Mạc Hạm không ngờ một nói đùa ngẫu nhiên của bản thân lại làm cho cún con này xù lông lên, chị vội để một sấp tiền lên bàn rồi đuổi theo.
"Thiển Ngưng ——"
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Quý Thiển Ngưng càng bước nhanh hơn.
Cô quên rằng mình đang mang giày cao gót, không cẩn thận liền lảo đảo một chút.
Chỉ mất vài giây Mạc Hạm đã đuổi tới nơi, một tay đỡ eo cô, tay còn lại nắm tay cô, hỏi: "Trặc chân rồi sao?"
Quý Thiển Ngưng từ chối sự giúp đỡ từ chị, đẩy chị ra.
Mạc Hạm thấy cô đi vài bước vẫn bình thường, nghĩ có lẽ cũng không bị thương, liền đi theo, nói: "Một cái quần lót mà thôi, lát nữa chị trả cho em là được, đâu đến nỗi tức thế hả em?"
Quý Thiển Ngưng làm gì quan tâm tới cái quần lót đó, chỉ là khó chịu khi bị người trêu chọc, hung dữ liếc chị một cái, châm chọc: "Trả lại cho tôi tôi cũng không cần, chị cứ giữ lại mà từ từ chơi đi."
Mạc Hạm nghẹn lời, bật cười nói: "Chị cũng không biến thái tới mức đó."
Quý Thiển Ngưng không muốn để ý tới chị, mím chặt môi, đi đến chỗ Cố Tâm Mỹ đậu xe.
Mạc Hạm nhận ra ý đồ của cô, dùng tay cô lại, nói: "Chị đưa em về."
"Không cần."
"Em lại khách sáo với chị rồi."
"Vì sao lại không khách sáo? Tôi và chị có quan hệ gì đâu."
"Không phải mình là người yêu sao?"
Quý Thiển Ngưng khẽ cắn môi, nói: "Đó là giả! Nếu chị còn dám nói bậy, tôi liền......"
"Liền sao?"
"Không bao giờ để ý đến chị nữa."
"......"
Cố Tâm Mỹ đang ngồi ở trong xe tự sướng, cửa xe bị người mở ra, cô nàng còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã nghe thấy một tiếng hét lớn: "Lái xe!"
Cố Tâm Mỹ liếc về hướng cô đi đến, nhìn thấy Mạc Hạm đứng ở cách đó không xa nhìn các cô, do dự nói: "Chị không ngồi xe chị Hạm sao?"
Gi ọngQuý Thiển Ngưng không chút phập phồng mà nói: "Nếu em thấy xe chị ấy ngồi êm, thì chị cho em qua đó ngồi đó."
Cố Tâm Mỹ xem mặt đoán ý, biết cô lại đang tức giận, không dám hỏi lại, vội cất điện thoại, nói: "Em lái liền đây."
Xe vừa mới lái được một đoạn, thì nhận được tin nhắn từ Mạc nào đó: "Đừng luôn tức giận, không tốt cho cơ thể."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Tin thứ hai: "Em tới cái kia rồi à?"
Đợt kinh nguyện trước thì cô vẫn còn ở trong đoàn phim, Quý Thiển Ngưng cũng không nhớ rõ thời gian cụ thể, cô hỏi Cố Tâm Mỹ.
Cố Tâm Mỹ nhớ lại một chút, nói: "Chắc là mấy ngày nay đó."
Quý Thiển Ngưng cũng không để trong lòng.
Lúc về nhà, Khương Ấu Na hỏi cô kết quả thử vai.
Quý Thiển Ngưng nói: "Qua."
"Qua mà sao cậu không vui?" Khương Ấu Na thấy gương mặt băng bó của cô mà khó hiểu.
Quý Thiển Ngưng nở một nụ cười giả trân, nói: "Ha hả, mình hơi bị vui đó nha."
Không biết có phải do hôm nay dậy sớm quá hay không mà Quý Thiển Ngưng hơi buồn ngủ, nên muốn ngủ trưa một chút.
Ngủ được nửa giấc thì cô bị một cơn đau bụng làm tỉnh giấc, đi WC thì phát hiện quả nhiên là dì cả tới rồi.
