Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 34

__________

"Đừng khóc, nào đừng khóc, không sao, không sao." Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn khóc mà lòng đau như cắt nhưng lại không có khăn giấy, chỉ có thể dùng bàn tay mà chặm chặm nước mắt cho đối phương.

Ngôn Trăn mím môi gật gật đầu nhìn sơ qua, thì lại thấy tay Cố Thanh Hà bị trầy da nên vội vàng cầm lấy kiểm tra: "Làm sao thế này?"

Cố Thanh Hà rút tay lại, nhỏ giọng giải thích: "Bị lúc giúp việc trong cửa hàng."

Ngôn Trăn cũng không hỏi thêm vì có hỏi cũng bị Cố Thanh Hà ngăn lại.

Cô vẫn luôn vuốt tóc Ngôn Trăn, cũng không để ý đầu nàng có bẩn hay không. Động tác nhẹ nhàng cùng với sự an ủi bằng cách ở bên cạnh lắng nghe như này làm cho Ngôn Trăn cảm thấy an tâm, từ từ lấy lại bình tĩnh.

Ngôn Trăn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng hít một hơi thật sâu để hòa hoãn tinh thần. Có trời mới biết lúc nãy bản thân sợ như nào, đó thật sự là khoảnh khắc bất lực, tuyệt vọng nhất trong đời Ngôn Trăn.

"Cậu không biết lúc nãy tôi sợ như nào đâu, tôi ép mình phải bình tĩnh, ép mình phải cố gắng." Ngôn Trăn trầm giọng nói, vừa nói vừa kéo chặt vạt áo của Cố Thanh Hà.

"Chuyện gì xảy ra với cậu thế?" Cố Thanh Hà dìu Ngôn Trăn ngồi lên sofa. Cô không nghĩ mình sẽ nhìn thẳng vào Ngôn Trăn, vì cô biết hiện tại mình đáng sợ như nào, cô sợ mình sẽ dọa đến nàng.

"Có người ở trong khu muốn... muốn làm chuyện xấu với tôi, kiểu như vậy."

Ngôn Trăn nghĩ đến mà hãi, cơ thể vô cớ run lên, sự xâm phạm của tên đàn ông khiến nàng ghê tởm, cái cảm giác nhớp nháp làm nàng tưởng tượng như có đỉa bám lên người mình.

"Tôi bị đánh lén, gục xuống đất, vì bị đẩy vào bụi hoa mà váy bị rách ra, điện thoại cũng vỡ tan tành không thể gọi điện. Hắn ta bịt miệng tôi không cho tôi la lên, tôi suýt nữa thì nghẹt thở..." Nhắc đến chuyện này ngón tay của Ngôn Trăn vô thức siết chặt lại, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra lúc đó nàng thật sự gần như hỏng mất.

Cố Thanh Hà nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm tay đối phương đặt vào tay mình, cô sợ Ngôn Trăn siết chặt tay sẽ đau, sẽ chảy máu mất.

"Lúc ấy tôi điên cuồng đá hắn mấy cái thật mạnh rồi chạy nhanh về nhà. Mãi khi về đến nhà mới nhớ ra ngày rằm hàng tháng dì Dung sẽ về quê, chỉ còn mình tôi ở nhà, lạ hơn nữa là lúc tôi khoá cửa thì nhà lại mất điện...Điện thoại di động thì hỏng, điện thoại bàn cũng chả liên lạc được với ai, trong nhà tối đen như mực, bên ngoài còn có mấy tiếng động rợn cả người, tôi rất sợ..."

Nói đến đây thì Ngôn Trăn lại ho khan, cổ họng đau rát, nàng đau đớn che mặt nuốt nước mắt vào, nàng không muốn Cố Thanh Hà nhìn thấy bộ dáng tệ hại của mình như này, lúc ấy nàng thực sự suy sụp rồi.

