Editor: Aminta.
Chương 150: Bài viết trên báo.
***
Bây giờ Joshua đang ở vương thành Rực Rỡ.
Sức khỏe của anh ta cực kỳ yếu, không thể nào đi ra ngoài với Brent.
Đương nhiên, Brent chắc chắn không yên tâm để Joshua ở một mình.
Sở dĩ anh ta yên tâm rời khỏi Joshua, một mình đến vương tọa Trắng Xám để báo thù cũng là vì anh ta có một cặp vòng tay luyện kim từ thời cổ đại, một người giữ một vòng, khi gặp có nguy hiểm thì có thể chủ động dịch chuyển đến bên cạnh người kia.
Một phần nguyên nhân anh ta ở lại chăm sóc các sinh vật ma pháp bị thương thật ra là muốn thông qua Yang để gặp Sigourney, thuyết phục anh đáp ứng yêu cầu của mình.
Hai ngày nay các sinh vật ma pháp bị thương đã khỏe hơn nhiều, họ đã có thể tự chăm sóc nhau, có lẽ khoảng một hai ngày nữa là họ có thể khôi phục hoàn toàn, rời khỏi trang viên của Yang.
Brent không cần thiết phải ở trong trang viên, hơn nữa anh ta chỉ muốn quay về, thế là sau khi thương lượng xong với mấy người Sigourney, anh ta chuẩn bị trở lại vương thành Rực Rỡ cùng với đội Đẹp.
Đêm đã khuya, mọi người mệt mỏi giải tán, lần lượt đi vào phòng nghỉ cho khách mà Yang chuẩn bị, dự định nghỉ ngơi cả đêm.
Mà Sigourney và Ash mới đến cửa phòng lại bị Brent vội vàng đuổi theo gọi lại.
"Sigourney." Brent gọi tên Sigourney một cách vô cùng quen thuộc: "Xin hãy đợi một lát."
Sigourney dừng lại cái tay đang mở cửa, nghiêng đầu nhìn anh ta, có chuyện gì đây?
Brent bước nhanh đến, một chút lưỡng lự hiện lên trên gương mặt anh ta: "Tôi còn một vấn đề muốn hỏi anh."
Chỉ một vấn đề, chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian nhỉ?
Sigourney buông tay khỏi cửa, dứt khoát hỏi: "Chuyện gì?"
Brent chần chờ một chút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Ash.
Ash chớp mắt, hiểu rằng có lẽ anh ta muốn nói chuyện riêng với Sigourney.
Nhưng không đợi Ash cân nhắc tránh đi, Sigourney đã nhìn cậu, nói như ra lệnh: "Đợi ở đây."
Thế là cậu chẳng nghĩ ngợi gì nữa, cười nhẹ đứng bên cạnh Sigourney.
Brent nhún vai, thật ra anh ta không quan tâm liệu Ash có nghe thấy hay không, lúc nãy anh ta chần chờ chỉ là lo lắng có một số việc Sigourney sẽ không muốn để Ash biết mà thôi. Nếu bây giờ Sigourney đã không để ý, vậy anh ta cũng chẳng có gì để bận tâm.
Thế là Brent lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: "Nếu như biến đổi Joshua thành quỷ hút máu, anh ấy có thể sống không?"
Ash kinh ngạc, Joshua... là tinh linh rừng rậm đúng không?
Biến đổi tinh linh thành quỷ hút máu?
Cậu không khỏi nhìn sang Sigourney, một hình ảnh đẫm máu chợt thoáng qua trong đầu cậu, đó là hình ảnh Bart nằm trong vũng máu. Anh ta cũng là tinh linh rừng rậm, không có cách nào thuyết phục bản thân đang dần dần bị biến đổi thành quỷ hút máu cố sống tiếp.
Sau cùng Bart cũng chết.
Giống như những tinh linh khác bị biến đổi thành quỷ hút máu trong quá khứ đều lựa chọn cái chết.
Cậu bỗng nhiên hiểu ra vì sao Brent sẽ đến tìm Sigourney để hỏi vấn đề này.
Bởi vì trong vố số tinh linh tự sát, chỉ có Sigourney là ngoại lệ duy nhất.
Brent muốn tìm cách biến đổi thành công và hi vọng từ Sigourney.
