Editor: Aminta.
Ash muốn giải thích với Sigourney, nhưng thẳng đến tối Sigourney cũng không vào lều một lần nào nữa.
"Ngài ấy ăn rất nhiều cá bạc." Elena nói cho cậu biết như thế, lúc nói cô còn đỡ trán, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng: "Ngài ấy cứ ăn cá bạc mãi."
Bởi vì bận ăn cá bạc suốt nên mới không có thời gian vào lều vải để gặp Ash, chuyện này rất đúng kiểu Sigourney, không có gì sai cả.
"Tôi cũng sắp nghi ngờ ngài ấy là thú nhân tộc mèo rồi." Elena lặp đi lặp lại hành động ra vào lều và liên tục lảm nhảm.
"Lần này điểm của anh Evan trôi ào ào rồi."
"A, ngài ấy đồng ý chia sinh vật ma pháp bắt được hôm nay cho tôi với anh Evan, vậy cũng không lỗ."
"Ash, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, dạ dày cậu không đáy à?"
"Ngài ấy còn đang ăn."
"... Ash, đừng sợ, anh tôi có rất nhiều thuốc dạ dày."
...
Ash: "..." Cậu lại nhớ đến sự kinh khủng khi bị đồ ăn lấp đầy tận cổ họng lúc ở trên đỉnh tháp quan sát ở phố Cự Thạch.
Cậu lặng lẽ nghĩ làm ơn đừng đổi lại. Tuyệt đối đừng đổi lại cơ thể vào lúc này.
Đợi đến tối, màn đêm buông xuống, cuối cùng cậu cũng có thể ra khỏi cái lều vải ma pháp, lúc này Sigourney đã dừng ăn cá bạc... Anh đổi sang hoa quả, ăn hết quả tuyết tinh này đến quả tuyết tinh khác, thịt quả be bé trong suốt mềm mại, khi dùng đầu ngón tay để bóp thì rung động như nước, vừa nhìn là biết ngon cực kỳ.
Khoang xe lửa này đã trống không chỉ còn mấy người bọn họ.
Ở giữa khoang xe, Sigourney ngồi sau bàn, lột vỏ từng quả một cách tao nhã, đặt vào miệng, trông vô cùng thích ý.
Nhưng mà nếu đếm kỹ số vỏ đã chất thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh anh thì dù là ai cũng rất khó mà thấy thích ý được.
Ash đứng ở bên cạnh anh, há hốc mồm, sao tới bây giờ cậu cũng không biết sức ăn của mình tốt như vậy?
Elena trốn ở bên cạnh nháy mắt với cậu, giống như là đang nói nhìn đi nhìn đi, tôi không có lừa cậu, thật sự là ăn nhiều vô cùng!
Lại rượu chè ăn uống quá độ rồi. Ash bất đắc dĩ, cậu tiến lên một bước, định bưng cái mâm lớn đầy quả tuyết tinh trước mặt Sigourney đi. Nếu anh ấy thích ăn thì sau này bọn họ trao đổi cơ thể là được, chẳng phải đã tìm được quy luật trao đổi rồi sao?
Evan và Elena nhìn chằm chằm hành động cực kỳ lớn gan của cậu, hai người lần lượt cho cậu một ánh mắt khâm phục, còn chưa theo đuổi được mà đã dám quản lý Sigourney rồi, quả nhiên là đúng với câu mà ngài Nance cứ nói mãi: Tương lai của thế giới đều nằm trong tay các thiếu niên.
Ash đi đến bên cạnh bàn, cậu giơ tay ra nhưng còn chưa chạm đến đĩa đựng trái cây thì bỗng nhiên cậu ngửi thấy một mùi thơm ngát cực kỳ quyến rũ, có sự tươi mát của rừng rậm, sự mát mẻ của gió núi, sự trong veo của dòng suối lạnh, mùi vị thanh nhã lại kéo dài, thấm sâu vào lòng, dường như lòng cậu cũng trở nên ngọt ngào.
Trong nháy mắt cậu đã bị mùi hương này mê hoặc, cậu lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, con sâu thèm ăn đã hoàn toàn bị câu ra, cậu cảm thấy cực kỳ đói bụng ngay lập tức.
Quả tuyết tinh ngon vậy sao? Ash liếm liếm cánh môi, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm đống trái cây, vậy nên Sigourney mới ăn không ngừng như thế?
Không đúng.
Cậu lập tức phủ nhận ý nghĩ này, mùi hương cậu ngửi được không phải đến từ quả tuyết tinh. Mà chính là...
Ánh mắt của cậu nhìn về phía Sigourney... Sigourney "khoác" cơ thể của cậu.
Sigourney... Không, phải nói là cơ thể của mình bây giờ nhìn ngon quá.
