Editor: Aminta.
Elena nhanh chóng móc ra hai tờ báo quý giá, một tờ cho Sigourney, một tờ cho Ash.
Ash nhận lấy, vừa mở ra xem thì đã thấy một tấm hình toàn thân Sigourney đập vào mắt: Giống như vừa mới trải qua một cuộc chiến mãnh liệt, mái tóc dài của người thanh niên lộn xộn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn về phía này, khí thế chết chóc sắc bén gần như cắt nát trang giấy, đâm khoét vào lòng người khiến người ta sợ hãi.
Nhưng vẫn đẹp cực kỳ, dù bị đâm khoét tơi tả, cậu cũng không nỡ dời mắt.
Giống như đóa hoa mọc ra từ trên lớp băng vĩnh cữu màu lam cứng cỏi, bén nhọn như cột băng, nhưng lại trong suốt không tì vết. Biết rõ là cứng rắn vô cùng, nhưng lại không nhịn được mà lo rằng hơi thở của mình sẽ làm tan nó.
Trên cả mặt báo lớn, chỉ có ba vị trí đầu trong bảng xếp hạng sắc đẹp là được đăng hình. Nhưng mặc ai mở báo ra xem thì đều sẽ bị người thanh niên hấp dẫn ánh mắt đầu tiên, sau đó cũng không còn tâm trí để chú ý tới hai người khác.
Ash cũng giống như thế.
Tên của hai người kia là gì, hình dáng ra sao, cho đến bây giờ cậu không có một chút ấn tượng nào.
Cũng không muốn ngắm kỹ họ.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt dạo chơi một vòng trên gương mặt của Sigourney người thật, rồi lại cúi đầu nhìn bức hình trên tờ báo. Sau mấy lần nhìn đi nhìn lại, tựa như có một dòng suối ấm chảy ào ạt trong lòng cậu, vừa ấm vừa trướng, giống như là đã ăn một bữa no căng, cực kỳ thỏa mãn.
Chắc đại khái là cảm giác hạnh phúc khi người khác chỉ có thể xem qua báo, còn mình thì được tiếp xúc gần gũi với người thật.
Một bên khác, Sigourney chỉ xem thoáng qua tờ báo "tinh mắt" này để xác nhận, sau đó tâm tình anh vô cùng tốt mà cất tờ báo vào trong vòng tay không gian của mình.
Tiếp theo anh khoanh tay, đầy hứng thú mà nhìn Ash lặp lại hành động cúi đầu ngẩng đầu, làm một loạt hành động "thưởng thức" anh một cách hoàn toàn quang minh chính đại.
Bị sắc đẹp của người thanh niên hớp hồn nên Ash hoàn toàn không có chú ý tới điểm này.
Trái lại Elena ở một bên lại căng thẳng tới gần Evan, nhẹ nhàng hít vào một hơi, sợ Sigourney bị nhìn tới mức nổi nóng, rồi đập Ash xuống xe.
Trong cái vỏ bọc làm từ dây leo, chẳng biết từ lúc nào bầu không khí trở nên lặng im, không khí lưu thông cũng gần như đình trệ.
Vào lúc này, Ash mới phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ, ánh mắt cậu chuyển động qua lại trong vùng không gian hẹp, rồi dừng lại trên vẻ mặt tối tăm của cặp anh em, vẻ mặt cậu khó hiểu.
"Ash Erwin." Một người ngồi xuống ở bên cạnh cậu. Động tác ngồi xuống mang theo luồng không khí lạnh như băng, cũng giống như giọng nói của người nọ, cảm giác tồn tại của người nọ cực kỳ mạnh đối với Ash.
Ash không hề do dự, cậu lập tức quay đầu sang thì bị dung mạo hoàn mỹ gần trong gang tấc làm lóa mắt.
Vừa lúc chủ nhân của gương mặt này tuy đang bận rộn nhưng vẫn nhàn nhã hỏi cậu: "Đẹp không?"
Ash nói một cách chắc chắn: "Đẹp!"
"Thích không?"
"Thích lắm!"
Tinh mắt đấy. Sigourney nhíu mày, cảm thấy đối tượng khế ước này vẫn còn một vài điểm đáng khen.
"Tôi rất thích anh." Thiếu niên nói tiếp một cách nghiêm túc.
Không phải đã nói rồi sao? Sigourney nhìn cậu một cách kinh ngạc, nhưng anh chợt nhận ra điều gì, chân mày anh hơi cau lại, chờ chút, không phải... chứ?
"Nhưng không chỉ là gương mặt." Ash nhìn anh chăm chú, đôi mắt màu xanh lam nhạt tựa như cái hồ băng vừa tan chảy, cực kỳ trong vắt, giống như là phơi bày tất cả tình cảm của mình dưới ánh mặt trời: "Tôi rất biết ơn anh. Tôi cảm thấy anh rất mạnh mẽ, lại vừa thương anh. Muốn được anh ôm, vừa muốn ôm anh."
Cậu nói xong thì không nhịn được mà cong khóe môi nở nụ cười xấu hổ, cái lúm đồng tiền mờ chứa đựng chút ngượng ngùng.
Cậu thấy mình nói vô cùng tốt.
Chuyện như thương Sigourney, muốn ôm Sigourney này được một thằng nhóc chưa đến 17 tuổi nghèo rớt mồng tơi, mà còn không phải là phù thủy tập sự như Ash nói ra thì nghe có vẻ huênh hoang, không biết lượng sức mình.
Nhưng những gì cậu nói đều là những suy nghĩ xuất phát từ đáy lòng.