Sigourney cũng nhíu mày, nhìn Brent bằng ánh mắt sắc bén: "Cậu muốn biến đổi anh ta thành quỷ hút máu?"
Brent im lặng thật lâu, sau đó khẽ gật đầu.
"Tình trạng của anh ta đã tệ đến mức đó rồi sao?" Thế mà lại khiến Brent bắt đầu nghĩ đến việc biến đổi Joshua thành quỷ hút máu.
Brent cười gượng: "Đúng vậy. Vậy anh ấy có hi vọng sống không? Khi đó anh... Không, sao cho tới bây giờ anh vẫn chịu đựng nổi?"
"Tinh linh và quỷ hút máu xung khắc nhau." Brent vội vã hỏi: "Trong cùng một thân xác, hai dòng máu bài xích nhau, hai tín ngưỡng xâu xé nhau, hai bản năng mâu thuẫn nhau, nỗi đau đớn đã từng ép vô số tinh linh tìm đến cái chết, anh làm thế nào để đè nén nó?"
Trong mắt của anh ta lóe lên hi vọng: "Tinh thần của Joshua rất mạnh mẽ, anh ấy đã chịu đựng vô số thí nghiệm tàn nhẫn trong nhà tù không thấy ánh nắng, chưa từng suy sụp. Người như Joshua có thể đè nén đau đớn, sống sót như anh không?"
Sigourney im lặng nghe anh ta nhanh chóng nói hết, khi đối diện với ánh mắt chờ mong của Bent, anh dùng giọng thẳng thừng, lạnh nhạt đập nát hi vọng của anh ta: "Không thể biến đổi tinh linh thành quỷ hút máu. Tinh linh bị biến đổi thành quỷ hút máu sẽ không sống nổi."
Anh nói một cách kiên quyết, không chừa một tia hi vọng cho Brent.
Brent cắn răng: "Thế nhưng anh thành công! Anh có thể sống tiếp! Nếu anh có thể, tại sao Joshua..."
"Chỉ mình tôi là có thể." Sigourney ngắt lời Brent, hiếm khi anh lên giọng, gằn từng chữ cường điệu: "Chỉ mình tôi là có thể. Tôi là ngoại lệ duy nhất."
Dường như cảm xúc của Sigourney hơi khác thường thì phải?
Ash căng thẳng trong lòng, cậu nhanh chóng cầm tay Sigourney, phát hiện ngón tay anh đang run nhẹ vì kích động.
Bị Ash nắm lấy tay, Sigourney dừng một chút, chậm rãi thở ra một hơi, giọng hơi hòa hoãn: "Những gì tôi đã trải qua... không thể áp dụng với người khác. Cậu đừng lấy trường hợp đặc biệt như tôi để so với Joshua."
"Brent, bỏ suy nghĩ ngu xuẩn này đi." Ánh mắt anh vừa mỏi mệt vừa lạnh nhạt: "Nếu như cậu không muốn mất đi Joshua."
Sau khi nói ra lời khuyên cuối cùng, anh không còn tâm trạng nói thêm gì nữa, đưa tay mở cửa phòng, kéo Ash đi vào.
Ash đi vào phòng, trước khi cửa phòng đóng lại, cậu trông thấy dáng vẻ đờ đẫn của Brent, cậu suy nghĩ và khẽ nói: "Có lẽ anh nên tin tưởng ngài Nance nhiều hơn."
Ông lão thông thái uyên bác ấy chưa từng khiến người ta thất vọng bao giờ.
...
Sáng sớm hôm sau, mọi người vẫn tụ hợp ở phòng ăn, định dùng xong bữa sáng thì xuất phát đến thị trấn Lũy Xương, gặp lại đám người Yolande.
Sau khi mọi người đến đông đủ, họ lập tức phát hiện trong phòng ăn có hai người tinh thần uể oải, mắt có quầng thâm thật to.
Một người là Brent.
Chuyện này rất dễ hiểu, dù sao tính mạng của người anh ta quan tâm đang gặp nguy hiểm, nên rối rắm trong lòng, không thể ngủ say giấc là chuyện bình thường đúng không?
Nhưng người còn lại là Ash vốn luôn bình tĩnh từ trước tới nay ư?