Ngày đầu tiên khi tới luôn là ngày khổ nhất, Quý Thiển Ngưng nhắn tin WeChat cho Cố Tâm Mỹ, bảo cô nàng lúc tối ghé qua thì mua cho mình một túi đường đỏ.
Ngày thứ ba sau khi thử vai, nhân viên công tác gọi điện thoại chho Quý Thiển Ngưng, thông báo cô đi ký hợp đồng.
Quý Thiển Ngưng mới vừa kết thúc cuộc gọi điện, thì đã thấy Lưu Vũ Tình gửi tin nhắn thoại cho cô: "Thiển Ngưng, cậu nhận được thông báo chưa? Bọn họ nói mình ngày mai đi ký hợp đồng đó!"
Quý Thiển Ngưng trả lời: "Mình cũng nhận được rồi."
Thời gian hẹn hai người là như nhau nên Lưu Vũ Tình và cô hẹn ngày mai đi cùng.
Ký hợp đồng nên Lương Ninh không yên tâm khi chỉ có mình cô, nên đặc biệt dành thời gian tới xem.
Quý Thiển Ngưng và Lưu Vũ Tình tới tương đối sớm, Lương Ninh và người phụ trách ký hợp đồng với các cô vẫn chưa tới, nên hai người ngồi trong phòng chờ nói chuyện phiếm.
"Mình vẫn còn chưa có công ty quản lý." Lưu Vũ Tình thở ngắn than dài: "Bố mình nói giới giải trí quá phức tạp, làm diễn viên lại vất vả, ông ấy hi vọng mình về nhà với ông ấy, học quản lý khách sạn.
Nhưng mình vẫn muốn đóng phim."
"Cậu có thể kiên trì với ý tưởng của chính mình, cũng vì chi nỗ lực, rất tốt." Quý Thiển Ngưng cổ vũ nàng.
"Bố mình không phải là không ủng hộ, nhưng ông ấy cảm thấy mình chịu khổ không nổi.
Nhưng mình muốn chứng minh cho ông ấy thấy!" Lưu Vũ Tình nói: "Cậu không biết đâu, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn không có ai tìm mình đóng phim, bố mình liền nói trực tiếp bỏ tiền đầu tư phim cho mình diễn luôn.
Sau khi Vũ Phi biết được liền hâm mộ gần chết, nói số mệnh thật tốt khi có một người cha có tiền đến thế."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Lưu Vũ Tình nhận ra vẻ mặt cô có chút kỳ lạ, thè lưỡi, nói: "Xin lỗi nha, mình không nên nhắc đến cái tên này trước mặt cậu.
Kỳ thật, sau khi xảy ra vụ đó, mình cũng hiếm khi chơi với cậu ấy nữa."
Quý Thiển Ngưng đúng là không muốn nghe đến tên Trương Vũ Phi, cố ý nhảy qua đề tài không thoải mái này, nói: "Ba cậu nguyện ý bỏ tiền cho cậu đóng phim, đúng là làm người ta hâm mộ mà."
"Mình còn đang hâm mộ cậu đây nè." Lưu Vũ Tình nói.
"Hâm mộ mình?" Quý Thiển Ngưng không nghĩ ra, trêu chọc nói: "Mình làm gì có ông bố có tiền chứ."
"Nhưng cậu có một người bạn gái tốt nhất thế giới đó!" Lưu Vũ Tình nói: "Bố mình đúng là có tiền, nhưng ông ấy lại không hiểu về lĩnh vực phim ảnh, có thể bắt được tài nguyên tốt hay không thì rất khó nói.
Chị Hạm thì khác, chị ấy là ảnh hậu được rất nhiều đạo diễn lớn tranh đoạt đó! Giống như đạo diễn Trần Nghĩa Chi hợp tác với chị trong bộ phim này, là đạo diễn lớn đỉnh cấp trong nước, phim điện ảnh ông ấy quay chưa từng thua, bộ nào cũng đều cháy vé hết."
Lông mày Quý Thiển Ngưng khẽ nhúc nhích, thấp giọng: "Cậu cũng nghĩ là mình hưởng ké hào quang của Mạc Hạm sao?"
"Là cả hai đứa mình chứ?" Ngốc bạch ngọt Lưu Vũ Tình còn chưa phản ứng gì, nói năng đầy hùng hồn lý lẽ: "Nếu không phải do chị Hạm đề cử thì mình còn không có cơ hội thử vai, chứ đừng nói tới việc nhận được vai diễn."
