Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 14

__________

"Có muốn tôi đưa đến phòng y tế không?" Trạm Văn mỉm cười đứng dậy.

Liêu Dĩnh ngăn người lại, liếc nhìn Trạm Văn bằng ánh mắt lạnh lùng, ra hiệu cho đối phương không nên đắc ý vênh váo. Lúc này, Trạm Văn mới thức thời câm miệng. Trạm Văn không hiểu vì sao Liêu Dĩnh lại tức giận.

Liêu Dĩnh lấy khăn ướt, đưa cho Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà né tránh sự đụng chạm của Liêu Dĩnh, nói "Không cần". Sau đó đưa cây chổi cho Ngôn Trăn. "Đi thôi", ra hiệu cho đối phương đi làm vệ sinh rồi ra ngoài bằng cửa sau. Ngôn Trăn và Lục Vãn Vãn không còn cách nào đành phải đi theo.

Trước khi đi, Ngôn Trăn liếc nhìn Liêu Dĩnh đang đứng như trời trồng. Rõ ràng đối phương có địch ý với mình, cái loại cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc.

"Ghen ghét" là cảm xúc tiêu cực mà con người dễ dàng bộc lộ qua ánh mắt.

Sau khi nhóm Ngôn Trăn ra khỏi phòng học, Liêu Dĩnh quay người ném khăn ướt vào thùng rác.

"Cậu không sao chứ?" Trạm Văn nghi hoặc hỏi.

"Không sao đâu." Liêu Dĩnh cắn ngón tay mình đến bật máu.

Mà bên này Ngôn Trăn đi theo Cố Thanh Hà, càng nghĩ càng tức giận. Nàng không thể nhìn thấy Cố Thanh Hà bị bắt nạt được, mặc dù nàng biết mực là muốn tạt vào nàng nhưng đã bị Cố Thanh Hà chặn lại. Tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn cả việc bản thân bị tạt mực nữa.

"Sao cậu có thể bình tĩnh được như thế chứ?" Ngôn Trăn kéo Cố Thanh Hà xuống tầng một, dùng khăn nhúng nước cẩn thận lau mực trên người đối phương.

Cố Thanh Hà lặng lẽ nhìn nàng. Dưới ánh mặt trời, hàng mi của Ngôn Trăn rung chuyển theo cử động trên khuôn mặt của chủ nhân.

"Sao cậu không nói gì hết?" Ngôn Trăn lấy thêm một cái khăn, tiếp tục lau sạch cằm Cố Thanh Hà. Nàng không dám mạnh tay, sợ khuôn mặt trắng trẻo của đối phương sẽ có vết đỏ.

"Cậu còn tức giận." Cố Thanh Hà nói.


Ngôn Trăn trừng mắt nhìn đối phương: "Cậu nghĩ sao vậy, tôi sắp tức điên rồi! Tôi muốn bứt sạch tóc trên đầu Trạm Văn. Tên trộm kia còn giả mù sa mưa đưa khăn cho cậu. Lúc đó tôi thật sự muốn chặt tay cậu ta!"

Cố Thanh Hà nghe đối phương kích động mà chửi bậy nhưng lại thấy rất đáng yêu, không có chút thô lỗ nào. Cô suy nghĩ một chút về dáng người của Trạm Văn, sau đó đưa ra câu trả lời: "Cậu đánh không lại đâu."

Ngôn Trăn ảo não nhìn đối phương, cũng không hiểu sao nàng lại tức giận như vậy. Một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Bọn họ hiếp người quá đáng."

"May là cậu không bị sao." Cố Thanh Hà cụp mắt nói. Cô nhìn mấy vết mực trên đồng phục của mình, những thứ này đối với cô cũng không có là gì cả.

Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà như một con quái vật ngoài hành tinh. Nàng cảm thấy Cố Thanh Hà có tật xấu là gương mặt lạnh lùng của cô đã cứu nàng. Người này quả thật quá dịu dàng, cô lại quan tâm đến cảm nhận của nàng hơn so với việc bị mực bắn tung toé như kia.

"Nếu biết tôi sớm một chút thì tốt rồi. Tôi sẽ sửa đi tật xấu quá mức lương thiện cùng với cái việc không biết ăn nói này của cậu." Ngôn Trăn cười nói, cuối cùng cũng lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương, nhưng mà hình như hơi đỏ. Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà đến đê mê, người ta nói nhìn thấy mỹ nhân tâm sẽ loạn. Có lẽ cũng giống như nàng, si ngốc mà nhìn.