Lúc này, tất cả ánh mắt quái dị của mọi người tập trung trên người Sigourney. Không ngờ thật đấy, quỷ hút máu lúc nào cũng lạnh mặt hóa ra lại mạnh mẽ đến thế sao? Sinh lực thế này thì mạnh quá, nhìn xem Ash đã bị hành hạ như thế nào kìa!
Tâm trạng của Sigourney trở nên phức tạp: "..."
Khung cảnh này thật quen thuộc.
Thậm chí anh còn thấy đã quen với khung cảnh này.
Thật ra nếu nói là anh hành hạ Ash thì cũng chẳng oan.
Tối hôm qua sau khi vào phòng, anh đã lạnh mặt búng trán Ash, nói một câu "Im miệng, không cho hỏi", thế là hại Ash nhịn một bụng thắc mắc cả đêm.
Anh biết Ash rất thông minh.
Có lẽ qua một khoảng thời gian nữa, không cần anh nói, Ash cũng có thể đoán gần hết những chuyện anh che giấu.
Khả năng nhìn thấu của thằng nhóc này mạnh đến đáng sợ.
Anh đã sớm nhận ra một sự thật rất bất lực, đó là đừng hòng giữ một bí mật với Ash quá lâu.
Không giữ được.
Ở bên Ash thì phải chuẩn bị tinh thần không có bí mật.
Nhưng dù vậy, anh vẫn không có ý định nói gì cả.
Anh cần thời gian để làm rõ một vài vấn đề.
Chờ anh suy nghĩ rõ ràng, nếu như khi đó Ash vẫn chưa tự đoán được, vậy anh sẽ thẳng thắn với Ash.
Thế là Ash nghĩ về sự thất thường chớp nhoáng của Sigourney tại trước mặt Brent suốt cả đêm, cậu mơ hồ cảm thấy mình đã chạm đến lá chắn chân tướng, nhưng lại thiếu một chút sức lực để phá thủng nó. Cảm giác lơ lửng không trên không dưới này là khó chịu nhất, khiến chất lượng giấc ngủ của cậu cực kỳ tệ, khi tỉnh lại mắt cũng có quầng thâm.
May mà họ sẽ đến thị trấn Lũy Xương bằng xe ngựa do ma thú kéo. Cậu dựa vào người Sigourney ngủ bù, sau khi đến nơi tinh thần cậu mới hơi đỡ hơn một chút.
Tại khách sạn đắt đỏ nhất thị trấn Lũy Xương, họ tìm thấy đám người Yolande nghỉ lại đây.
Khỏi cần phải nói, chắc chắn là Yolande yêu cái đẹp và không thiếu tiền chọn khách sạn này.
Bọn họ tìm thấy đám người Yolande nhàn nhã ở vườn hoa trên tầng cao nhất theo lời chủ khách sạn. Lúc này, họ đang thoải mái nửa nằm trên ghế, trong tay cầm một... A, là nhật báo Rực Rỡ và đọc say sưa ngon lành.
Nhật báo Rực Rỡ?
Khóe môi Mon giật giật, anh ta lặng lẽ nhìn sang Sigourney.
Thôi xong.
Mấy tên trước mặt sắp tiêu đời rồi.
Sắc mặt của quỷ hút máu đã đen thui rồi.
Lúc này, đám người vẫn chưa phát hiệm nguy hiểm đang đến gần còn đang đắm chìm trong những bài viết được đăng trên báo, họ bị các câu chuyện tình yêu liên quan tới Trăng Đỏ, liên quan tới hiệp sĩ Du Hồn đăng trên báo chọc cười nắc nẻ.
Khi Elena xem thấy một câu chuyện thú vị, cô vỗ tay ghế, cười đến không thở nổi: "Mau, mau xem trang ba đi! Tài thật đấy! Thế mà viết Sigourney biến thành con gái rồi bị Ash nhốt mấy tháng mà còn yêu say đắm! Ha ha ha ha ha, đúng là gan to a ha ha ha ha ha!"
Cô thay đổi rồi, cô đã không còn là thiếu nữ từng sùng bái kính sợ Trăng Đỏ, một lòng muốn trở thành học trò của đối phương nữa.
Quentin nhanh chóng tìm được bài viết, đọc nhanh như gió, khi xem đến chỗ Sigourney bị ép mặc váy, gã không nhịn được cười "Ha ha ha ha ha...". Cười được một nửa, dường như ý thức được mình thế mà lại cười, tiếng cười của gã lập tức nghẹn lại như bị ai đó bóp cổ, dừng một hồi, gã nói một cách hung tợn đầy vui sướng: "Hừ! Đáng đời!"