Nghe Ngôn Trăn kể lại cơn ác mộng mà đôi mắt Cố Thanh Hà tối sầm, cô nén giận, cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương: "Không sao, đừng sợ, có tôi ở đây không ai làm tổn thương cậu được." Hoặc cô cũng đang xoa dịu chính mình.

Nàng biết kẻ biến thái kia có thể xông vào bất cứ lúc nào, vào thời điểm ý chí của nàng yếu ớt nhất.


Trên má Ngôn Trăn vẫn còn chút bụi bẩn, nàng thực sự bị dọa nhưng lại buộc mình phải gắng gượng, nếu hôm nay Cố Thanh Hà không đến, nếu hôm nay cô không xác định Ngôn Trăn về nhà hay chưa, nếu...

Cố Thanh Hà thật sự không dám nghĩ thêm.

"Cậu có nhớ kẻ đó trông như thế nào không?" Cố Thanh Hà hỏi.

Ngôn Trăn lắc đầu, lúc đó trời cũng đã tối, tên kia mặc quần áo thể thao còn đeo khẩu trang. Ngôn Trăn chỉ nhớ rõ ánh mắt hắn ta rất đáng sợ, cái ánh mắt mà cả đời nàng cũng không quên. "Hắn tự nhiên nhảy ra, hình như là đợi sẵn từ trước. Hắn vừa gầy vừa lùn nhưng lại rất mạnh, nếu tôi không dùng hết sức đá hắn thì cũng chạy không thoát."

"Trên người hắn có gì đặc biệt không? Ví dụ như hình xăm, vết sẹo hay gì đó chẳng hạn?" Cố Thanh Hà hỏi tiếp, lý trí bảo cô phải giữ đầu óc tỉnh táo.

"Không có hình xăm nhưng có mùi thuốc lá, mùi đó rất nồng."

Mùi thuốc lá rẻ tiền.

Qua lời kể của Ngôn Trăn, Cố Thanh Hà đã bắt được một tin quý giá, sau đó cô đỡ Ngôn Trăn vào phòng tắm, dùng khăn nóng lau mặt cho nàng, rồi lại đứng đó canh cho Ngôn Trăn tắm. Tắm được một nửa thì Ngôn Trăn tắt nước lại nhẹ giọng gọi tên Cố Thanh Hà, khi nghe được câu trả lời của đối phương thì nàng mới dám tắm tiếp.

Cố Thanh Hà dựa vào cửa, nhìn xuống mấy vết thương trên tay mình bằng ánh mắt u ám. Cô ấn ấn thái dương, cô phải sắp xếp thông tin trong đầu. Một số thông tin quan trọng nhanh chóng được tích hợp vào não rồi xử lý: đàn ông, đợi sẵn để tấn công, mất điện, tiếng động lạ, biết trước việc dì Dung sẽ về quê, mùi thuốc lá...bảo vệ.

Đúng lúc này chuông cửa lại vang lên, Cố Thanh Hà nhìn qua màn hình, là đội trưởng Triệu.

"Đợi một chút." Cố Thanh Hà nói vào micro.

Ngôn Trăn bước ra khỏi phòng tắm, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cố Thanh Hà nhìn người ngày thường kêu quạc quạc quạc bây giờ lại giống như tắt đài, không có tinh thần.

"Cậu cứ như vậy mà bị mấy tên âm binh ảnh hưởng sao?" Cố Thanh Hà hỏi, việc bây giờ là phải giúp Ngôn Trăn điều chỉnh cảm xúc.

Ngôn Trăn nhìn cô, im lặng một lúc lâu rồi mím môi lắc đầu: "Tôi muốn tên biến thái đó chết thảm! Nhìn hắn giống như cái tên thường xuyên làm ra mấy chuyện ghê tởm như này, đồ ôn dịch!"

"Phải như vậy chứ." Cố Thanh Hà mỉm cười, cùng Ngôn Trăn đi ra cổng đón Triệu đội trưởng.

***

"... Đây là toàn bộ câu chuyện." Cố Thanh Hà giải thích ngắn gọn chuyện xảy ra với Ngôn Trăn.

Triệu đội trưởng nghe xong thì tỏ ra vẻ nghiêm trọng. Tiểu khu xảy ra chuyện lớn như vậy thì đội bảo vệ chắc chắn phải chịu trách nhiệm, huống chi chỗ này cũng không thể đụng vào, gia đình nào cũng thuộc dạng có bối cảnh, có gia thế.

Cái thằng mù nào không có mắt mà dám động thổ trên đầu thái tuế!

(Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ với lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác. ◇Thủy hử truyện: "Nhĩ giá điểu đầu đà yếu hòa ngã tư đả, chánh thị lai Thái Tuế đầu thượng động thổ", (Đệ tam thập nhị hồi) Thằng đầu đà nhãi nhép, mi muốn đánh nhau với ta à? Rõ chim chích đòi ghẹo bồ nông.)


"Sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Đội trưởng Triệu thật tình không ngờ đến, ông đã làm ở chỗ này từ khi tiểu khu mới thành lập. Từ lúc đi làm đến nay chưa bao giờ xảy ra mấy chuyện đen đủi như này? Còn nữa sao buổi chiều ông vừa đi thì lại có chuyện xảy ra? Làm thế nào để ăn nói với chủ nhà đây?

"Việc cần làm nhất bây giờ là đi kiểm tra camera." Cố Thanh Hà nhắc nhở, song song cũng bảo Ngôn Trăn báo cảnh sát.

Đội trưởng Triệu nghe theo cô bé trước mặt, ông đã tận mắt chứng kiến, không thể không phục đầu óc cùng với thân thủ của đối phương.

Ngôn Trăn báo địa điểm xảy ra chuyện, đáng nghi hơn là chỗ này lại là điểm mù, camera không tới, chắc chắn hắn rất quen thuộc chỗ này nên mới có thể làm như vậy, hơn nữa hắn còn biết hôm nay nhà Ngôn Trăn không có ai.

"Trời tối nên không nhìn thấy rõ." Đội trưởng Triệu chỉ vào khu vực kia.

Ông nhìn vào khu vực màu đen kia, lúc trước khi thiết lập theo dõi ông có bảo chỗ này là điểm mù, không quay đến được sợ rằng sau này sẽ có nguy cơ nhưng phía trên lại bảo phiền, chỗ nhỏ xíu như này thì làm gì có chuyện, nhưng ai ngờ lại có chuyện xảy ra...

"Người hiểu rõ khu này nhất chắc chắn là nhân viên an ninh." Cố Thanh Hà nói, cô nhìn xung quanh rồi lại ngừng trước người đàn ông đang nhiệt tình giúp họ kiểm tra camera.

Đội trưởng Triệu nghe mấy lời của đối phương thì nhìn sang đồng nghiệp của mình, ông vội vàng phủ nhận: "Tôi là người dẫn dắt họ, làm việc với nhau đã nhiều năm, tôi tin không phải họ."

Ngôn Trăn đứng bên cạnh Cố Thanh Hà, nàng hiểu Cố Thanh Hà muốn nói gì nhưng nàng không muốn đổ tội cho người khác mà không có chứng cứ. Hơn nữa mấy bảo vệ này cũng đã ở đây nhiều năm, hôm nào đi qua họ cũng mỉm cười chào hỏi, ai cũng quen mặt nhau.

"Thôi cứ đợi cảnh sát lại đã." Ngôn Trăn thấp giọng thì thầm với Cố Thanh Hà.

"Cảnh sát đến là chuyện của cảnh sát. Tôi muốn giải quyết chuyện của chúng ta trước." Cố Thanh Hà nhẹ nhàng nói với nàng sau đó lại vỗ vỗ vai người đàn ông đang chỉnh camera.

Đối phương quay đầu, hắn không còn bộ dạng khắc nghiệt như lúc chiều nữa, thay vào đó là cặp kính dày trông rất hiền lành thành thật.

"Hôm nay anh không cho tôi vào tìm bạn, anh xem xem cậu ấy gặp chuyện lớn như này, anh cảm thấy tôi vào là đúng hay sai?" Cố Thanh Hà nhẹ nhàng hỏi thăm.

"... Đúng nhưng chúng tôi vẫn phải làm việc theo quy định." Khẩu âm khác vùng nghe rất thành thật, hắn gật đầu xin lỗi rồi mỉm cười: "May quá, Ngôn Trăn không sao nếu không chúng tôi cũng không biết làm như nào, như vậy thì đúng là thất trách!"

Ngôn Trăn nhìn vào người bảo vệ trẻ tuổi họ Lâm khom lưng uốn gối với mình mà thấy không kham nổi, mọi người làm việc cũng không dễ dàng gì, bây giờ nàng chỉ muốn tìm tên khốn chết tiệt kia mà mắng cho hắn máu chó đầy đầu.

Cố Thanh Hà nghiêng đầu, thờ ơ mà nhìn vào người đàn ông trước mặt, sau đó cô để ý đến chiếc cầu vai của đối phương: "Anh thay quần áo sao?"

Bảo vệ họ Lâm hơi đảo mắt, lắc đầu phủ nhận: "Không có, em nói gì thế?"

"Lúc nãy cầu vai của anh rất cân xứng nhưng cái này thì không." Cô đưa tay chạm vào vai đối phương, người đàn ông cũng bất giác mà lùi một bước.

"Được rồi cô bé, đừng quậy nữa, đừng có tuỳ tiện đụng vào người khác, tránh bị nghi ngờ..." Bảo vệ họ Lâm xấu hổ cười, hơi hơi cúi đầu cảm giác có chút xấu hổ.


Đúng, hắn là người lương thiện, nội liễm, nhìn thấy một cô gái cũng cảm thấy bối rối.

Ngôn Trăn nhìn mấy hành động của Cố Thanh Hà thì cảm thấy không đúng, cô là người bệnh sạch sẽ, ghét bị người khác đụng chạm, sao có thể chủ động đụng vào người khác?

"Quần áo vẫn còn ướt." Cố Thanh Hà chà chà hai đầu ngón tay rồi lạnh lùng bỏ một câu.

Bảo vệ họ Lâm kia cứng đờ: "Không, em muốn nói cái gì thế?"

"Phải không?" Cố Thanh Hà gật đầu, thuận tai cúp luôn cầu dao của phòng bảo vệ, hành động này của cô đều bị mấy người trong phòng bảo vệ phản đối.

"Cái này không thể tắt được." Đội trưởng Triệu muốn ngăn cản sự bốc đồng của cô, nhưng một giây sau tất cả màn hình đều đen ngúm. "Cháu làm cái gì đấy!"

Cố Thanh Hà có chút khinh thường, từ từ nói: "Đội trưởng Triệu, chỉ một phút thôi, con muốn hỏi người này mấy chuyện."

"Cháu nghi ngờ cậu ta sao?" Đội trưởng Triệu không thể tin nổi: "Không có chuyện đó, Tiểu Lâm lúc nào cũng thật thà, tận tâm, cậu ấy còn xấu hổ khi chào hỏi với con gái thì làm sao mà làm như vậy được. Đây là việc bẩn thỉu, cháu đừng có buộc tội người khác như thế."

"Năm giờ ba mươi bốn phút buổi chiều, anh ở đâu?" Cố Thanh Hà hỏi.

Bảo vệ họ Lâm kia cũng rất bình tĩnh trả lời: "Tôi trực ở phía Tây, có camera."

"Tôi có thể chứng minh, lúc nãy tôi có nhìn thấy Tiểu Lâm trên camera, hơn nữa cậu ấy cũng quay lại đây rất nhanh."

Cố Thanh Hà nhìn cái người họ Lâm lương thiện, hắn đeo mắt kính dày để che đi đôi mắt của mình, nhưng mặt mày lại mất tự nhiên, tay còn đang sờ sờ mũi.

Hắn nói dối.

Ngôn Trăn nghe họ nói chuyện rồi lại nhìn xung quanh, sau đó vô tình lướt ngang một bức ảnh tập thể treo trên tường. Đó là ảnh chụp cả phòng bảo vệ khi tiểu khu vừa thành lập, mọi người đều cầm cờ thưởng và người đàn ông từ bên phải hàng thứ 2....

Nàng bước đến để nhìn kỹ, vẻ mặt tên này khác hẳn với người khác. Ai cũng cười vui vẻ nhìn vào máy ảnh nhưng chỉ có hắn là nhếch nửa miệng, ánh mắt u ám, đáng sợ, giống hệt với tên xâm hại nàng, đúng, đôi mắt giống hệt nhau.

Ngôn Trăn kinh ngạc trợn mắt, loạng choạng mà bước lùi mấy bước, nàng khó có thể tin người đàn ông thành thật đứng trước mặt mình.

"Anh bỏ kính ra có được không?" Ngôn Trăn bước lên, nhìn thẳng vào tên đó.

Họ Lâm cau mày, vẻ mặt cực kỳ vô hại: "Sao lại tháo? Tôi cận nặng, mấy người bị sao vậy?"

"Làm ơn, tháo kính ra!" Ngôn Trăn nói xong thì cắn chặt môi, nàng ép mình phải bình tĩnh mặc dù đôi tay vẫn đang run rẩy. Nàng không dám nghĩ, thực sự không dám nghĩ, người mà ngày thường luôn chào qua chào lại, thân thiết với nàng lại là tên biến thái, còn xâm hại nàng...

Tên họ Lâm không nói nên lời, hắn liếm đôi môi khô khốc rồi bật cười: "Mấy người ép tôi như vậy, thực sự quá phiền."

Những người còn lại trong phòng bảo vệ câm nín, ngạc nhiên nhìn cái người lúc nào cũng im im - tên bảo vệ họ Lâm.

Đúng lúc này, tên đó lại bất ngờ lao đến Ngôn Trăn đang đứng cách hai mét. Chỉ trong nháy mắt, khi hắn sắp chạm vào quần áo Ngôn Trăn thì lại thấy bụng dưới nhói đau, tóc hắn bị giật ra sau, mạnh đến mức hắn hét lớn.

"Đm, cái thứ ruồi nhặng chết tiệt gì đây!!!"


Đâu của hắn bị ấn mạnh vào bảng điều khiển phòng bảo vệ, mạnh đến mức làm kính hắn vỡ tan.

"Không ai lên giúp à?"

Câu hỏi lạnh lùng khiến mọi người lấy lại ý thức, đội trưởng Triệu cùng mấy người khác đều kinh hồn bạt vía khi thấy cô bé nhỏ nhắn lại mạnh mẽ mà đè cái tên chết tiệt kia xuống bàn, mà tên kia thì vẫn đang chửi bậy trong mồm. Đội trưởng Triệu cùng với một người đồng nghiệp sốc kéo tên kia xuống đất rồi trói hắn vào chân bàn.

Tên họ Lâm kia ngước mắt nhìn về phía mấy người bên đây, vứt bỏ tròng kính dày che khuất lộ ra con ngươi u ám, âm trầm. Ngôn Trăn bị hắn nhìn chằm chằm, sợ hãi mà siết chặt chiếc kéo trong túi. Cố Thanh Hà lại gần trấn an nàng, Ngôn Trăn hít một hơi sâu rồi im lặng gật đầu.

"Tiểu Trăn, em không thích anh sao? Lúc nào đi học về cũng chào anh mà? Để anh chạm vào em một chút thì làm sao vậy?" Tên biến thái kia phun một ngụm nước miếng, ghê tởm nhìn thẳng vào Ngôn Trăn xinh đẹp.