Cố Thanh Hà không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Ngôn Trăn nữa, "Thu lại một chút."

Ngôn Trăn quay mặt đi. Nói thật, nàng thích nhìn Cố Thanh Hà ở khoảng cách gần như vậy.

"Cố Thanh Hà, cậu nói xem cậu xinh như vậy, có ai tỏ tình với cậu chưa?"

Cố Thanh Hà thở dài, đưa giẻ lau cho Ngôn Trăn.

"Dọn dẹp đi."

Ngôn Trăn dùng nước sạch giặt giẻ lau, ngẩng mặt nói: "Tôi chỉ tò mò thôi, dù sao cậu hút hồn như vậy tất nhiên không có khả năng không ai theo đuổi."

Hút hồn? Cố Thanh Hà quét sàn, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người dùng từ này để khen ngợi mình. Cố Thanh Hà nhớ đến hồi lớp 10 có một nam sinh đưa thư tình cho cô, nhưng bị cô dọa bỏ chạy vì quá lạnh lùng. Cô tự thấy buồn cười, tiếp tục làm công việc trong tay.

"Tôi không nghĩ chúng ta sẽ đứng ngốc ở đây để dọn dẹp thế đâu..." Ngôn Trăn dừng việc đang làm, thẹn thùng nhìn Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà nghi hoặc, quay lại nhìn nàng.

Ngôn Trăn vẫn đang nghĩ cách dùng từ để che đậy hành vi lỗ mãng, đó là nàng đã nhìn chằm chằm Cố Thanh Hà một tiếng đồng hồ. Nàng quay sang cô, "Như vậy thì làm đến mai cũng chưa xong, tôi đi xem Vãn Vãn làm đến đâu rồi."

Ngôn Trăn cảm thấy mình ngày càng kỳ lạ, thậm chí còn đỏ mặt khi nhìn thấy Cố Thanh Hà mỉm cười với mình.

"Mình điên rồi sao?"


"Cậu điên rồi, tôi quét hết cả tầng ba, lau hết tay vịn cầu thang luôn rồi, cậu thật biết chọn thời gian." Lục Vãn Vãn cầm xô nước, chán ghét nhìn bạn mình. Thành thật mà nói, vừa rồi ở trong lớp có nhiều người nhìn như vậy, Lục Vãn Vãn không nghĩ Ngôn Trăn sẽ đối đầu trực diện với Liêu Dĩnh. Nhưng cũng không ngờ Ngôn Trăn chơi tới như vậy, càng không nghĩ đến nàng lại phản ứng lớn như thế.

Loại hành vi đó trong mắt người ngoài rất chi là thân mật.

Ngôn Trăn bị Lục Vãn Vãn dọa nhảy dựng, vì vậy nàng khom lưng giúp Lục Vãn Vãn xách thùng nước, nhưng lại nhận được một cái nhìn xem thường từ Lục Vãn Vãn.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Chọc ai không chọc, nhất định phải chọc nhóm Liêu Dĩnh sao?" Lục Vãn Vãn thở dài.

Ngôn Trăn cau mày, "Cậu không thấy hả? Họ chọc chúng ta trước."

"Bởi vì Cố Thanh Hà."

"Ừ."

Ngôn Trăn vô cùng kiên định, nàng không thể đứng ngoài cuộc, hơn nữa là Liêu Dĩnh kiếm chuyện trước. "Cậu cũng thấy đó, Cố Thanh Hà quá hiền, mình không muốn cậu ấy xảy ra chuyện gì." Ngôn Trăn thản nhiên nói, sau đó cúi đầu làm việc.

Lục Vãn Vãn bị mấy lời nói của Ngôn Trăn làm sợ hãi. Lục Vãn Vãn chưa bao giờ thấy Ngôn Trăn quan tâm tới ai nhiều như vậy, đối phương dường như đang nói nàng nhất định sẽ nhảy vào vũng bùn này. Mặc dù phép ẩn dụ này không thích hợp lắm nhưng ý nghĩa cũng tương tự...

"Mặc kệ cậu muốn gì, dù sao cậu quyết định thế nào thì tôi cũng sẽ ủng hộ."

Lục Vãn Vãn biết Ngôn Trăn cứng đầu như nào, dù là một con đường tăm tối, nàng quyết định cái gì thì sẽ không bao giờ thay đổi, tựa như việc nàng đối xử với Cố Thanh Hà vậy.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã quét xong hết sáu tầng. Trên người bị bám một đống bụi thì chưa nói, Lệ Nghiêu bảo sẽ có mấy người qua phụ nhưng tới bây giờ một bóng ma cũng không thấy.