"Mình......" Quý Thiển Ngưng rất muốn nói cho cô ấy biết, trước khi tới thử vai thì bản thân hoàn toàn không biết đây là cơ hội mà Mạc Hạm trao cho.
Có lẽ Lưu Vũ Tình không có ác ý, nhưng kẻ nói vô tình người nghe hữu ý, cô vẫn nhịn không được mà suy nghĩ miên man.
Cô không muốn ỷ lại Mạc Hạm, càng không muốn người khác cho rằng cô là nhờ có Mạc Hạm nên mới bắt được tài nguyên.
Nhưng lời sắp ra khỏi miệng thì cô lại không biết nên giải thích như thế nào.
Cho dù là giải thích thì người khác sẽ tin sao? Cô và Mạc Hạm chênh lệch thân phận lớn như vậy, nhìn thế nào thì cũng thấy là cô hưởng ké hào quang của Mạc Hạm.
Cô muốn nói thật với Lưu Vũ Tình, bản thân và Mạc Hạm thật ra không phải người yêu gì cả, đang muốn mở miệng thì cửa phòng chờ bị đẩy a.
Nhân viên công tác ôm một xấp văn kiện đi vào, nên cuộc trò chuyện của họ buộc phải dừng lại.
Lương Ninh cũng đến ngay sau đó.
Trước khi ký hợp đồng, nhân viên công tác đưa cho hai người hai kịch bản riêng.
Mục lục kịch bản rất chi tiết, Quý Thiển Ngưng dựa theo các chi tiết mà lật xem cốt truyện liên quan đến mình, vừa thấy đã giật mình.
Cô đóng vai Từ Viện Viện cùng Lưu Vũ Tình đóng vai An Hân đều là nữ phụ, cảnh diễn của hai người không chênh lệch lắm, nhưng vai của cô lại có hai cảnh hôn và một cảnh giường chiếu!
Lương Ninh cũng chú ý tới nội dung này, thấy vẻ mặt khó xử của cô, hỏi: "Em có thể đóng cảnh hôn không?"
Quý Thiển Ngưng: "......"
Diễn viên đóng vai trúc mà cô còn chưa biết là ai đây, Quý Thiển Ngưng chỉ mới tưởng tượng là đã thấy buồn nôn, cô chậm rãi lắc đầu.
Lương Ninh thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, khuyên giải an ủi cô: "Có khi lúc quay sẽ mượn góc quay, việc này đối với em chắc là không thành vấn đề chứ?"
"Không." Quý Thiển Ngưng hít sâu, nói: "Em không diễn nữa."
Lương Ninh rất sửng sốt: "Đây là đạo diễn Trần Nghĩa Chi quay đó, là chế tác lớn.
Cảnh diễn của em so với bộ 《 Mê vụ 》 kia nhiều hơn rất nhiều, chỉ vì hai cảnh hôn mà em không quay nữa sao?"
"Đúng vậy." Quý Thiển Ngưng bình tĩnh mà nói.
Lương Ninh cảm thấy cô hẳn là điên rồi, có chút mất bình tĩnh, vội vàng mà nói: "Cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ thì sẽ không có nữa.
Mạc Hạm là nữ chính, người đóng vai nam chính hẳn sẽ không chênh lệch, có thể được hợp tác với các bậc cây đa cây đề như vậy là không dễ dàng, em cần phải nghĩ cho kỹ."
Trước khi nhận kịch bản, Quý Thiển Ngưng đã có chút dao động, sau nghe thấy Lương Ninh nhắc tới tên Mạc Hạm, cô cũng có quyết định cuối cùng, nói: "Em biết bản thân đang làm gì.
Xin lỗi, em thật sự không muốn quay."
Lương Ninh cho rằng cô có gánh nặng tâm lý với cảnh hôn, tận tình khuyên bảo cô.
NNhưng mặc kệ Lương Ninh nói gì thì Quý Thiển Ngưng vẫn cứ thờ ơ.
Lưu Vũ Tình nghe tin cô không quay cũng rất kinh ngạc: "Vì sao?"
"Không vì sao cả." Quý Thiển Ngưng không muốn giải thích quá nhiều.