Ngôn Trăn cắn chặt môi, nhìn tên khốn kia đang bò dưới đất.

"Anh cũng không làm em đau, anh sờ em không dễ chịu sao, lúc nảy em giãy dụa sảng khoái như vậy còn gì? Em lại ra vẻ thanh cao ở đây, nhiều lắm anh cũng bị giam mấy ngày, nếu em làm anh không vui thì em càng khổ, con điếm khốn nạn haha."

Tên kia dù bị trói nhưng vẫn dùng miệng chửi bới bẩn thỉu, dùng ánh mắt tởm lợn nhìn Ngôn Trăn một hồi rồi lại quay sang nhìn Cố Thanh Hà một lúc.

Nghe mấy lời bẩn thỉu kia Ngôn Trăn càng nắm chặt chiếc kéo trong túi, nàng vẫn đang nhẫn nại.

"Ngôn Trăn, ra ngoài đợi mình có được không?" Cố Thanh Hà dịu dàng nhìn Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn buộc mình tỉnh táo, nàng hiểu rõ Cố Thanh Hà không muốn mình nghe thấy mấy lời kinh tởm của tên đia kia. Nàng gật đầu đồng ý, bước ra ngoài chờ đợi.

"Tôi còn chưa chạm vào nó, nó là người rù quến tôi. Nó ăn mặc như vậy rồi còn đá tôi, nó đá tôi mấy phát, tôi muốn kiện nó vì tội cố ý gây thương tích, mẹ con khốn..." Tên họ Lâm cứ nhìn về phía bóng của Ngôn Trăn rồi rống lên.

Đội trưởng Triệu cùng những người khác không muốn nghe mấy lời dơ bẩn, nên cầm giẻ lau nhét thẳng vào mồm rồi chờ cảnh sát đến thỉnh hắn đi.

Cố Thanh Hà cuộn mảnh vải thành một cục, bảo đội trưởng Triệu chờ một chút, cô ngồi xổm xuống, ngang tầm với họ Lâm.

Đội trưởng Triệu muốn kéo cô tránh xa cái tên điên kia.

Nhưng Cố Thanh Hà không chịu, cô nhìn thẳng vào tên đang giả điên kia rồi chậm rãi mở miệng, giọng cô bình tĩnh đến lạ thường: "Nếu mắng một câu tôi sẽ tát một cái."

"Hâhhaha, mẹ kiếp, con nhóc con." Tên đó vừa cười vừa chửi.

Vừa dứt lời thì hắn cũng nhận được một bạt tay trời giáng, mặt hắn làm tức đỏ lên, in rõ năm dấu tay.

"Mày, đm mày, tao..." Tên kia hoang mang mà nhìn cô bé học sinh cấp ba trước mặt, không có đùa, cô thật sự đánh hắn muốn rớt cả quai hàm.

Vâng, thêm một cái tát vào mặt.

Bây giờ cô đã bỏ đi vẻ ngoài hiền lành, thay vào đó là là ác ma khát máu đến từ địa ngục, sắc bén, đẫm máu, lạnh lẽo và muốn tàn sát, cảm xúc không thuộc về loài người.

Tên đó bị đánh đến sưng cả mặt, mắt hắn đỏ ngầu, cuối cùng cũng tỉnh lại, không dám chửi bới hay nhiều lời. Cơ mặt hắn co giật dữ dội, khóe miệng nhếch lên ướt đẫm máu.

Cố Thanh Hà ân cần dùng vải lau máu cho hắn rồi ném vào thùng rác, sau đó lại nhẹ nhàng từ tốn mang kính lên giúp, cuối cùng thì thầm nhỏ nhẹ: "Trước mặt cảnh sát thì nên thú nhận hết đi, đừng có giả ngây giả dại, không có vui."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận