"A a a a mình muốn chết muốn chết muốn chết!"
Quý Thiển Ngưng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một người điên đang liều mạng đập đầu vào bàn, âm thanh "đông đông đông" thật đáng sợ.
Cô cứ nghĩ là mình đi nhầm, vô thức xoay người muốn chạy, nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lại quay lại, thử hỏi: "Hi Nhược?"
Kim Hi Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên, tóc tai tán loạn che đi vẻ mặt đau khổ, khóe miệng hạ xuống, nhu nhược đáng thương: "Thiển Ngưng, cứu em."
Quý Thiển Ngưng giật mình trước dáng vẻ của cô ấy, nhanh chóng đến gần, vén mái tóc cô ấy cho gọn lại, hỏi: "Em làm sao vậy, đổ bệnh sao?"
"Em......" Môi Kim Hi Nhược run run, ngập ngừng: "Em đã làm một chuyện ngu xuẩn."
"Chuyện ngu xuẩn?"
"Đêm qua, em đã hôn Thanh Hoan."
"Cái......!Sao???"
"Hôm qua là sinh nhật em, Thanh Hoan tới nhà em chơi, em còn nấu ăn cho chị ấy nữa.
Sau đó bọn em chơi mèo, Tiểu Kim cào tay em làm em bị thương, em đã......!Đã......!Đã nhịn không được mà hôn Thanh Hoan."
Có quá nhiều thông tin, nào là ăn sinh nhật rồi lại chơi mèo, còn có hôn môi? Tiểu Kim là người hay mèo?
Tư duy Quý Thiển Ngưng rối bời, cô không hiểu nếu mèo cào tay Kim Hi Nhược thì có liên quan trực tiếp gì đến việc cô ấy hôn Lục Thanh Hoan, cái hiểu cái không hỏi lại: "Em hôn chị Thanh Hoan?"
"Dạ......" Kim Hi Nhược cắn môi dưới, thẹn thùng gật gật đầu.
Quý Thiển Ngưng hít hà một hơi, lại hỏi: "Sao em lại muốn hôn chị ấy?"
Hai tay Kim Hi Nhược ôm đầu, sầu não kêu rên: "Em, không, biết! Hôm qua em có uống mấy ly, em thật sự không có say, em cũng không biết vì sao em lại hôn chị ấy nữa."
Quý Thiển Ngưng nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhìn vẻ mặt rối rắm hối hận của cô ấy, còn nhắc tới rượu, bèn hỏi: "Em uống rượu giả?"
Kim Hi Nhược chớp chớp mắt, lắp bắp nói: "Hẳn là vậy."
"......"
"......"
Quý Thiển Ngưng mới sáng sớm đã bị cuộc điện thoại đoạt mệnh của Kim Hi Nhược đánh thức, nghe giọng cô ấy có vẻ gấp lắm, tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì nên vội vàng tới đây, ngồi nghe nửa ngày cũng không hiểu gì cả, cô gạt bỏ ý đùa giỡn, nói: "Ngày hôm qua đã xảy ra gì, em nói kỹ càng cho chị nghe xem."
Kim Hi Nhược ổn định cảm xúc, thở hắt ra, nói: "Ngày hôm qua Thanh Hoan tới nhà em......"
Cô ấy blah bloh nói hơn mười phút, cuối cùng Quý Thiển Ngưng cũng hiểu hết tiền căn hậu quả: Kim Hi Nhược bị mèo cào, Lục Thanh Hoan giúp cô ấy xử lý miệng vết thương.
Lục Thanh Hoan quá dịu dàng, Kim Hi Nhược cầm lòng không đặng nên hôn cô ấy.
Chuyện này......!Nghe qua có vẻ lãng mạn quá nhỉ?
Nói xong, mặt Kim Hi Nhược đã đỏ rần, không biết là bởi vì lo lắng hay là do xấu hổ nữa, nói lắp bắp: "Sau khi hôn chị ấy xong, em......!Em ngu người luôn.
