Được sự giúp đỡ của Ash, Dylan đi ra khỏi viên đá xa-phia.
Dáng vẻ của cô trông rất quen thuộc, tóc vàng mắt xanh, dung mạo xinh đẹp, là bộ dáng phóng đại của búp bê luyện kim Lan.
Vừa mới thức tỉnh nên cô còn suy yếu, da thịt vô cùng tái nhợt vì nhiều năm không thấy ánh nắng mặt trời.
Ash lấy một cái đệm ra để cho cô ngồi trên đó, rồi lại đưa cho cô mấy bình thuốc phép, hi vọng chúng có thể giúp được cô.
Sau khi uống thuốc phép, tinh thần Dylan dường như tốt hơn một chút.
Cô nhìn rồng đen đang vẫn hơi hoảng hốt: "Ngại quá, làm phiền ngươi trong những năm qua rồi."
"Không..." Zeldorf khó khăn nói: "Cũng không phiền phức gì."
Hắn còn chẳng biết sự tồn tại của Dylan thì sao cô có thể làm phiền hắn?
"Có lẽ bởi vì khế ước với Mercator, chàng ấy chọn ngủ say nên ta cũng không thể không ngủ say." Dylan giải thích, "Tình thế lúc ấy rất hiểm trở, vì để tránh bị nhóm sinh vật ma tìm thấy, ta đành chọn chỗ an toàn nhất lúc bấy giờ."
Zeldorf: "..."
Có lẽ hắn là con rồng đầu tiên khiến con người cảm thấy an toàn rồi.
Cảm xúc của rồng đen rất ư phức tạp.
Lẽ ra gặp con người, nhất là con người mà họ đã từng đối địch gay gắt, hơn nữa người này còn "đùa bỡn" họ, lúc này họ nên thừa dịp đối phương suy yếu để bóp chết đối phương mới đúng.
Nhưng lúc nãy họ mới nghe lời tiên đoán của Dylan, biết đâu tương lai của thế giới, của loài rồng còn phải dựa vào đám người này...
Nhớ lại cha mẹ đang rơi vào giấc ngủ say, rồng đen nói với giọng cứng ngắc: "Chuyện quá khứ rồi, không cần nhắc lại nữa."
Hắn sợ nếu như còn nghe Dylan nói "Cảm ơn ngươi đã cho ta ở nhờ trong những năm này", hắn sẽ không còn cách nào cân nhắc đến tương lai thế giới hay của rồng mà bắt đầu giết chóc.
Rồng vàng cũng có chung ý nghĩ với hắn, Lavinia cũng nhịn thái độ thù địch với Dylan, ngầm đồng ý hành vi giúp đỡ Dylan khôi phục của Ash.
Đương nhiên Dylan sẽ không nói lời dư thừa để kích thích rồng đen.
Cô biết ơn rồng đen cho ở nhờ trong trong những năm này từ tận đáy lòng, may mà nhờ đối phương cung cấp cho cô một nơi an toàn nên cô mới có thể ngủ yên tới bây giờ.
Cô nhìn sang Ash và Sigourney, trong đôi mắt xanh biếc lóe lên ánh sáng uyên bác: "Cuối cùng cũng gặp hai người, cặp tình nhân trong lời tiên đoán của ta."
Sigourney: "..." Mùi lải nhải quen thuộc.
Anh hơi mất tập trung, bỗng nhiên anh có hơi nhớ Nance.
Ash ho nhẹ một tiếng: "Xin chào, quý nương Dylan, chúng tôi đã gặp một linh hồn khác của cô và ngài Mercator ở thế giới khác." Cho nên cô không cần thiết nhắc lại chuyện yêu đương để cứu vớt thế giới đâu.
Dường như biết Ash đang suy nghĩ gì, Dylan mỉm cười một cách bí ẩn: "Sau khi đến thế giới này, trước khi ngủ say ta đã có một tiên đoán."
Ash chớp mắt, lời tiên đoán thứ tư?
"Ta tiên đoán rằng sẽ có người mang theo hi vọng đi đến thế giới này, khi họ gọi tên ta là ta có thể tỉnh lại." Dylan nhìn chăm chú hai người: "Ta vẫn luôn chờ đợi hai người."
