Lần thứ hai Lục Thanh Hoan nhìn thấy Kim Hi Nhược là ở ngày thành hôn của Quý Thiển Ngưng và Mạc Hạm.
Các cô đều là phù dâu, đều mặc váy phù dâu màu tím, trang điểm như nhau, không có gì khác nhau cả.
Kim Hi Nhược lại chỉ vào chị nói: "Sao cô lại đẹp hơn tôi vậy?"
"Đẹp hơn chỗ nào?" Lục Thanh Hoan khó hiểu.
Kim Hi Nhược nhìn chị từ trên xuống dưới, đánh giá hết một vòng, nói rất nghiêm túc: "Tôi hiểu rồi, dáng người cô so với tôi......!So với tôi......!Từ đó nói như thế nào nhỉ?"
Chỉ một thời gian không thấy mà đối phương đã có thể uốn lưỡi, âm cuối cũng nói được rồi, nhưng khẩu âm vẫn rất buồn cười.
Lục Thanh Hoan cố nhịn cười, kiên nhẫn chờ cô ấy: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Kim Hi Nhược vắt óc suy nghĩ cả buổi, đột nhiên nghĩ ra, cuối cùng cũng tìm được từ thích hợp, vỗ trán, nói: "Tỉ lệ cô đẹp hơn tôi! Cho nên cô mặc đẹp hơn tôi đó."
"Phải không?" Lục Thanh Hoan lại không nghĩ như vậy, chị đã thấy Kim Hi Nhược mặc trang phục biểu diễn, trong ấn tượng thì dáng người cô rất tuyệt.
"Đúng vậy." Kim Hi Nhược cúi đầu nhìn ngực, rầu rĩ nói: "Bởi vì ngực tôi lớn đó, mặc váy ống nhìn tôi rất béo."
Nói xong cô còn lấy hai tay đặt lên đó, như đang ước lượng hai quả dưa hấu.
Nhìn thấy hành động phóng túng tự nhiên của cô ấy, Lục Thanh Hoan có hơi khiếp sợ, vô thức nhìn chỗ đó thêm vài lần.
Hình như có hơi lớn......!
Kim Hi Nhược ngẩng đầu, thấy biểu cảm của chị hơi lạ, sợ chị hiểu lầm, vội giải thích: "Tôi...!Tôi không nói chị nhỏ đâu! Chị không hề nhỏ, là do tôi quá lớn."
Lục Thanh Hoan: "......"
Chị là một người đồng tính luyến ái, lại cùng một gái thẳng ngồi đây thảo luận xem ngực ai lớn hơn, sao mà chịu nổi?
Lục Thanh Hoan mất tự nhiên quay đầu đi, nghĩ có nên nói gì để giảm bớt sự bối rối của mình hay không, nhưng không chờ chị suy nghĩ thì bên ngoài đã có người gọi: "Phù dâu tập hợp nào."
"Được." Kim Hi Nhược lên tiếng, sửa lại váy, nói với Lục Thanh Hoan: "Chúng ta đi thôi!"
Cô gái tự nhiên thân thiết khoác tay chị, bởi vì cơ thể gần nhau nên vùng ngực mềm mại cũng chạm vào cánh tay chị.
Lục Thanh Hoan hơi thấy "không khỏe", muốn im lặng rút tay lại, nhưng khi quay đầu lại thấy Kim Hi Nhược nở nụ cười ngây thơ vô hại, chị dừng một chút.
Đối phương không biết xu hướng tính dục của mình, chỉ là vô thức hành động thôi, sao chị lại nghĩ nhiều chứ?
Bốn người phù dâu, lần lượt là Lục Thanh Hoan, Kim Hi Nhược, Khương Ấu Na và Lưu Vũ Tình.
Hôn lễ lập tức bắt đầu, người tổ chức hôn lễ tập hợp những người có liên quan để nói những việc cần chú ý, tất cả đều đã sắp xếp gọn gàng, bây giờ chỉ đợi đến 12 giờ.