Thanh Hoan hỏi em vì sao lại muốn hôn chị ấy, em nói không biết.
Sau đó chị ấy đi về.
Chị nói xem, chị ấy giận rồi sao?"
Quý Thiển Ngưng: "......"
Ngày hôm qua là ngày lành, hai người các cô ăn uống rất vui vẻ, nói chuyện cũng rất vui, cuối cùng lại bị nụ hôn của Kim Hi Nhược phá hoại.
Lục Thanh Hoan thật sự quá dịu dàng, mỗi một động tác nhỏ, mỗi một hô hấp đều tràn ngập dụ hoặc, Kim Hi Nhược ma xui quỷ khiến muốn hôn chị.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau đã tạo nên một hiệu ứng hóa học kỳ lạ, Kim Hi Nhược có cảm giác như sắp bị hòa tan, cả người cô xụi lơ, chỉ có đôi môi là còn sức lực, gắt gao hấp thu đối phương, ngo ngoe rục rịch, muốn tiến thêm một bước thăm dò lĩnh vực này.
Đầu lưỡi cô còn chưa vươn ra thì người kia đã đẩy ra.
Cảm giác khiến lòng cô thoải mái tê dại đã biến mất, cô mở to mắt.
Lục Thanh Hoan nhìn cô không thể tin nổi: "Hi Nhược, em......"
Kim Hi Nhược như vừa tỉnh mộng, cũng không thể tin nổi: "Em......"
Rốt cuộc cô đã làm gì vậy!!!
Trong khoảnh khắc đó Kim Hi Nhược hận không thể tát chết bản thân, cô sờ lên đôi môi đang run rẩy của mình, nhìn đôi môi mím chặt của Lục Thanh Hoan, đầu óc trống rỗng.
"Vì sao?" Giọng Lục Thanh Hoan mềm nhẹ dịu dàng, sự hoảng sợ trong mắt bị một cảm xúc khó tả khác bao phủ, nhìn chằm chằm cô, như muốn nhìn thấu cô.
Kim Hi Nhược lập tức tâm hoảng ý loạn, nói mà không nghĩ: "Em em em không biết."
"......!Em uống say rồi."
Thẳng đến khi Lục Thanh Hoan đi mất thì cô vẫn chưa biện hộ cho mình, cô thật sự không có say.
Thật ra có thể gọi điện thoại, có thể nhắn WeChat giải thích, nhưng cô không làm vậy.
Lục Thanh Hoan hiểu lòng người đã tìm cho cô một lý do rất tốt, chỉ có uống say thì mới có thể giải thích vì sao cô lại hành động bất thường như vậy.
Nhớ lại chuyện tối qua, Kim Hi Nhược lại muốn chết, tự tát mình bằng cả hai tay.
Quý Thiển Ngưng nhìn không nổi, đè cô ấy lại.
Lúc ấy cô không có mặt ở đó, Quý Thiển Ngưng không biết Lục Thanh Hoan rốt cuộc có giận hay không, nhưng nhìn biểu hiện và phản ứng của Kim Hi Nhược thì cô rút ra một kết luận: "Hi Nhược, em thích chị ấy rồi."
Kim Hi Nhược thoát khỏi hồi ức, cho rằng xuất hiện ảo giác: "Chị nói gì?"
"Em thích chị Thanh Hoan rồi, cho nên mới nhịn không được hôn chị ấy."
Hơi thở của Kim Hi Nhược ngưng tệ, ngạc nhiên không thôi: "Em thích chị ấy?"
Quý Thiển Ngưng buồn cười trước dáng vẻ ngơ ngác của cô ấy, nghiêm mặt nói: "Không sai, em thích chị ấy rồi."
"Không có khả năng......" Kim Hi Nhược lắc đầu không ngừng, nói: "Em thích người khác giới mà, sao có thể thích Thanh Hoan chứ?"
"Em có thể là song tính luyến ái, chỉ là trước kia em không phát hiện thôi."
