Edit: Kidoisme
"Anh nói 'hứng thú' là đang chỉ tôi thích con trai sao?"
Đoàn Văn Tranh thành công khiến Tiết Lan hít vào một ngụm khí lạnh.
Đương nhiên cậu biết rõ tính hướng của Đoàn Văn Tranh.
Nhưng điều khiến Tiết Lan không ngờ, chính là việc anh có thể không coi ai ra gì bàn luận về xu hướng tình dục của mình bằng cái giọng hệt như đang nói 'tôi thích ăn đào' hoặc 'tôi không thích ăn lê' kiểu kiểu thế.
Còn Ôn Diễn, không phải nói đến hắn khiếp sợ thế nào, gương mặt ngày thường không mang theo bất cứ cảm xúc nào giờ đây xanh xanh đỏ đỏ, trông hay cực kỳ.
Tiết Lan cảm thấy tuy tình tiết truyện loạn tùng phèo lên xuống nhưng dựa theo những điều đang xảy ra, mâu thuẫn lớn nhất của hai nhân vật chính thời mới quen vẫn là 'một người thích thể thao điện tử nên không thích người kia' và 'một người coi việc thích thể thao điện tử và thích người kia không giống nhau'.
Điểm này trong cốt truyện giằng co mâu thuẫn nhau, tạo cho người đọc cảm giác đi ngược CP.
Hơn nữa, quan niệm 'Anh không cần, em càng muốn' này đã dụ dỗ không biết bao nhiêu con dân nhảy hố.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tiết Lan sáng bừng.
"Nếu đã như thế, tôi mong cậu không nên trêu chọc những người so với hứng thú của cậu không liên quan."
"À?" Đoàn Văn Tranh cười khẽ: "Tôi hi vọng anh vẫn luôn thẳng như vậy."
Tiết Lan cảm thấy trái tim hỏng mất, cậu cá một cái kẹo vị huấn luyện Ôn này không hy vọng Đoàn Văn Tranh trêu một 'cô gái' mà khả năng cao sau này sẽ trở thành đồng đội của anh...!
Huống hồ, Đoàn Văn Tranh luôn tìm mấy từ mang nghĩa sâu xa mà xoáy, chỉ sợ anh đã cố định mục tiêu, bắt đầu sinh ra hứng thú muốn chinh phục Ôn Diễn.
Tiếp theo, Đoàn Văn Tranh sẽ dùng trăm phương ngàn kế trêu chọc, cuối cùng thành công bẻ cây sắt này cong như cây nhang muỗi rồi vác về nhà....rồi thương hắn quá nên can tâm tình nguyện làm thụ, đúng là yêu đương thần thánh, cảm động đất trời má ơi!
Nháy mắt Tiết Lan cảm thấy CP này cậu đu đúng đắn quá đi!
Thế là ánh mắt bạn nhỏ cũng dần dần lóe ra tia sáng đỏ khả nghi.
Tiết Lan định bày đồ ăn vặt thành một bàn chè nước ngồi hóng hớt thì đột nhiên ánh mắt của Đoàn Văn Tranh chuyển lên người cậu, sắc mặt Tiết Lan còn chưa bình thường lại đã đụng phải cái nhướn mày của anh.
Cậu chột dạ quay mặt đi.
Thẳng nam Ôn Diễn chưa tu đến trình độ có thể hiểu được lời nói của Đoàn Văn Tranh, cảm thấy nhìn hai người trước mặt hơi ngứa mắt, đành quay đầu đi về phía phòng huấn luyện.
Tiết Lan thấy vậy cũng đứng lên: "Em muốn luyện tập, đi thôi anh."
Hình thức luyện kỹ năng của trại huấn luyện chính là mỗi người tự chọn tổ đội cho mình, sau đó bốc thăm ngẫu nhiên đối thủ.
Tiết Lan nhìn bảng thông báo trầm tư, theo cốt truyện về cuộc đời nhấp nhô của nguyên chủ ở trại huấn luyện, cậu ta vừa đến đây đã gây chuyện với hầu hết các học viên, căn bản không tìm được tổ đội thân thiết, cuối cùng phải đi theo mấy người trình độ kém, miễn cưỡng mới đạt được yêu cầu.
Còn Đoàn Văn Tranh-
Nguyên bản anh cầm một cái cúp nghênh ngang tham gia huấn luyện, nhưng giờ phút này lại chán chết đi đứng bên cạnh cậu, nào nhìn ra được thái độ tranh giành của người khác như trong cốt truyện.
Nhưng mà vậy cũng tốt, Tiết - xấu xa - Lan nghĩ.
Cậu nhìn mọi người chụm lại chọn bạn đội, vội vàng xếp hàng đầu tiên trước mặt idol.