Lưu Vũ Tình nghĩ nghĩ, cách xa những người khác, nhỏ giọng hỏi cô: "Có phải vì cậu có cảnh hôn nên lo chị Hạm ghen đúng không?"
Quý Thiển Ngưng: "......"
Lưu Vũ Tình nói xong lại tự nghi ngờ bản thân: "Chị Hạm nhỏ mọn đến vậy sao?"
Quý Thiển Ngưng đột nhiên cảm thấy may mắn vì vừa rồi không có thẳng thắn nói cho Lưu Vũ Tình biết chuyện mình và Mạc Hạm không phải là người yêu, cô vô cùng biết ơn khi đối phương đã tự tìm lý do cho mình, bình tĩnh lại, không chút nào chột dạ mà nói: "Chị ấy đúng là hẹp hòi, hơn nữa......!có bệnh ở sạch nghiêm trọng."
"Vậy mà chị ấy còn bảo cậu tới thử vai? Không đúng, ban đầu cậu thử vai của mình mà, An Hân hình như không có cảnh hôn."
Quý Thiển Ngưng nghe cô ấy lầm bầm lầu bầu, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo cô ấy ghé sát tai vào, nói: "Người đại diện của mình còn không biết chuyện của mình và Mạc Hạm, cậu ngàn vạn lần đừng lỡ miệng."
"Mình rõ rồi." Lưu Vũ Tình vẫn cảm thấy tiếc hận vì cô từ chối vai diễn, ngây ngô hỏi: "Nếu không chúng đứa mình đổi vai cho nhau đi?"
Quý Thiển Ngưng dở khóc dở cười: "Cậu nói đổi thì đổi sao?"
Lúc trả kịch bản và hợp đồng cho nhân viên công tác, Quý Thiển Ngưng rõ ràng cảm giác được ánh mắt người nọ khi nhìn cô tràn đây kinh ngạc và khiếp sợ, có lẽ là thấy đầu óc cô bị hỏng rồi, kịch bản tốt đến thế mà còn từ chối.
Tuy rằng tài nguyên lần này không phải do Lương Ninh tự mình kéo đến, nhưng phải trơ mắt nhìn vai diễn đã tới tay bị Quý Thiển Ngưng từ chối, cô ấy vẫn cảm thấy rất đáng tiếc: "Em sẽ hối hận."
"Em sẽ không." Quý Thiển Ngưng kiên định mà nói.
"Lúc trước là ai nói với mình là đừng sợ cảnh hôn? Mình với Bạch Hạo còn quay được, sao cậu lại không thể?" Sau khi về đến nhà thì Khương Ấu Na liền tiến hành công kích cực kỳ tàn ác đối với cô: "Đạo diễn Trần Nghĩa Chi, ảnh hậu Mạc Hạm, chế tác đỉnh cấp.
Kịch bản tốt như vậy mà cậu từ chối hả! Đồ ngốc! Ngu ngốc! Tới tới tới, đem dao tới đây, mình muốn nhìn thử coi có phải não cậu bị hư rồi không."
Quý Thiển Ngưng bị cô ấy càm ràm đến đầu đau, lấy cớ bụng không thoải mái trốn vào phòng.
Sau đó điện thoại liền vang lên.
Cô còn nghĩ là Khương Ấu Na chưa mắng đã nên gọi điện mắng tiếp, vừa cầm điện thoại thì thấy tên người gọi là ba chữ "Mạc vênh váo", trong lòng càng thêm bực bội, cúp luôn.
Mạc Hạm lập tức gọi lại.
Cô lại cúp máy.
Mạc Hạm thay đổi sách lược, nhắn tin cho cô.
Mạc vênh váo: "Vì sao lại không diễn?"
Mạc vênh váo: "Cho chị một lý do."
Mạc vênh váo: "Mười phút sau chị đến chỗ em, nếu em không chịu xuống thì chị sẽ tự lên."
Thật ra là chưa đầy mười phút.
Khi Mạc Hạm gọi lần thứ ba, Quý Thiển Ngưng do dự hồi lâu mới chịu nghe máy.
"Em xuống hay muốn chị lên?" Mạc Hạm trực tiếp hỏi.
Quý Thiển Ngưng thực sự sợ chị xông lên đập cửa, rất khó chịu bị người uy hiếp, nhưng lại không thể không thỏa hiệp, ngữ khí bất thiện nói: "Chờ đấy!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...