Evan bị sặc, anh ta ho khan vài tiếng, sau khi uống một bình thuốc dạ dày anh ta mới nghiêm túc nói: "Viết thế này không ổn lắm nhỉ? Lỡ như ngài Trăng Đỏ thấy được..."
Tuy nói vậy, ánh mắt của Evan vẫn không nhịn được nhìn vào bài viết trên trang ba.
Câu chuyện này thật sự có tà.
Khiến người ta không nhịn được muốn xem một chút.
Yolande tao nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, anh ta không xem nhật báo bởi vì tất cả nội dung trên báo đều là do anh ta kiểm duyệt. Anh ta đã xem rất nhiều bản thảo, mấy câu chuyện đăng trên báo đều là tập hợp các câu chuyện máu chó quần chúng thích nghe mà Yolande chọn ra.
Cho nên số lượng tiêu thụ nhật báo Rực Rỡ mấy ngày nay không ngừng lập kỷ lục mới.
"Sigourney sẽ không chủ động xem mấy số nhật báo gần đây đâu." Yolande cực kỳ tự tin, anh ta chậm rãi nói: "Hơn nữa, tôi đã chọn các truyện có nội dung nhẹ lắm rồi. Còn có truyện Sigourney phát điên, nuôi dưỡng Ash làm nô lệ máu, nhốt trong lâu đài cổ mấy tháng, nhưng tôi đã từ chối."
Elena nghi hoặc: "Truyện đó vẫn ổn mà?" Đều là giam nhốt, cái truyện chuyển giới kia quá đáng hơn chứ, sao nhẹ hơn truyện này được?
Yolande nhỏ giọng thì thầm: "Cái truyện lâu đài cổ từ đầu tới cuối đều diễn ra ở trên giường."
Elena yên lặng đỏ mặt: "..." Quả nhiên truyện chuyển giới vẫn nhẹ hơn. Ánh mắt của cô dừng trên tờ báo, chí ít các câu chuyện đăng trên báo hoàn toàn không miêu tả từ phần cổ trở xuống. (*)
"Ồ? Đọc hết truyện lâu đài cổ rồi à?" Một giọng nói hiếu kỳ ở vang lên bên cạnh.
Elena cũng phản ứng lại, cô liên tục gật đầu, đúng vậy, nếu không sao Yolande biết "từ đầu tới cuối"?
Cô cảm khái trong lòng, thời đại thay đổi rồi, Trăng Đỏ xa tận chân trời không ai dám nhìn thẳng năm ấy vậy mà cũng có thể trở thành nhân vật chính trong truyện heo dưới ngòi bút của mọi người. Dân chúng Ilov thật sự là càng ngày càng gan.
Nhưng cô không thấy Yolande trả lời.
Sau khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, cô nghe thấy giọng nói đột nhiên trở nên chột dạ của Yolande: "Sig, Sigourney?"
"Có hay không?" Giọng nói này tiếp tục hỏi, tiếng nói trầm thấp êm tai, không có chút cảm xúc.
Giọng Yolande trở nên yếu ớt, giọng điệu vừa tao nhã vừa kiên định: "Cái gì hay vậy? Tôi không đọc cái gì cả."
Trong cuộc đối thoại ngắn ngủi, mấy người say sưa đọc nhật báo cuối cùng cũng phản ứng lại...
Là, là giọng của Sigourney!
Đám người nhàn nhã nửa nằm trên ghế không dám quay đầu lại.
Giờ khắc này, cuối cùng họ cũng nhớ ra nỗi sợ hãi đối với quỷ hút máu.
Bất chợt, bầu không khí trên tầng cao nhất của khách sạn thay đổi, người người cảm thấy bất an, sắc mặt u ám.
Tiêu, tiêu đời rồi!
- --
(*) Chỗ này cà khịa Tấn Giang, miêu tả từ phần cổ trở xuống là ăn khóa chương. =))))))))
Hiện mình đang thi, nếu tình hình khả quan như mình hiểu nổi bài thì tuần sau có chương tiếp, nếu không thì tuần sau nữa. UwU
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...