Editor: Aminta.
Beta: Vũ Ngư Nhi.
Ngày đầu tiên trưởng thành, Ash đã bị Aubrey thẹn quá hóa giận đuổi chạy một đường về thôn.
Ash cố gắng chạy ở phía trước.
"Cậu đứng lại đó cho tớ!" Đằng sau là Aubrey.
"Aubrey, không được bắt nạt Ash!" Ở tuốt đằng sau là Sa"anna.
Người trong thôn vừa nhìn vừa cười, còn thấy kỳ lạ: "Chà, hôm nay Ash chạy nhanh thật."
Ash cũng phát hiện bước chân của mình hôm nay hết sức nhẹ nhàng, cậu còn thấy dư sức, có thể thỉnh thoảng quay đầu lại, buồn bực mà nhìn Aubrey một chút.
Hôm nay Aubrey chạy chậm thật, thế mà còn không đuổi kịp mình nữa?
Aubrey bị cậu nhìn một hai lần, là cái loại ánh mắt ngờ vực "Sao cậu còn không đuổi kịp", cậu ta buồn bực tới mức ngẹn một búng máu ở cổ họng.
Quái thật!
Aubrey rất ấm ức trong lòng, bình thường Ash chạy mấy bước là đã thở hồng hộc, sao hôm nay còn nhảy nhanh hơn cả thỏ?
Từ trước đến nay cậu ta khoe khoang là cánh tay của cậu ta còn to hơn bắp đùi của Ash, là người anh trai bảo bọc Ash, chẳng lẽ bây giờ phải thừa nhận là cậu ta không chạy nhanh bằng Ash sao? Đùa cái gì chứ!
Thế là dù Sa"anna có gọi cậu ta dừng lại, cậu ta cũng làm bộ mình không nghe thấy.
Kết quả của việc cậy mạnh là cậu ta chạy đuổi theo Ash ròng rã ba vòng quanh thôn.
Cậu ta nằm vật xuống mặt đất như con chó chết, Ash thì vui vẻ mà nhận lấy sự vây xem tấm tắc của mọi người.
"Lại đây lại đây, để cô nhìn xem, đây vẫn là Ash của chúng ta sao?"
"Ash, có mệt không? Đến đây uống một miếng nước chè đi."
"Ash, không ngờ đó, thế mà cậu có thể chạy như thế."
"Khiếp đấy." Chú Derek cũng kinh ngạc tán thán mà lôi kéo Ash, quan sát trái phải: "Trưởng thành còn dẫn đến thay đổi thể chất sao? Vậy mà cháu đánh bại được cả Aubrey luôn cơ đấy?"
Aubrey đang nằm ngửa xấu hổ yên lặng trở mình: "..." Bị Ash yếu xìu đánh bại, cậu ta chọn chết cho rồi.
Ash cũng vừa kinh ngạc vừa tán thán mà nhìn bản thân mình, trưởng thành còn khiến sức chịu đựng và thể lực tăng gấp bội ư? Hoặc là nói... Đây cũng là do ma pháp?
Ma pháp.
Cái từ ngữ vừa lạ lẫm vừa thần bí khiến cho lòng cậu rung động.
Nếu như mình cũng có thể nắm giữ ma pháp...
Cậu lại sinh ra khát vọng này một lần nữa.
Nhưng Ash còn nhớ rõ lời mà ông lão đêm qua đã nói cho cậu biết, cậu lấy lại bình tĩnh, rất nhanh cậu đã đè lại thứ bé nhỏ vừa nảy ra trong lòng xuống, cậu ngẩng đầu nhìn về phía chú Derek: "Chú Derek, cháu có việc muốn nói với chú."
Hôm qua cậu đã quyết định, cậu muốn nói sự nghi ngờ của cậu về Rachel cho chú Derek. Nhưng không ngờ tới sự thay đổi bất ngờ vào tối hôm qua, mầm mống tai họa ngầm Rachel đã bị diệt trừ tận gốc như thế.
Nhưng kéo theo là mối tai họa ngầm lớn hơn nữa.
"Đó cũng không phải là kết thúc", "Nền hòa bình sắp đổ nát hầu như không còn"... Nếu như những lời này không phải là nói quá lên, vậy mọi người trong thôn nên làm gì đây?
Trải qua chuyện của Rachel, lần này Ash định tìm sự trợ giúp của người lớn trong thôn ngay từ đầu.
Vẻ mặt của Ash quá nghiêm túc, trong mắt còn có sự bối rối và lo lắng không giấu được. Chú Derek vừa nhìn thấy, đôi mày rậm đen thui nhíu lại, dùng bàn tay to lớn xách lấy Ash: "Cháu đi theo chú."
Ash bị chú dẫn tới căn nhà nhỏ ở cửa thôn.
"Ăn một chút trước đi." Chú Derek lấy một cái bánh mì dài ra từ trong phòng bếp: "Lót dạ một chút."
Ash nhỏ giọng nói cảm ơn, cầm bánh mì ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh, bắt đầu gặm từng miếng từng miếng, cậu thật sự đói bụng.