Gọi tên Dylan?
Ash suy nghĩ một chút, vừa rồi cậu đúng là có nhắc đến Dylan.
Cho nên Dylan lập tức tỉnh lại trong viên đá?
Lời tiên đoán của Dylan vẫn chính xác như bánh răng vận mệnh như trước đây.
Rồng vàng hơi kiêng kỵ nhíu mày, hắn rất để ý đến cách nói của Dylan: "Người mang theo hi vọng?" Hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm Ash và Sigourney, là hai người này sao?
Dylan gật đầu.
Rồng vàng và rồng đen cũng nhìn hai người một cách săm soi, đương nhiên họ cũng liên tưởng đến lời tiên đoán lưu truyền trong thế giới này.
"Chẳng lẽ hai người có liên quan tới "chìa khóa" trong lời tiên đoán?" Rồng vàng lẩm bẩm: "Cũng không đúng, lời tiên đoán nói chìa khoá ở trong Thánh Địa, hai kẻ ngoại lai các người không thể là chìa khóa."
Sigourney từng sống rất lâu cho đến khi chết đi ở nơi được gọi là Thánh Địa: "..." Ồ.
Ash yên lặng đỡ trán, chìa khoá là bị các người giết chết nên mới biến thành kẻ ngoại lai đó.
Zeldorf bỗng dưng mở miệng: "Nếu như họ có liên quan tới chìa khóa, vậy đưa họ vào Thánh Địa có lẽ sẽ xuất hiện thay đổi gì đó."
Lavinia: "Ý của ngươi là?"
Zeldorf ám chỉ: "Sắp tới ngày Huy Hoàng rồi. Cứ chọn một người trong số họ để đại diện cho rồng năm nay đi."
Lavinia vỗ tay một cái: "Ừ, được lắm!" Sau đó hắn chần chờ: "Nhưng chọn ai?"
Sigourney nhíu mày: "Chúng tôi đã nhận được một vé từ bên quỷ hút máu."
Tuy vẫn là dự bị nhưng anh tự tin xóa bỏ hai chữ dự bị phía sau.
Như vậy thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi.
Sigourney dùng suất bên quỷ hút máu, Ash dùng suất bên rồng, thế là hai người có thể vào Thánh Địa.
Sau khi quyết định xong, hai bên cũng coi như chính thức trở thành đồng minh.
Bỏ qua lập trường đối địch, tạm thời ưu tiên cứu vớt thế giới.
Cứu vớt thế giới? Chẹp!
Sau khi trở thành đồng minh, thái độ của rồng vàng cũng tốt hơn rất nhiều.
Lanivia nghĩ có không ít bí ẩn mà mấy người Dylan cũng không rõ ràng, ví dụ như nguồn gốc thế giới chia hai năm ấy – nền tảng thế giới, tốt nhất là nên nói điều này cho đồng minh biết.
Nghĩ đến nền tảng thế giới, rồng vàng cảm thấy bực bội.
Đại khái là quanh năm chỉ gặp đi gặp lại mấy con rồng trên đảo rồng, Lavinia nhẫn nhịn mấy ngàn năm, hắn có mấy lời không nói ra thì khó chịu, lúc này trước mặt mấy người biết rõ lịch sử, thế là hắn không hề cố kỵ trút hết nỗi lòng.
Sở dĩ thế giới cần cứu vớt hoàn toàn là do năm đó sinh vật ma pháp có ý đồ khống chế thế giới, chạm đến cấm chế của nền tảng thế giới.
"Có dã tâm lại không có năng lực, khiến rồng bọn ta rời xa quê hương." Lavinia căm giận nói, "Nền tảng thế giới dễ thao túng đến vậy à? Giờ nhìn kết cục của mọi người mà xem! Loài rồng chúng ta người chết, kẻ ngủ say, bây giờ ít đến mức sắp tuyệt chủng rồi!"
Hắn oán trách.
Năm đó rồng đã rất mạnh, hoàn toàn không cần và cũng không rảnh đi khống chế nền tảng thế giới.