Ngôn Trăn ném giẻ lau cho Lục Vãn Vãn: "Cái này giao cho cậu, tôi đi vệ sinh."

"Này, cậu lại trốn trong nhà vệ sinh để lười biếng chứ gì. Cậu ở trỏng luôn đi!" Lục Vãn Vãn hét lên, tuy tức giận nhưng vẫn nhặt giẻ lau lên làm việc.

Ngôn Trăn bước vào nhà vệ sinh, nghe Lục Vãn Vãn chửi mình. Nàng thật sự không muốn làm, eo đau hết cả lên. Nàng vào nhà vệ sinh thở một chút, thuận tiện soi gương sửa sang lại tóc tai.

"Trạm Văn, vào nhà vệ sinh đợi tôi."

Giọng nói này là... Vương Viện Viện phải không?


Ngôn Trăn vừa đến bồn rửa tay, nàng lập tức quay lại trốn vào một cái buồng vệ sinh rồi khoá cửa. Nàng không muốn bị bạn học nhìn thấy mình đang sửa sang tóc tai ở đây, nếu không lại bị bàn tán.

"Vương Viện Viện, cậu nói thật không?"

"Thật, tôi vừa nghe thấy trong phòng giáo vụ."

Ngôn Trăn trốn trong buồng vệ sinh, nghe thấy cuộc trò chuyện đứt quãng kia. Có lẽ lúc này trong nhà vệ sinh không có ai nên không ảnh hưởng đến việc nói chuyện của họ.

"Có người báo cáo lớp chúng ta có người đọc sách bậy bạ với chủ nhiệm." Vương Viện Viện nói.

"Chết tiệt, này còn phải nói. Chủ nhiệm Tần nổi tiếng lục thân không nhận. Ông ấy khó chịu nhất khi có ai đó vi phạm nội quy của trường." Trạm Văn nói tiếp.

"Ừ, xem ra khi dọn vệ sinh xong, chủ nhiệm Tần sẽ tự mình đi kiểm tra." Vương Viện Viện thở dài, sau đó nói: "Nếu thật sự bị phát hiện sẽ rất thảm. Còn sẽ bị phê bình rồi chỉ trích. Cục trưởng cũng sẽ tới trường kiểm tra."

Trạm Văn hỏi: "Có ai biết chuyện này không?"

"Không, tôi chỉ nghe thấy thôi. Cô Chương cũng chưa chắc đã biết."

"Ồ, vậy thì đừng nói cho ai biết nhé..."

Sau đó một số bạn cùng lớp bước vào, cuộc trò chuyện kia cũng kết thúc, Ngôn Trăn không nghe rõ lắm. Ngay khi Vương Viện Viện và Trạm Văn đi khỏi, Ngôn Trăn lập tức mở cửa đẩy mấy bạn học năm nhất sang một bên, chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

"Lục Vãn Vãn, Cố Thanh Hà đâu rồi?" Ngôn Trăn hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng khó tả, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Nàng chạy đến lầu ba thì không thấy hình bóng kia, lại quay lại lầu một tìm người.

Lục Vãn Vãn bị giọng nói của Ngôn Trăn làm giật mình, vẻ mặt đối phương hoảng hốt như xảy ra chuyện gì. "Tôi không biết cậu ấy đã đi đâu."

Ngôn Trăn hít một hơi thật sâu, nàng biết rõ Cố Thanh Hà sẽ mang theo quyển sách "Đêm trắng", nguyên nhân là vì ngày hôm qua nàng nói với Cố Thanh Hà nàng muốn đọc cùng cô. Nàng không có thời gian nghĩ xem ai đã đi báo, nhưng nếu bị lục soát mà chỉ có mình Cố Thanh Hà mang sách, như vậy thật sự toi...

"Vãn Vãn nếu trong lớp xảy ra bất kỳ chuyện gì thì cậu đều phải nghe lời tôi."

"Làm sao vậy? Có chuyện gì hả?"

"Cậu có nghe hay không?"

Lục Vãn Vãn khó hiểu, muốn hỏi tiếp nhưng đã bị Ngôn Trăn hét vào mặt. Lục Vãn Vãn ngẩn người, không có cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý.

Ngôn Trăn đi thẳng đến lớp. Các bạn cùng lớp vừa dọn dẹp vừa cười nói, không biết sắp có cuộc kiểm tra đột xuất. Dọc đường nàng cũng không thấy Cố Thanh Hà, đang lúc nước sôi lửa bỏng lại không thấy người đâu.