"Mình lập đội đi!" Tiết Lan hưng phấn tin tưởng: "Nhất định có thể thuận lợi thắng trận!".
truyện tiên hiệp hay
"Ừm." Đoàn Văn Tranh dựa vào tường, thuận miệng đáp lời cậu.
Nhận được lời đồng ý của anh, Tiết Lan reo hò trong bụng, hiện tại anh đang đứng gần cuối cùng trên bảng xếp hạng nhưng thực lực lại thực sự rất mạnh.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy thực lực của anh, nhưng điểm tích lũy cá nhân có ảnh hưởng rất lớn đến điểm nhóm cho nên rất ít mọi người có thể nguyện ý mạo hiểm, Tiết Lan cảm thấy đây là một việc tốt...ít nhất thì cậu không cần sợ những người muốn cùng đội với Đoàn Văn Tranh đè bẹp.
Nhưng xem ra Tiết Lan nghĩ hơi nhiều.
Cậu hưng phấn đứng bên cạnh Đoàn Văn Tranh chờ người đến rủ anh tổ đội cùng nhưng thẳng đến khi các học viên túm năm tụm ba đều có nhóm thì cậu và Đoàn Văn Tranh vẫn đứng yên đó, không có ai hỏi thăm đến.
Tiết Lan nhìn một học viên đi tới gần mình, vươn móng vuốt túm chặt.
"Muốn, muốn vào đội của tôi không?" Tiết Lan chưa từng chủ động bắt chuyện với ai bao giờ, nhất thời không nhịn được có chút ngượng ngùng.
Học viên kia trùng hợp chính là người từng tặng đồ ăn vặt cho cậu, cậu ta nhìn Tiết Lan chờ mong mình, xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi, tôi, tôi hứa với bạn rồi."
Tiết Lan cũng xấu hổ nói: "Không sao đâu, các cậu cố lên nha!"
"Được, được, các cậu cũng thế!" Nhìn cả phòng huấn luyện không ai chú ý đến hai người, cậu ta cảm thấy hơi áy náy, nhanh chóng cúi đầu đi ra chỗ khác,
Tiết Lan ngốc ngốc nhìn cậu ta, tạm thời chưa hiểu tình hình trước mặt.
"Điểm tích lũy cá nhân sẽ ảnh hưởng đến tích lũy toàn đội." Đoàn Văn Tranh tùy tiện chỉ vào bảng xếp hạng: "Người đứng bét bảng cùng với người đứng thứ ba từ dưới lên lập thành một đội, em nói xem còn ai dám vào, người đứng thứ hai từ dưới lên hở?"
Tiết Lan khiếp sợ nhìn qua, quả nhiên thấy tên mình và Đoàn Văn Tranh, cách nhau đúng một hạng ở giữa.
"........"
"Xem ra, đội này không ổn rồi." Đoàn Văn Tranh đánh giá hai cái tên gần nhau, nhàn nhạt cười.
Mắt thấy người tìm đội không còn nhiều lắm, Tiết Lan mới lấy lại tinh thần, vội vàng kéo qua ba người học viên hỏi lại lần nữa:
"Muốn lập đội không? Chúng tôi..."
Mấy người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, do dự một lúc, sau đó có người nói: "Hai cậu đều rất mạnh, nhưng bọn tôi tham gia huấn luyện là muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp cho nên...."
Tiết Lan vội nói: "Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, thi đấu trận nữa là ổn rồi."
"Không phải tôi muốn đả kích cậu, nhưng cậu nhìn người đứng nhất đi, 137 điểm." Người nọ không đành lòng nói: "Chưa nói đến việc những người đứng đầu lập đội với nhau, kể cả họ không lập thì ít nhất cũng phải mấy trăm điểm? Nhưng cậu với đồng đội của cậu thì khác...cộng lại hết với nhau là 34 điểm....!Một chút của cậu là tầm 200 điểm đó."
"......"
"Tôi tìm hiểu kỹ rồi, xác thực là đã hiểu lầm Reset, cậu ta là một người bắn tốt, không phải đồ vô dụng." Người nọ hơi khó xử: "Nhưng cậu cũng phải thông cảm cho tôi, thành tích cá nhân thực sự rất quan trọng."
"Tôi biết rồi." Tiết Lan cũng không muốn đối phương gặp vấn đề: "Tôi hiểu."
Ba người kia xin lỗi cậu một lần nữa, Tiết Lan hơi uể oải, âm thầm gục đầu xuống bàn muốn tự cổ vũ vài giây, lại có người trông hơi nhút nhát đứng bên cạnh cậu: "Tôi...có thể gia nhập đội cậu được không?"
Ánh mắt Tiết Lan sáng người, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên trước mặt.
Không ngờ, người nọ chính là người đưa viên kẹo đầu tiên cho cậu!