Bởi vì đã có kinh nghiệm trao đổi cơ thể với Sigourney tại phố Cự Thạch lần trước, lúc ấy ngài Nance cũng giống như một cái bánh kem thơm phức trong mắt cậu. Cuối cùng Ash cũng phản ứng lại, bây giờ cơ thể của Sigourney đang đói bụng, bởi vậy nên khi nhìn thấy những vật thể sống thì sẽ cảm thấy ngon cực kỳ.
Nhất là cơ thể tên "Ash Erwin" này. Còn thơm hơn so với mùi của ngài Nance lần trước. Làm người ta thèm nhỏ dãi, hoàn toàn không muốn nhịn nữa.
Khỏi nói đến Evan và Elena trong khoang xe, hai người cùng lắm chỉ là mẩu bánh ngọt, mùi vị bị lấn át hết, nếu không chú ý kỹ thì rất dễ bỏ qua.
Ash vừa tò mò "Thì ra trong mắt Sigourney mình ngon như vậy sao?", vừa nghĩ một cách kỳ lạ, chắc mình là người đầu tiên cảm thấy mình ngon như vậy nhỉ?
Ánh mắt của cậu rơi trên cái cổ trắng nõn của "Ash", cậu nhỏ giọng hỏi ý kiến chủ nhân tạm thời của cơ thể này: "Sigourney, tôi có thể cắn mình một cái không?"
Sigourney vốn đang bận ăn nhưng vẫn nhàn nhã chờ đợi, anh định thừa dịp Ash cướp lấy đĩa đựng trái cây của mình thì trêu đùa Ash một chút. Nhưng không ngờ thằng nhóc này bỏ dở nửa chừng, vừa giơ tay được phân nửa mà đã sững người. Một lát sau, ánh mắt của cậu cũng trở nên kỳ lạ, ánh mắt cậu nhìn anh giống như là... Đang nhìn một mâm cá bạc ngon lành vậy?
Còn không đợi anh khó chịu mà nhíu mày lại thì thằng nhóc này đã đần độn nói "Tôi có thể cắn mình một cái không?".
Sigourney lập tức nhận ra là cơ thể của anh đang đói bụng nên ảnh hưởng đến Ash.
Chuyện này rất dễ hiểu, hôm nay cơ thể của anh bị ánh nắng đốt cháy, quá trình tự lành tất nhiên sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, bởi vậy cũng khiến anh dễ đói nên cần hút máu những sinh vật khác ngay để duy trì nguồn năng lượng của cơ thể.
Sao cậu ta có thể dễ dàng chấp nhận khát vọng hút máu của cơ thể như thế?
Sigourney mang cảm xúc phức tạp nhìn Ash lần nữa, nghe nói lần trước cậu ta tùy tiện bưng máu uống cứ như là đang uống nước trái cây hay sữa bò vậy. Thế mà lần này còn chủ động hút máu của sinh vật còn sống ư?
Đấy còn chẳng phải hút máu từ động vật, mà còn nhảy bước tới độ khó cao nhất là hút máu con người. Mà lại còn là cơ thể của bản thân cậu ta nữa.
Không chỉ không bài xích việc hút máu, mà còn coi cơ thể của mình thành đồ ăn.
Dây thần kinh của thằng nhóc này lớn bằng bắp đùi à? Sao có thể chấp nhận một cách bình tĩnh mà không gặp chướng ngại tâm lý như thế?
"Sigourney?" Ash thấy Sigourney mãi mà không tỏ ý gì thì tri kỷ lặp lại một lần nữa: "Tôi đói quá, tôi có thể cắn mình một cái không?"
Sigourney nhìn vào đôi mắt trong veo ngay thẳng của cậu, trông hoàn toàn không giống như là bị dục vọng khát máu khống chế. Không thể phủ nhận rằng có lẽ thiếu niên này thật sự có trái tim mạnh mẽ, có đặt cậu ta ở đâu thì cậu ta cũng có thể thích nghi, cũng không bị chết đói.
Chậc, đúng là một thằng nhóc kỳ lạ.
Trong lòng buồn bực nhưng mặt ngoài vẫn lạnh nhạt. Anh nhấc tay đè chặt cổ mình, ngước mắt nhìn cậu, không hề có cảm xúc mà nói ra lời từ chối: "Không thể."
Ash thấy tiếc nuối: "A."
Nhưng sau một tiếng "A", tầm mắt của cậu tối sầm lại, cơn choáng váng quen thuộc ập đến, sau khi mở mắt lần nữa thì thứ hiện ra trước mặt cậu là một đĩa lớn đầy quả tuyết tinh, cậu còn đang cầm một miếng thịt quả vừa lột vỏ xong ở trong tay. Cậu ngước mắt lên thì thấy ngay khuôn mặt xinh đẹp của Sigourney.
Đổi lại rồi hả?!
Ash chớp mắt mấy cái, cậu cảm nhận được cơn no căng muốn phát nổ quen thuộc... Làm thế nào mà Sigourney có thể giữa vẻ mặt lạnh lùng tao nhã lúc nãy nhỉ, cậu kính nể mà nghĩ.