Nhưng vướng phải các chủng tộc khác lại bừng bừng dã tâm.
Tất cả mọi người đều cố gắng khống chế nền tảng thế giới, nếu như rồng không tham gia, nếu như vì họ không tham gia mà nền tảng thế giới bị chủng tộc khác chiếm được, như vậy lũ sâu kiến trước đây họ luôn coi thường chẳng phải sẽ tự cho là chủ nhân của thế giới này và leo lên đầu họ sao?
Không muốn bị đám nhỏ yếu cưỡi trên đầu nên rồng cũng dứt khoát gia nhập hàng ngũ tranh đoạt nền tảng thế giới.
Đồ nằm trong tay mình dù sao cũng tốt hơn khi nằm trong tay lũ sâu kiến đúng không?
Hơn nữa nếu thật sự có thể khống chế toàn thế giới, vậy chẳng phải họ muốn có bao nhiêu vàng bạc đá quý thì có bấy nhiêu vàng bạc đá quý đó sao?
Thế là loài rồng cũng tham gia hành động ngu xuẩn tên là "Khống chế nền tảng thế giới".
Một thế giới hình thành luôn bắt đầu từ một điểm.
Mà quy tắc ban sơ nhất của thế giới bắt đầu sinh ra từ điểm đó.
Điểm đó cũng chính là nền tảng thế giới.
Cho nên Mercator đã từng nói rất đúng, nền tảng thế giới chính là nơi tập trung và đan xen vô số quy tắc.
Vào thời cổ đại, khi thế giới vẫn hoàn chỉnh, vị trí của nền tảng thế giới nằm ở nơi đầu tiên được sinh ra trên thế giới, đó chính là bình nguyên xảy ra sự cố.
Nhóm sinh vật ma pháp phát hiện ra nó, định vị nó, họ tự cho là có thể khống chế thế giới, trong cuộc chiến tranh với con người, họ giả vờ không địch lại và tháo chạy, rút lui đến bình nguyên, sau đó thử tiếp xúc với nền tảng thế giới bằng mọi cách.
Sau đó họ thất bại.
Các quy tắc đan xen nhau đứt lìa, nền tảng thế giới chia thành hai, thế giới cũng chia đôi.
"Đã như thế mà còn không rút kinh nghiệm, còn tiên đoán về Thánh Địa, lập ra quy tắc ngày Huy Hoàng." Lavinia buồn bực nói: "Bọn ta không muốn tham gia cũng không được. Lỡ như chủng tộc khác nhặt được chìa khoá, chẳng phải sẽ..."
"...Sẽ leo lên đầu loài rồng bọn ta sao?" Ash thầm nói trong lòng theo lời Lavinia, coi như cậu đã hiểu rõ cảm giác thượng đẳng của loài rồng.
Sigourney suy nghĩ một chút: "Nền tảng thế giới chia hai, nền tảng thế giới bên thế giới kia vẫn còn ở bình nguyên, nền tảng thế giới bên này... có khi nào ở trong Thánh Địa hay không?" Liệu nó có phải là chìa khóa khống chế thế giới trong thế giới này không?
Lavinia sửng sốt một chút: "Là nền tảng thế giới à?" Khóe miệng hắn giật giật, hiển nhiên bài học trong quá khứ khiến hắn ấn tượng rất sâu: "Nếu như chìa khoá trong lời tiên đoán là thứ đó, e là không ai có thể khống chế được nó. Nếu như phải dùng sức mạnh, liệu thế giới này có thể chia hai lần nữa không? Thế giới chia tư? Ha!"
Lavinia phát ra một tiếng cười, nhưng hắn không thể nở nụ cười nổi.
Dylan lại mỉm cười: "Đừng lo lắng, hi vọng đang ở bên chúng ta."
Cô cười híp mắt nhìn Ash và Sigourney.
Hai người bị nhìn chăm chú: "..." Cảm giác quen thuộc lại đến.
- ----
Phát hiện tí lỗi, mình đổi từ thế giới nền tảng => nền tảng thế giới nhé, đã sửa chương 170.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...