Hôn lễ của hai người Quý, Mạc được tổ chức rất long trọng, gần như là một nửa người trong giới giải trí và có uy quyền ở Bắc Thị đều đến tham gia.
Có người nói đây là đám cưới hoành tráng nhất ở Bắc Thị trong mười năm trở lại đây, năm đó người giàu nhất Bắc Thị là Mạc Húc Khôn cưới Tiết Gia Lệ cũng không oanh động như thế
Kết thúc hôn lễ, khách chủ vào tiệc.
Cổng vòm hình trái tim, Quý Thiển Ngưng và Mạc Hạm ôm nhau thân mật, cô ấy vừa khóc vừa nở nụ cười hạnh phúc, chiếc nhẫn nơi ngón áp út của bàn tay phải tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Lục Thanh Hoan nheo nheo mắt, cảm xúc lẫn lộn trăm mối.
Trong khoảng thời gian đen tối "thất tình" ấy, chị liên tục xem lại bản thân.
Có phải bởi vì chị không đủ ưu tú, có phải vì chị là người đến sau, cho nên Quý Thiển Ngưng mới chọn Mạc Hạm mà không phải chị không?
Mãi đến khoảnh khắc này, chị mới hiểu được có một số việc không đơn giản chị nghĩ.
Không liên quan đến chị, không liên quan đến thời gian, chị không thua vì ai cả, chị chỉ thua bởi tình yêu.
"Thanh Hoan, đi uống......!A!"
Phía sau có tiếng động, Lục Thanh Hoan bỗng xoay người lại, vừa lúc bắt gặp cảnh Kim Hi Nhược té ngã.
Kim Hi Nhược thấy chị đứng ngây ngốc một mình nên muốn kéo chị đi chung, kết quả là sơ ý để gót giày vướng vào thảm đỏ, ngã nhào xuống đất.
Lục Thanh Hoan hoa dung thất sắc, vội đỡ cô ấy lên: "Không sao chứ?"
Cũng may dưới thảm đó là mặt cỏ rất dày, không đau lắm, nhưng sâm banh trong tay đổ hết rồi.
Váy Kim Hi Nhược phủ đầy giấy màu, dáng vẻ khó nhìn, cô nhìn ly rượu trống rỗng trong tay, đau khổ rên rỉ: "Rượu của tôi......! Tôi chưa uống được hớp nào hết."
Lục Thanh Hoan còn đang lo cô có bị thương không, mà cô lại chỉ quan tâm đến rượu, tức thì dở khóc dở cười, nói: "Cô đáng yêu quá."
Lần đầu tiên gặp Kim Hi Nhược, là ở lễ trao giải phim truyền hình năm đó, Lục Thanh Hoan đoạt giải "Nữ chính xuất sắc nhất", Kim Hi Nhược đã làm khách mời biểu diễn trên sân khấu.
Lúc ấy, ấn tượng đầu tiên của chị Lục Thanh Hoan về cô ấy là gợi cảm.
Nhưng giờ phút này chị lại cảm thấy cô gái này có phần ngây thơ và đơn giản.
Sau khi nói chuyện mới biết được, Kim Hi Nhược nhỏ hơn chị năm tuổi, mới ngoài đôi mươi.
Hôm đó các cô cũng kết bạn WeChat, nhưng bởi vì lịch trình không trùng nhau, hơn nữa ai cũng bận rộn nên hầu như không nói chuyện.
Lục Thanh Hoan cho rằng sau lễ thành hôn thì sẽ có rất ít cơ hội gặp lại Kim Hi Nhược, không ngờ chỉ một tuần sau đã gặp cô ấy.
Lục Thanh Hoan đi lồng tiếng do vai diễn của mình trong một bộ phim hiện đại, ở ngoài phòng thu âm thấy Kim Hi Nhược thì rất bất ngờ, hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
"Tôi tới hát ca khúc cho một bộ phim." Kim Hi Nhược nói.
"Phim truyền hình nào vậy?"