"Song tính luyến ái?"
"Ừ."
"......"
Kim Hi Nhược vốn tìm Quý Thiển Ngưng để phân ưu giải nạn, nhưng nói xong cô lại càng rối rắm.
Đang yên đang lành, sao cô lại biến thành song tính luyến ái rồi?
Làm một người đồng tính thành thục có kinh nghiệm tình ái lão luyện, Quý Thiển Ngưng lấy thân phận người từng trải nói cho cô ấy nghe.
Khát vọng được tiếp xúc cơ thể, vậy cho thấy là thích, đây là phản ứng sinh lý trực tiếp và hiệu quả nhất giữa hai người với nhau.
Sau khi về nhà, Kim Hi Nhược ngây người ngồi trên sofa, nghĩ về khoảng thời gian cô ở chung với Lục Thanh Hoan.
Cô vẫn luôn coi Lục Thanh Hoan như bạn tốt, cũng không dám vượt qua tý nào, sự thay đổi kỳ lạ ở trong phòng bắt nguồn từ nụ hôn ngoài ý muốn ở phòng trang điểm.
Cô bắt đầu vô thức để ý đến Lục Thanh Hoan, đóng phim thì sẽ nhìn chị, khi chờ diễn cũng nhìn chị, ăn cơm cũng vẫn nhìn chị......!Khi không thấy được thì sẽ buồn bực, nhưng khi thấy được thì lại rất vui.
Cô cứ nghĩ rằng đó chẳng qua là lòng chiếm hữu bạn bè quấy rối.
Nhưng một câu của Quý Thiển Ngưng đã làm cô á khẩu không trả lời được: "Em và chị cũng là bạn tốt, em cũng muốn hôn chị sao?"
......!Đương nhiên là không rồi!
Cô không có khả năng hôn Quý Thiển Ngưng, nhưng cô lại hôn Lục Thanh Hoan.
Nếu tối hôm qua Lục Thanh Hoan không đẩy cô ra, thì có lẽ cô......!
Có lẽ sẽ làm ra những hành động to gan hơn.
Màn đêm buông xuống.
Kim Hi Nhược lười đi bật đèn, cô vẫn bất động ngồi trên sofa, ôm Tiểu Kim, nhìn ánh đèn sáng của những căn nhà khác, nghe tiếng ngáy khò khè của con mèo mập mạp này, bỗng cảm thấy cô đơn tịch mịch chưa bao giờ có.
Nếu như Thanh Hoan ở thì tốt rồi.
Khi ý tưởng này xuất hiện, trong lòng của Kim Hi Nhược đột nhiên mở ra một cánh cửa, rộng mở thông suốt.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ lời Quý Thiển Ngưng nói.
Cô thích Lục Thanh Hoan!
Là loại thích lớn hơn tình bạn.
Cô kích động đứng lên, Tiểu Kim bị ngã phịch xuống đất, nó ngẩng đầu lười nhác meo meo với cô.
Kim Hi Nhược ngồi xổm xuống, ở xoa mạnh cái đầu tròn vo của nó, trong giấu nói không giấu được sự hưng phấn: "Bây giờ chị phải đi làm một chuyện lớn, cưng ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tốt từ chị nha!"
"Mèo méo meo?"
Kim Hi Nhược cầm điện thoại và chìa khóa xe chạy ra ngoài.
Âm thanh "Tút tút tút" xuyên qua tai, chậm rãi đánh vào tim cô, lòng bàn tay cô không ngừng đổ mồ hôi.
Nghe máy đi nghe máy đi mà......!
Đối phương như là nghe được lời khẩn cầu của cô, chuông bận thật lâu, sau tiếng "Tút" cuối cùng, cuối cùng đã bắt máy.
"Thanh, Thanh Hoan." Giọng Kim Hi Nhược không khỏi run lên, cô liếm liếm môi, cố ép mình bình tĩnh, "Chị có ở nhà không ạ? Em muốn tới tìm chị."