Rõ ràng cậu đã lập một kế hoạch đầy đủ ở trong lòng vào ban ngày, phải nói cái gì trước tiên, phải thể hiện sự chân thành như thế nào, nhưng đến khi đối mặt với người thật, những bản nháp đã được chuẩn bị chu toàn tự động xóa sạch, mấy lời nói kia giống như là có ý thức của riêng chúng, từng câu chữ lần lượt tuôn ra khỏi đầu lưỡi của cậu.
Đương nhiên, cậu cũng không định cắn chặt răng để ngăn chúng nó bật ra thành lời.
Bởi vì sau khi nói ra thì cậu phát hiện rằng những lời này rất phù hợp với ý muốn của mình.
Thế là dù cứ ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn không hề dời mắt, nhìn thẳng vào con mắt đỏ sậm của Sigourney không chớp mắt, muốn để Sigourney nhận ra sự chân thành của cậu.
Sigourney: "..." Dự cảm không tốt quả nhiên trở thành sự thật rồi.
Vào lúc như thế này thì nên nói gì đây? Khuôn mặt được thần mặt trăng ưu ái hiếm khi lộ vẻ mờ mịt vì đây đúng là lần đầu tiên Sigourney được người ta bày tỏ.
Ash đã bày tỏ thẳng thắn tới vậy, đương nhiên anh biết Ash thật sự thích anh.
Nhưng chính vì cái "Thật" này, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy nó, cũng chưa từng xoay sở với nó bao giờ nên mới thấy mù mờ.
Còn có chút sốt ruột nữa.
Qua nhiều năm như vậy mà không có ai thích anh thì đúng là có nguyên do, mà cái thằng nhóc ở quê mới lên này không biết gì cũng chẳng hiểu gì lại ẩu tả nói thẳng hết những suy nghĩ trong lòng là cái quái gì?
Anh lặng lẽ "Chậc" một tiếng, mặt mày lại bị bao trùm trong sự lạnh lùng mà Ash đã quen: "Cậu có biết hay không, khi nói chuyện quá mức trắng trợn thì rất dễ..."
"Rất dễ bị đánh." Ash tiếp lời một cách tự nhiên: "Tôi biết."
Sigourney: "..."
Từ trước đến nay đều là anh khiến người khác nghẹn lời, đây là lần đầu tiên người khác khiến anh nghẹn lời.
Anh híp nửa mắt, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt càng nhìn càng không vừa mắt của Ash, không nói được, thì động tay là được.
Ash: "Ưm?"
"Gu thẩm mỹ của cậu rất tốt." Sigourney nói mà không có biểu cảm gì: "Đáng tiếc, gu thẩm mỹ của tôi cũng vậy."
"Ưm?" Cho nên?
"Cậu thích tôi là chuyện rất bình thường." Người thanh niên nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Nhưng tôi không thích cậu, cậu hiểu chứ?"
Ash ngẩn ra, sau đó bình tĩnh gật đầu.
Sigourney: "..." Chấp nhận một cách dễ dàng như thế sao? Mới vừa rồi còn tỏ vẻ thật lòng thật dạ lắm mà?
Anh rủ mắt, buông cái tay đang bóp mặt Ash ra, mất hết cả hứng mà đứng lên, dự định quay về quan tài của anh.
Anh hiểu rõ trong lòng, nếu như anh ngồi ở đây cả đêm, có lẽ ba người trong không gian này không có cách nào nghỉ ngơi cả đêm.
Bọn họ khác với anh, bọn họ là sinh vật sống vào ban ngày.
Nhưng anh chưa đi được một bước, một giọng nói vừa nghiêm túc vừa chắc chắn phát ra từ sau lưng...
"Sigourney, tôi sẽ cố gắng đạt được tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh."
Anh kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy thiếu niên ngây ngô mang vẻ mặt vừa kiên định vừa khẩn cầu: "Cho nên, anh có thể chờ tôi một chút hay không?"
Dáng vẻ thật lòng thật dạ.
Anh híp mắt, cánh môi mỏng hơi nhếch lên, khẽ hừ một tiếng từ trong mũi nhưng chẳng nói gì, sau đó anh mở nắp quan tài ra và đi vào.
...
"Vậy ngài ấy có đáp ứng không?" Một lát sau, Elena run lẩy bẩy phá vỡ sự yên tĩnh.
Ash rất tự tin mà gật đầu.
Elena cảm thấy hít thở không thông với thái độ tự tin của cậu: "Tôi cảm thấy chắc là cậu hiểu lầm rồi." Cô kéo ống tay áo của Evan, định tìm người đồng ý với mình: "Đúng không hả anh?... Anh?!"
Evan nãy giờ cứ tự hỏi tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đã nghe cái gì rốt cuộc cũng bị Elena lay tỉnh, anh mang vẻ mặt tam quan vỡ vụn.
"Ash..." Anh muốn nói rồi lại thôi, do dự nửa ngày, sau cùng anh nghiêng đầu nhìn Elena, chợt nói, "Mới vừa rồi có phải anh ngủ gật không?"
Ngủ cái đầu anh! Elena cạn lời và giơ tay đẩy anh trai mình ra, không nhờ vả được không nhờ vả được, còn không bình tĩnh bằng cô lúc nãy nữa!
"Được. Coi như ngài ấy đã đáp ứng đi." Xoắn xuýt hồi lâu, cô thấy ý chí chiến đấu sục sôi lóe sáng lên trong mặt Ash, rồi tự lẩm bẩm: "Dù sao đây cũng là một tin tốt với tôi mà, cứ tin cậu một lần vậy."
Nói xong, cô như bị đau răng mà ôm lấy cái má nói những câu tự gạt bản thân của mình, toi rồi toi rồi, vì trở thành học trò của người yêu của bạn thân mà cô cũng bắt đầu lạc quan một cách mù quáng, mặc kệ hiện thực rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...