"Hình như tên là 《 Tình yêu đích thực 》thì phải?"
Lục Thanh Hoan ngẩn người, cười nói: "Tôi là nữ chính của bộ phim đó đấy."
Kim Hi Nhược vui vẻ, vỗ nhẹ lên vai chị, nói: "Chúng ta có duyên thật đấy!"
Lục Thanh Hoan cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy.
Lúc ghi âm xong thì đã khuya, hai cô đều có hơi đói, suy nghĩ nửa ngày thì hai người quyết định đi ăn hoành thánh.
"Giọng chị hơi khàn." Vì để tiện nói chuyện, Kim Hi Nhược ngồi chung xe với chị, "Ghi âm mệt lắm sao?"
"Cũng không phải." Lục Thanh Hoan liếm đôi môi hơi khô, nói: "Hôm nay có ghi âm mấy đoạn khóc, khóc nhiều nên khàn."
"Chị có thể mua cái đó......!Kim cương gì ấy nhỉ......!À, la hán quả! Pha nước ấm uống, rất tốt cho cổ họng đấy."
Điều thú vị nhất của Kim Hi Nhược là cách cô ấy nói lắp khi dùng tiếng Trung không thạo, Lục Thanh Hoan buồn cười, nói: "Ừm, khi về tôi sẽ mua."
Kim Hi Nhược hơi xấu hổ, sờ mũi, nói: "Chị cười vì tôi nói tiếng Trung tệ quá sao?"
Lục Thanh Hoan nín cười, khuôn mặt nghiêm túc, uyển chuyển nói: "Cô là người Hàn Quốc, có thể nói được vậy là rất tốt.
Tôi còn không biết nói tiếng Hàn mà."
Kim Hi Nhược nghe xong thì rất vui, lại muốn chứng minh bản thân, nói: "Khi tôi nói chuyện thì có đôi khi không lưu loát, nhưng khi tôi hát thì hơi bị chuẩn đấy, không tin tôi hát cho chị nghe."
Cô cũng mặc kệ Lục Thanh Hoan có chịu nghe không, hắng giọng bắt đầu ngâm nga.
Cô hát phần điệp khúc của ca khúc chủ đề 《 Tình yêu đích thực 》, hát tầm nửa phút, Kim Hi Nhược dừng lại, nhướng mày, hỏi chị: "Có phải rất chuẩn không?"
Phát âm khi hát đúng là tốt hơn khi nói thật, Lục Thanh Hoan gật gật đầu, nói: "Hay lắm.
Tôi nhớ trước kia cô là thành viên một nhóm nhạc nữ, nhóm các cô chắc nổi ở Hàn Quốc lắm nhỉ, sao cô lại đổi sang đóng phim?"
"Bởi vì tôi thích đóng phim đó." Kim Hi Nhược nói: "Tôi có học với thầy dạy một năm, thầy nói tôi có thiên phú đóng phim."
Lục Thanh Hoan nhớ lại diễn xuất xuất sắc của cô trong 《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》, nói đúng trọng tâm: "Chỉ học một năm biểu diễn mà có thể diễn được như vậy như vậy, đúng là rất không tệ.
Nếu cô không nói tôi còn nghĩ là cô xuất thân chính quy đấy.
Hơn nữa......"
Kim Hi Nhược nghiêng đầu nhìn chị: "Hơn nữa gì ạ?"
Hôm nay cô không trang điểm, các đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, đèn trong xe chiếu rõ vẻ mịn màng đó, còn có vài phần non nớt.
Lục Thanh Hoan ngắm kỹ vài giây, nói: "Vai Trình Nhã có tính cách khác xa cô, nhưng cô lại có thể xử lý rất khá."
Trình Nhã là nữ phụ ác độc trong《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》, nhân vật mà Kim Hi Nhược đóng
Kim Hi Nhược thè lưỡi, nói: "Vai Trình Nã này......!Lúc đọc kịch bản cũng dọa tôi hết hồn, cô ta quá xấu xa, sao lại có người phụ nữ ác độc đến vậy nhỉ? Tôi cũng không hiểu sao đạo diễn lại muốn tôi diễn, bà ấy cảm thấy tôi rất ác độc sao? Trên phim trường tôi vừa diễn vừa mắng nhân vật, sau đó lại cảm thấy như đang tự mắng mình vậy.