Người đầu kia trầm mặc, sau một lát chần chừ, Lục Thanh Hoan mới hỏi: "Tìm chị có việc gì sao?"
"Em có mấy lời muốn nói với chị."
......!
Lục Thanh Hoan dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn lịch sử cuộc gọi chỉ có mười lăm giây trên điện thoại mà xuất thân.
Sau nụ hôn tối qua, chị mang theo một bụng nghi vấn rời đi rời đi, cho rằng trong khoảng thời gian ngắn các cô sẽ không liên lạc với nhau.
Đã trễ thế này còn đến tìm chị, Kim Hi Nhược muốn nói gì với chị?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim Lục Thanh Hoan treo lửng lơ, khi nghe được tiếng chuông nửa thì tim chị ngừng nửa nhịp.
Chị đi tới trước cửa, nhìn thấy khuôn mặt non nớt đỏ bừng từ màn hình, chậm rãi nhấn nút trò chuyện: "Em đến rồi."
Âm thanh quen thuộc truyền ra từ máy liên lạc nội bộ trên cảnh cửa, Kim Hi Nhược liên tục gật đầu, nói: "Em tới rồi."
Lục Thanh Hoan mở cửa từ xa cho cô.
Hai phút sau, cách ván cửa, nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng"Lộc cộc", Lục Thanh Hoan mở cửa phòng ra.
Kim Hi Nhược hệt như chú thỏ chạy đến nhà cô, trên mặt còn nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt lấp lánh.
"......!Vào rồi nói sau." Lục Thanh Hoan nghiêng người để cô vào nhà.
Sau khi vào nhà, Kim Hi Nhược như biến thành người khác, chân tay co cóng, đầu gục xuống, giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm chờ bị phê bình.
Trong lòng Lục Thanh Hoan ẩn ẩn có dự cảm nào đó, nhưng lại không xác định lắm, chị đánh vỡ trầm mặc, nói: "Đi vào ngồi đi."
"Không, không cần ngồi, em ở đây nói là được." Kim Hi Nhược vò đầu bứt tai, nhìn chị, miệng đóng rồi lại mở, mở rồi lại đóng, cả buổi vẫn chưa nói được câu nào.
Lục Thanh Hoan siết chặt tay nắm cửa một chút, nhìn đôi mắt lập lòe của cô, nhẹ giọng nói: "Em nói đi."
Hai tay Kim Hi Nhược để sát vào ống quần, ngửa đầu, hít sâu, nói: "Thanh Hoan, em thích chị."
"......"
"Ngày hôm qua em không có uống say, chị hỏi em vì sao lại hôn chị, là bởi vì......!Bởi vì em thích chị." Nghẹn cả một đêm, rốt cuộc cũng nói ra.
"......"
Hóa ra thổ lộ không khó, cái khó là quá trình chờ đợi.
Trong phòng yêu lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, không khí xung quanh như thể đọng lại.
Hai người chị nhìn em em nhìn chị, như một bức tranh tĩnh vật.
Trừ bỏ tiếng tim đập như sấm của mình thì Kim Hi Nhược không nghe thấy thứ gì khác nữa.
Cô nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy trong mắt Lục Thanh Hoan, như trời cao rộng lớn nhấn chìm tấm thân bé nhỏ này của cô.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô sợ hãi khó hiểu, một bàn tay đè lại lồng ngực đang phập phồng của mình, lấy hết can đảm nói tiếp: "Em thích chị, không phải là loại thích giữa bạn bè đâu, em muốn......!Muốn......"
"Thật xin lỗi."
Ba chữ hóa thành một chiếc búa tạ, đập gãy những lời cô gái định nói.
Kim Hi Nhược lo lắng nhìn chị: "Chị......!Chị nói cái gì?"
Lục Thanh Hoan rũ mắt xuống, khó khăn nói từng câu từng chữ: "Chị xin lỗi, chị vẫn luôn xem em như là em gái.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...