Chú Derek lại rót cho cậu một ly nước nóng, đặt ở bên tay cậu: "Cứ uống tự nhiên, coi chừng bị nghẹn."
Ash lại ngoan ngoãn bưng ly nước lên nhấp môi một cái.
Chú Derek ngồi đối diện cậu, chờ Ash ăn no, thì mới mở miệng: "Cháu muốn nói gì? Sắc mặt của cháu còn khó coi hơn trước đó."
Ash bưng ly nước, tạm thời không biết bắt đầu nói từ đâu.
Cậu suy nghĩ, thôi cứ bắt đầu từ Rachel.
"Chú Derek, sáng nay chú có thấy Rachel hay không?"
Chú Derek lắc đầu: "Chú còn chưa gặp. Sao vậy?"
"Sau này chú cũng sẽ không gặp lại ông ta nữa." Ash nói: "Tối hôm qua ông ta đã chết rồi."
"Cái gì?" Chú Derek ngồi nhướng người về phái trước, có lẽ là cảm thấy mình nghe lầm rồi.
"Rachel đã chết rồi."
Ash nói rõ từng chữ vô cùng rõ ràng.
Đừng đùa, chuyện này sao có thể nói lung tung được?... Nếu như Aubrey là người nói lời này, chú Derek nhất định sẽ nói câu nói nghiêm khắc đó rồi tát một cú để ngăn lại.
Nhưng bây giờ người nói là Ash.
Ash có độ uy tín tràn đầy.
"..." Chú Derek có chút rối, đau đầu đến mức đỡ trán: "Sao cháu biết được?"
Ash nói: "Cháu đã nhìn thấy."
"Ash, có phải tối qua cháu mơ thấy ác mộng hay không?" Chú Derek lau mặt một cái, cân nhắc dùng từ: "Có phải cháu coi mọi thứ xảy ra trong mơ... Ừm..." Được rồi, chính chú cũng không nói xong.
Ash cũng không giống như tên ngốc Aubrey, mơ thấy ác mộng rồi không nhận rõ đâu là hiện thực, gào hét ầm ầm tới mức cả thôn biết hết.
"Cháu chờ một chút." Chú đưa tay làm động tác tạm dừng với Ash, sau đó nhanh chân lao ra cửa.
Ash yên lặng rót cho mình thêm một ly nước nữa, trong lòng cũng ấm áp dễ chịu như nước ấm.
Có lẽ chú Derek qua chỗ thầy Nathan để chứng thực.
Chính là bởi vì tin cậu, nên chú Derek mới đi chứng thực, chứ không phải coi cậu đang nói bậy nói bạ, nên qua loa lừa gạt đuổi cậu đi.
Qua thật lâu sau đó, chú Derek trở về mang theo không khí ẩm ướt.
Trên mặt chú là vẻ phức tạp không nói nên lời.
Rachel mất tích rồi.
Thầy Nathan còn tưởng rằng Rachel đi ra ngoài tản bộ, nhưng chú Derek nghe ngóng xung quanh một vòng, đúng là hôm nay không có ai trong thôn gặp lại ông ta.
Bây giờ trừ chú và Ash ra, những thôn dân khác cũng chưa phát hiện ra điều khác lạ này.
Chú Derek ngồi xuống vị trí cũ một lần nữa.
"Cháu nói một chút đi." Chú khó khăn mà mở miệng: "Chuyện gì đã xảy ra với ông ta?" Trong thôn có chuyện lớn như vậy xảy ra, nhưng người duy nhất chú ý, hiểu rõ tình hình lại là đứa trẻ vừa trưởng thành! Chú nghĩ đến việc Ash đã chính mắt thấy cái chết của một người, cái mùi vị ấy trong lòng của chú Derek, chết tiệt!
Ash ngồi ngay ngắn, bắt đầu nói từ đầu, bao gồm sự cảnh giác Rachel ngay từ đầu của cậu.
Cậu chưa từng nói dài như vậy, thỉnh thoảng phải dừng lại một cái, cố gắng tìm cách miêu tả thích hợp.
Mà chú Derek nghe nghiêm túc ngay từ lúc mới bắt đầu, vẻ mặt của chú trở nên khó nói lần nữa, tam quan của chú chịu đựng lễ rửa tội của chủ nghĩa hiện thực huyền ảo, nó hỗn độn trong gió, lung lay sắp sụp đổ.
(Chủ nghĩa hiện thực huyền ảo: Những người theo chủ nghĩa này quan niệm rằng thực tại còn có cả đời sống tâm linh, niềm tin tôn giáo, các huyền thoại và truyền thuyết. Tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.)
Ma pháp?
Rachel biết ma pháp, bắt Aubrey và Sa"anna, còn có mưu đồ với Ash.
Đoàn kịch lang thang cũng biết ma pháp, họ có thể khiến lều vải to lớn biến mất một cách đột ngột, còn có thể mê hoặc mọi người trong thôn ngủ một giấc rồi sau đó thay đổi ký ức của bọn họ nữa sao?
Người thứ hai biết ma phép giết chết người thứ nhất biết ma pháp, còn tốt bụng mà để lại một lời tiên đoán giật gân nữa?
Chú Derek: "..." Chú cần phải từ từ.
"Đúng là có ma pháp." Ash nhỏ giọng nhắc nhở chú: "Chú nhìn xem, hôm nay cháu chạy nhanh hơn Aubrey."
Chú Derek xoắn xuýt mà nghĩ, đúng là vậy, sức mạnh có thể tạo ra kết quả này thì chắc là chỉ có ma pháp thần kỳ thôi đúng không?
Thế mà có thứ như ma pháp tồn tại ư?
Giống như trong tiết mục mà đoàn kịch biễu diễn đó sao?
Thật sự có nhân loại hô mưa gọi gió sao?
Từ lâu chú đã không còn là đứa trẻ thích nghe kể chuyện trước khi ngủ nữa, để tam quan của một người trưởng thành chấp nhận cách nói này, thật sự cực kỳ khó khăn. Nhưng đối diện với đôi mắt chân thành của Ash, chú Derek khuyên bảo chính mình, không được thiển cận.
Dùng tầm mắt của mình để đong đếm thế giới, không thể nghi ngờ là việc ngu xuẩn.
Chú cũng không thể đầu độc đầu óc bọn nhỏ.
Chú đứng lên, đi đến trước mặt Ash, thân thể cao lớn cường tráng vô cùng có sức áp đảo.
"Ash." Bàn tay to có vết chai thật dày của chú đặt trên đỉnh đầu Ash, dùng sức xoa xoa, giống như muốn truyền dũng khí và sức mạnh từ trong thân thể của mình sang cho người thiếu niên: "Tối hôm qua cháu có sợ không?"
Ash lắc đầu dưới lòng bàn tay của chú.
"Cháu làm rất khá." Chú Derek nói nhẹ nhàng: "Cám ơn cháu đã sẵn lòng tin tưởng chú. Chú sẽ đi tìm đám người thôn trưởng để nói sâu hơn về chuyện của cháu. Tiếp theo là chuyện của nhóm người lớn bọn chú. Nhưng mà..."
Chú cười rộ lên: "Ash luôn luôn vượt qua dự đoán của mọi người. Nếu như cháu có phát hiện gì, thì hãy đến nói với chú ngay lập tức giống như hôm nay vậy." Tay của chú lại dùng sức đè lên: "Trước đó chỉ có một mình cháu lo lắng, vất vả cho cháu rồi."
Ash mấp máy khóe môi, nhỏ giọng nói: "Quần áo tối hôm qua, dính máu, cháu có giữ lại. Còn nơi Rachel chết, cháu đã dọn dẹp, nhưng có để lại dấu vết."
Mang những chứng cớ này cho người thôn trưởng xem thì có thể dễ tin một chút.
Chú Derek sửng sốt một chút, khen cậu từ đáy lòng một lần nữa: "Cháu làm rất khá."
Dọn dẹp dấu vết kịp thời thì sẽ không tạo thành khủng hoảng trong thôn.
Nếu như lời tiên đoán kia là thật, vậy chú Derek cũng không đồng ý để toàn thôn biết hết.
Biết rồi thì có thể làm gì?
"Nền hòa bình sẽ sụp đổ hầu như không còn" trong lời tiên đoán, rất có thể liên quan đến ma pháp. Theo chú Derek, chuyện này còn hơn mức độ "có động đất", "có gió lớn", dù biết là sẽ xảy ra, nhưng với sức mạnh của bọn họ thì không có cách nào ngăn cản chuyện này.
Bọn họ không có khả năng rời khỏi thôn, cũng không biết chuyển tới nơi nào mới an toàn.
So với việc sống trong sợ hãi lo lắng, không bằng biết ít một chút, làm một kẻ ngốc vui vẻ.
Chú Derek thở dài, dù là chú, thì bây giờ cũng sắp sầu tới mức rụng một mớ tóc rồi.
Nhưng dù sao cũng phải có người gánh việc này. Cũng đâu thể để một đứa trẻ như Ash gánh vác ở đằng trước chứ?
Dù là biết thiên tai sắp đến, không có cách nào ngăn cản, không có cách nào chống cự, nhưng miễn là người thì sẽ phản kháng sẽ vùng vẫy, nếu không thì khác gì mấy con cá nằm trên thớt?
"Làm khó mình rồi." Chú tự lẩm bẩm, lại dùng sức xoa nhẹ tóc của Ash, giống như là để trả thù cho mớ tóc rụng vì sầu của chú: "Nếu như lời tiên đoán này là giả, chú nhất định sẽ mời người cả thôn uống rượu cả đêm để ăn mừng!"
Ash không nhịn được, nhắc nhở chú: "Chú Derek, chú còn thiếu quán rượu nhỏ mười đồng tiền đấy."
Chú Derek: "..."
Có biết là nói chuyện quá thẳng thắn thì rất dễ bị đánh không?
...
Ash đã biết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...