Có điều bây giờ mình đã ăn no rồi, nhưng Sigourney còn đang đói.
Tuy quay về cơ thể của mình, nhưng Ash vẫn còn nhớ rõ dục vọng muốn nhào thẳng tới để gặm cắn của mình.
Thế là khi Sigourney mới vừa thích ứng với việc đổi lại cơ thể và đang cố gắng áp chế sự xúc động khát máu thì chợt thấy thiếu niên khó khăn chống bàn đứng lên, đưa chiếc cổ trắng ngần đến bên cạnh anh.
"Anh muốn uống không?" Lời mời cực kỳ chân thành.
Dáng vẻ của cậu giống như bây giờ kế hoạch đã thuận lợi, vừa rồi anh không muốn tôi cắn anh, nhưng bây giờ anh cắn tôi thì không thành vấn đề rồi.
Kế hoạch thuận lợi cái khỉ gì!
Không phải người nào cũng có thể bình tĩnh uống máu tươi của con người giống như Ash.
Màu mắt của Sigourney trở nên tối tăm, chí ít anh không thể.
Anh chợt nghĩ đến một số chuyện tồi tệ. Anh nhắm mắt, đè ký ức lại, sau đó anh bật cười một tiếng, cầm cái tay đang cầm thịt quả của Ash.
"Anh còn muốn ăn cái này sao?" Ash khó xử: "Nhưng anh không thể ăn mà?"
Sigourney giật giật khóe môi, cười đến mức lạnh lùng: "Tôi không ăn." Anh cầm tay Ash, đưa thịt quả trong tay Ash đến bên miệng cậu: "Cậu ăn."
Ash cảm thấy đống đồ ăn sắp tràn ra cổ họng, cậu nhìn Sigourney một cách đáng thương: "Không ăn được." Con mắt màu xanh lam nhạt giống mặt hồ sóng gợn lăn tăn, khiến người ta muốn trêu ghẹo cực kỳ.
"Không ăn được mà còn không im miệng?" Sigourney liếc nhìn cậu, anh cầm thịt quả lên rồi ném sang đống vỏ: "Nếu cậu thích bị quỷ hút máu cắn đến vậy, thế tôi đưa cậu đến cao nguyên Transyl nhé, cậu thấy sao?"
Ash đã xem rất nhiều quyển du kí nên đương nhiên biết rằng nơi đó vốn là trung tâm của huyết tộc, nhưng mà sau khi nó bị Hiệp hội phù thủy đánh chiếm thì đã trở thành trung tâm nuôi dưỡng huyết tộc rồi.
Ash lắc đầu, tự giác cầm lấy bình thuốc trông cực kỳ quen mắt trên bàn... Đó là thuốc tiêu hóa mà cậu đã từng uống ở phố Cự Thạch... Quả nhiên Sigourney để lại cho cậu uống.
Cậu nhanh chóng uống mấy hớp cho hết rồi nhíu mày... Vẫn khó uống như thế.
Elena ở một bên lại lập tức đưa cho cậu mấy bình thuốc phép: "Trước đó cậu đã chiến đấu với cường độ cao, chắc chắn cơ thể của cậu không chịu nổi đâu. Chỗ tôi còn có nhiều bình thuốc phép của anh Zoya lắm, cậu uống hết đi, đỡ phải nằm trên giường mấy ngày như lúc trước."
Ash: "..." Cậu quyết tâm một lần nữa, nhất định phải trở thành một bậc thầy thuốc phép để làm tất cả thuốc phép có vị kẹo mới được!
Tuy có thuốc phép mà Elena cung cấp, nhưng ngay trong đêm đó Ash vẫn không đứng nổi.
Cách lần chữa trị trước mới không bao lâu mà giờ cả cơ thể lại bị thương lần nữa, sợi cơ bắp bị đứt, mức độ còn tệ hơn lần trước. Dù sao cậu cũng đã đối đầu với 13 người, trong đó còn có kẻ đáng gờm như Ngụy Tinh Hồng Giả.
Ash bị mang vào lều một lần nữa.
"Thật là đáng tiếc." Elena thở dài: "Lần đầu tiên đến vương thành Rực Rỡ mà không ngờ cậu không đi vào mà lại là nằm vào."
Evan an ủi cậu: "May mắn mà có cậu đó, nếu không thì chúng ta cũng chẳng có hội quay về vương thành."
Elena cũng đồng ý: "Như thế này đi. Lúc phân chia nguyên... Sinh vật ma pháp thì chia cho cậu Ngụy Tinh Hồng Giả. Còn tên quỷ hút máu kia cũng rất quý hiếm. Cho cậu hết!"
Evan gật đầu: "Được. Cho Ash hết!"
Ash nghĩ đến quỷ hút máu tối tăm nóng nảy trên đài nguyên, rồi lại nghĩ đến Ngụy Tinh Hồng Giả hung ác lạnh lùng...
Ầy, cậu cũng không muốn lắm đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...