Sau khi nó phát sóng thì có rất nhiều người mắng tôi, đến giờ tôi cũng không dám dùng Weibo đấy."
Không ngờ khi cô nói câu này lại rất trôi chảy, Lục Thanh Hoan nghe rất nghiêm túc, hơi trầm ngâm, nói: "Bị mọi người mắng, chứng tỏ cô đã có một vai diễn rất thành công."
"Tôi không muốn diễn, chị biết vì sao không?"
"Bởi vì cảm thấy quá xấu xa sao?"
"Mới không phải." Kim Hi Nhược hạ giọng: "Bởi vì trong đó nhiều cảnh hôn lắm."
Lục Thanh Hoan không ngờ lại vì lý do này, tâm tư xoay chuyển, hỏi: "Trước giờ cô chưa từng quay cảnh hôn sao?"
Kim Hi Nhược đột nhiên lắc đầu, ngón tay chạm vào môi, hai má bầu bĩnh hơi đỏ lên, nói: "Tôi dâng nụ hôn cho 《 Vợ cũ 》rồi."
Lục Thanh Hoan ngạc nhiên trong giây lát, nhịn cười không nổi, nói: "Vậy cô đã hy sinh rất lớn đó.
Nhưng làm diễn viên thì phải như vậy, vẫn phải hy sinh một số chuyện."
Nghe chị nói như vậy, Kim Hi Nhược không khỏi tò mò, hỏi: "Nụ hôn đầu của chị cũng là trong phim sao?"
"Ừ......"
Kim Hi Nhược nắm chặt tay chị, khuôn mặt nghiêm túc, cắn răng nói: "Hết thảy vì nghệ thuật."
Lục Thanh Hoan bật cười, càng cảm thấy cô thú vị.
Lồng tiếng hậu kỳ cho phim truyền hình là một khối lượng công việc rất lớn, thật ra có thể thuê các diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp để lồng tiếng thay, như vậy thì hiệu quả sẽ cao hơn.
Chỉ là Lục Thanh Hoan thích dùng âm thanh nguyên bản, nên mỗi bộ phim chị diễn đều sẽ tự lồng tiếng.
Ca khúc chủ đề《Tình yêu đích thực》 cùng hai bài hát đầu và kết phim đều do Kim Hi Nhược phụ trách, phải mất vài ngày để thu âm bài hát.
Ngày nào cô tới phòng thu âm cũng gặp được Lục Thanh Hoan, nghỉ ngơi rất nhiều, hai người thường xuyên ngồi ở cùng nhau nói chuyện phiếm.trong lúc nghỉ ngơi thì hai người thường xuyên nói chuyện với nhau.
Tình bạn giữa con gái với nhau đôi khi thật khó hiểu, có thể là bởi vì một thỏi son môi, hoặc là bởi vì một lọ nước hoa hay cái túi, Lục Thanh Hoan và Kim Hi Nhược thì là vì biểu diễn.
Lục Thanh Hoan phát hiện Kim Hi Nhược thật sự yêu thích biểu diễn, mỗi lần gặp nhau đều hỏi chị những vấn đề về diễn xuất, cho tới những vấn đề chuyên nghiệp, còn lấy ghi chép lại.
Cô viết bằng tiếng Hàn, Lục Thanh Hoan xem không hiểu, chỉ cảm thấy chữ cô viết rất đẹp, hệt như bản thân cô ấy.
"Haizz ——" Kim Hi Nhược đột nhiên đặt bút xuống, giống hoa dại trong nắng, uể oải ỉu xìu nói: "Hỏi cũng như không, lâu rồi không có người tìm tôi đóng phim, cứ như vậy thì tôi không thể diễn nữa."
"Người đại diễn của cô không sắp xếp cho cô sao?"
"Cô ấy chỉ xếp cho tôi một vài buổi diễn thương mại, hoặc là lên chương trình giải trí." Kim Hi Nhược chống cằm, hàng lông mày, nói: "Có lẽ vì tôi là người Hàn, không có tiếng tăm ở Trung Quốc nên những đạo diễn không thích dùng tôi."
Nữ diễn viên đều kiếm cơm bằng thanh xuân, không có phim đóng đúng là một vấn đề lớn.
Lục Thanh Hoan không biết nên an ủi như thế nào, nghĩ nghĩ, nói: "Ở Hàn độ nổi tiếng của cô không tệ, vì sao không quay về?"
"Tôi......" Kim Hi Nhược vừa mới mở miệng, lại thoáng thấy có người đi tới, mắt cô lóe lên, nói: "Bởi vì tôi thích Trung Quốc đó."
Lục Thanh Hoan xoay người, phát hiện là trợ lý Kim Hi Nhược mua cà phê đã trở lại.
Kim Hi Nhược nhận khay cà phê, đưa một ly cho Lục Thanh Hoan, cắm ống hút uống một ngụm, híp mắt cảm thán: "Đã ghê!"
Cô gái cười hì hì, nhìn qua có vẻ thật vô tâm, giống như u sầu vừa chỉ là giả dối.
Lục Thanh Hoan nhìn cô ấy thật sâu, không nói gì, cũng không hỏi gì cả.
Lồng tiếng cho 《Tình yêu đích thực》 xong, người đại diện Lương Ninh dẫn chị đi xem kịch bản.
Kịch bản mới vẫn là phim hiện đại, đề tài thể thao điện tử tương đối mới mẻ độc đáo, nữ chính là tinh anh trong giới thể thao điện tử, là một nhân vật rất ngầu rất tuyệt.
Lục Thanh Hoan chưa từng diễn hình tượng này, đối với đề tài và nhân vật đều rất thích, lập tức ký hợp đồng.
Sau khi về, nhận được kịch bản từ trợ lý gửi tới, Lục Thanh Hoan vội vàng không thèm in ra mà đọc ngay trên máy tính bảng luôn.
Kịch bản viết thật sự xuất sắc, chị vô thức đọc đến khuya, mới sực nhớ đi tắm rửa
Trước khi ngủ chị có thói quen lướt vòng bạn bè, lướt lướt, lại thấy một tiếng trước Kim Hi Nhược mới đăng một bài đăng: "Chán ghê [hình ảnh]"
Trong ảnh là một mèo một người.
Lục Thanh Hoan bấm thích theo bản năng, đột nhiên nhớ tới trước Kim Hi Nhược oán giận nói không ai tìm cô ấy đóng phim, cũng không biết khi đối phương đăng bài này thì tâm trạng có tốt không.
Chị có hơi ngập ngừng, rời khỏi vòng bạn bè, tìm Kim Hi Nhược trong danh sách bạn bè, hỏi: "Gần đây bận gì sao?"
Kim Hi Nhược đang phát sầu ngủ không được, bất ngờ nghe thấy tiếng điện thoại, cầm lên thì thấy là Lục Thanh Hoan nhắn tin cho cô.
Thật ra cô và Lục Thanh Hoan rất ít khi nhắn tin với nhau, chủ yếu là mới quen chưa bao lâu nên không tiện làm phiền.
Cô ở đèn đầu giường đèn, muốn gõ chữ nhưng lại sợ bản thân gõ chậm để đối phương chờ lâu, bèn đổi thành ghi âm: "Không bận gì cả, mỗi ngày nằm ở nhà chơi với mèo.
Sao chị vẫn chưa ngủ vậy?"
Lục Thanh Hoan chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ đối phương đang online, nghe ghi âm xong thì trả lời: "Xem kịch bản quên mất giờ giấc."
Kim Hi Nhược: "Đã trễ thế này rồi, vẫn là đi ngủ sớm một chút đi.
Ngủ ngon nha."
Lục Thanh Hoan: "Ngủ ngon."
Lục Thanh Hoan chuẩn bị ngủ, vừa đặt đầu xuống gối thì lại rung lên, sờ sờ tìm điện thoại, mở WeChat.
Ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy trợ lý đạo diễn nhắn tin: "Đã chọn được nam nữ chính, còn những nhân vật khác vẫn chưa chọn.
Chị Thanh Hoan có đề cử ai thích hợp không?"
Lục Thanh Hoan đang có ý này, hai tay gõ chữ: "Vừa hay tôi có một người bạn đang trống lịch, tôi cảm thấy cô ấy rất hợp vai nữ phụ, cô ấy tên là Kim Hi Nhược, từng diễn nữ phụ trong《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》, diễn xuất cũng không tệ lắm."
Lục Thanh Hoan nghĩ đến Kim Hi Nhược là bởi vì trong kịch bản nữ phụ có học tiếng Hàn, khi nữ chính và đồng đội đến Hàn Quốc thi đấu thì nữ phụ đã đi theo phiên dịch.
Nhân vật như vậy sẽ hợp với Kim Hi Nhược chứ?
Khi Kim Hi Nhược nhận được điện thoại từ trợ lý đạo diễn còn nghĩ là mình đang nằm mơ.
Đã gần một năm cô không đóng phim rồi, cứ tiếp tục như vậy thì cô chỉ có thể về Hàn Quốc ca hát, đột nhiên nhận được tin tức tốt, cô mừng rớt nước mắt.
Nghe nói là Lục Thanh Hoan đề cử nàng, cô sửng sốt: "Thanh Hoan?"
"Đúng vậy, chị Thanh Hoan đề cử cô đó." Trợ lý đạo diễn nói: "Chúng tôi có xem các tác phẩm của cô, cũng cảm thấy cô rất thích hợp đóng vai nữ hai."
Nói chuyện với trợ lý đạo diễn xong, Kim Hi Nhược lập tức gọi điện thoại cho Lục Thanh Hoan, hẹn chị ra ngoài trực tiếp cảm ơn.
"Vì sao lại giúp tôi?" Kim Hi Nhược trực tiếp hỏi chị.
"Bởi vì tình yêu với biểu diễn của cô làm tôi cảm động." Lục Thanh Hoan nói.
Kim Hi Nhược cảm động không thôi, mếu máo, chân thành nói: "Thanh Hoan, chị thật là tốt."
Lục Thanh Hoan đỡ trán, bất lực cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nhận được thẻ người tốt đấy."
Kim Hi Nhược chớp chớp mắt, hỏi: "Ân tình lớn như vậy, tôi phải báo đáp chị như thế nào đây?"
Lục Thanh Hoan tính nói mình chỉ nói vài câu thôi, không tính là giúp đỡ.
Không chờ chị mở miệng đã nghe được Kim Hi Nhược nói: "Nếu không tôi lấy thân báo đáp nha!"
"Phụt ——" Lục Thanh Hoan phun cà phê ra ngoài.
Kim Hi Nhược không né kịp, bị phun đầy mặt, sợ hãi mở to mắt, cả người cứng đờ.
Lục Thanh Hoan vội rút khăn giấy ra, vừa lau cho cô ấy vừa xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu."
Kim Hi Nhược ấm ức nhìn cô: "Sao lại phun tôi, tôi nói sai cái gì sao?"
Lục Thanh Hoan dừng động tác, cúi đầu nhìn cô: "Cô biết thành ngữ lấy thân báo đáp có nghĩa gì không?"
"Biết chứ, là dùng thân thể nếm......" Kim Hi Nhược giờ mới hiểu được, vội sửa miệng: "Nói sai rồi nói sai rồi, chị đâu phải đàn ông đâu, hứa thân gì chứ ha ha ha ha!"
Lục Thanh Hoan: "......"
Đúng là vô tâm vô phế thật mà.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...