"Chung Trạch Hàn, cậu có thấy Cố Thanh Hà không?" Ngôn Trăn đi từ cửa sau vào phòng học, bắt gặp bạn cùng bàn đang lau sàn thì hỏi.

Chung Trạch Hàn tháo khẩu trang ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Làm vệ sinh xong chưa?"


"Này, tạm thời đừng lo lắng về chuyện này. Có nhìn thấy Cố Thanh Hà không?" Ngôn Trăn hỏi, nàng cũng đảo mắt nhìn xung quanh. Lớp học đầy những bạn đang dọn dẹp. Sàn vừa được lau, ghế đều được xếp lên bàn, vì sợ ướt nên túi cặp xách balo đều được để lên bàn. Nàng đi đến chỗ Cố Thanh Hà, như này thì quá rõ ràng, nhiều người nhiều mắt nên không thể làm được gì cả.

Chung Trạch Hàn chỉ ra bên ngoài, nói: "Vừa rồi tôi thấy Cố Thanh Hà đi theo lớp trưởng, tôi còn đang nghĩ mấy cậu làm việc hiệu suất như vậy, làm xong hết việc rồi?"

Lệ Nghiêu?

Ngôn Trăn kéo Chung Trạch Hàn lại, bây giờ nàng không tin tưởng ai ngoài trừ những người này.

"Cậu giúp tôi chắn một chút, tôi cần lấy một đồ từ chỗ Cố Thanh Hà, nếu cậu nghĩa khí thì ai hỏi gì cũng đừng nói."

"Ồ, được rồi, được rồi."

Chung Trạch Hàn cao lớn vạm vỡ, cậu ta chắn trước chỗ Cố Thanh Hà giả vờ ở đó lau sàn.

Ngôn Trăn quỳ xuống nhẹ nhàng di chuyển bàn ghế, lật kiếm từng cuốn sách. Vì sách đều để sát vào trong nên rất khó tìm. Ngôn Trăn đẩy sách ra, cuối cùng cũng tìm thấy ở hàng cuối. Khi dòng chữ ở trên sách nàng thập phần vui sướng, duỗi tay muốn lôi cuốn sách ra.

"Các cậu đang làm gì vậy?"

Một giọng nói vang lên từ đỉnh đầu.

"Chúng tôi..." Chung Trạch Hàn do dự một chút, nhìn người ngồi xổm phía sau mình.

Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn thấy người tới, thay đổi sắc mặt mỉm cười nói: "Tôi đang tìm đồ."

"Ừm ừm." Chung Trạch Hàn đồng ý.

"Các cậu tìm gì ở chỗ Cố Thanh Hà vậy? Có cần tôi giúp một tay không?" Trạm Văn mỉm cười muốn tiến lên một bước, lại bị Chung Trạch Hàn ngăn cản.

Ngôn Trăn giả vờ phủi bụi đứng thẳng lên, thở phào nhẹ nhõm: "Tôi tìm cúc áo của mình. Quần áo của tôi được nhập từ Ý, trên thị trường rất khó tìm được những chiếc cúc nguyên bản. Nếu làm mất, tôi sẽ buồn chết mất." Nói xong, nàng mở lòng bàn tay ra, trên đó có một chiếc nút kim loại có hoa văn cao cấp.

"Tìm được rồi sao? Tốt quá." Trạm Văn nói, đi qua Chung Trạch Hàn đến thẳng đến chỗ Ngôn Trăn, cúi đầu liếc nhìn bàn của Cố Thanh Hà rồi hỏi: "Cậu có nghe nói không? Chủ nhiệm Tần sẽ đến kiểm tra đột xuất."

"Tôi chưa từng nghe nói tới." Ngôn Trăn nhìn vào mắt của Trạm Văn, lạnh lùng đáp.

"Cái gì? Chủ nhiệm Tần đến kiểm tra? Thầy ấy muốn kiểm tra cái gì?" Chung Trạch Hàn nghe xong thì sợ hãi. Phải hiểu rõ rằng chủ nhiệm Tần là "ác quỷ" trong trường, ai mà bị ông ta tóm được sẽ không có kết cục tốt.

Trạm Văn nhìn Ngôn Trăn, khoé môi nở nụ cười: "Ai biết kiểm tra cái gì, tôi chỉ mới nghe nói thôi."

Đúng lúc này, giọng nói của cô Chương đột nhiên vang lên.

"Chủ nhiệm, thầy không thể chỉ nghe báo như vậy mà đi kiểm tra lớp tôi được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận