trong suốt, đôi mắt đẹp thanh lãnh.
Đúng là hai tháng không gặp Lục Tịch.
Ánh mắt Lục Tịch thẳng tắp nhìn các nàng: Chỉ thấy thân thể Tư Ngữ gắt gao đè Lương Dư Phỉ, một bàn tay còn ngả ngớn mà câu lấy cằm cô.
Ánh mắt Lương Dư Phỉ sợ hãi giống như là con hươu đang đợi làm thịt, mặt đỏ bừng bừng.
Đôi mắt hẹp dài thanh lãnh trở nên âm trầm, Lục Tịch buông tay nắm cửa ra, lui về phía sau một bước, lạnh giọng nói: “Quấy rầy rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...