Tiết Lan viết tên cậu ta lên đơn đăng ký, vui vẻ kéo tay Đoàn Văn Tranh: "Anh nhìn này, có hi vọng!"
Đoàn Văn Tranh hạ mắt liếc qua tên cậu ta, sau đó chỉ vào bảng xếp hạng, cười cười: "Ổn rồi, ba vị trí cao nhất từ dưới lên."
"......."
Tiết Lan hoảng, vội vàng ngẩng đầu nhìn theo tay anh....haha, đúng là tên cậu vừa viết xong --- Tô Nhất Ngữ.
"Cái này..." Tiết Lan xấu hổ.
Sau đó lại cười cười: "Không sao đâu, ở đây đều là tuyển thủ tinh anh, chênh lệch cao cũng không phải việc gì lớn."
"Ừm." Đoàn Văn Tranh phụ họa lời cậu nói, nhưng nụ cười của anh như có ý gì đó, bạn nhỏ không có tiền đồ đỏ mặt, vội vàng quay sang hướng khác.
"Tôi có thể gia nhập không?"
Hai người một lần nữa bị cắt ngang, Tiết Lan cảm thấy có chút hơi quen, ngạc nhiên hô lên: "Là cậu!"
Là cái người nói mình không tham gia trận Solo vì chơi Y tá!
Người nọ cong mắt cười: "Tề Tư Vũ, Y tá, điểm tích lũy: 129."
Tiết Lan sửng sốt.
Cậu không ngạc nhiên bởi một Y tá có điểm tích lũy cao như vậy lại đồng ý lập đội với ba đứa hạng bét, cũng không phải bởi người trước mặt nhanh như thế là đã đạt được số điểm là 129, mà là cái tên Tề Tư Vũ, Tiết Lan có ấn tượng khá mạnh.
Y tá chính của chiến đội Lôi Đình, sau khi Đặng Duệ Thu bị bán trao tay, Lôi Đình quyết định không tập trung vào tấn công cả năm nữa, thay vào đó là đội hình bốn công một thủ, bắt đầu bồi dưỡng vị trí Y tá.
Tề Tư Vũ là một Y tá được đào tạo bài bản, cũng là một Y tá có tài năng hiếm có.
Cũng không biết có phải sau này cậu ta sẽ đi Lôi Đình không, nhưng Tiết Lan cảm thấy không có hảo cảm mấy.
Tề Tư Vũ nhìn cậu hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng nhắc nhở, Tiết Lan mới lấy lại tinh thần: "Cậu, thực sự muốn gia nhập với chúng tôi sao? Cả ba người tụi tôi mới chỉ có 40 điểm tích lũy thôi..."
Cậu ta gật đầu: "Tôi tin thao tác của hai người."
Tiết Lan nhìn người trước mặt nở nụ cười hiền lành, cảm thấy bản thân không thể vì một chiến đội mà mình không thích nên ghét lây sang người khác được, đằng nào thì trong nguyên tác cũng không cường điệu Tề Tư Vũ hay miêu tả cậu ta có tật xấu gì.
Thế là cậu vội vàng viết tên Tề Tư Vũ vào đơn đăng ký.
Tề Tư Vũ kéo theo một tay đột kích xếp hạng khá cao khác tên là Mạnh Úy Nhiên, thế là điểm tích lũy của năm người được kéo lên con số 288, miễn cưỡng kém đội dẫn đầu...ừm 305 điểm.
Tiết Lan nhìn gương mặt trầm mặc của đồng đội đang chăm chú phân tích bảng xếp hạng, cậu cảm thấy khốn cảnh này có lỗi tại mình, thế là cố gắng vực dậy tinh thần của mọi người: "Tuy chúng ta kém đội đầu tiên 305 điểm nhưng kém đội thứ hai chỉ 200 điểm thôi, càng về sau càng không khó lắm, thứ tự không phải vấn đề."
"...Ừ." Tề Tư Vũ miễn cười cười, ý nghĩ đi nghĩ lại rồi phân tích: "Các cậu biết luật đổi điểm tích lũy không? Chúng ta lựa chọn đối thủ thông qua bốc thăm cũng có thể lựa chọn khiêu chiến đối thủ cao hơn 50 điểm tích lũy.
May mắn chúng ta đang đứng bét bảng, cho nên có thể tự do chọn đối thủ."
"May mắn quá." Đoàn Văn Tranh phụ họa.
"Theo quy định này, nếu chúng ta thắng đội hơn 50 điểm kia thì có thể đổi điểm cho đối phương."
Tiết Lan nghe vậy thì ngẩn ra, Đoàn Văn Tranh cũng nghiêm túc lại.
Trong nguyên tác không miêu tả rõ lắm về thời huấn luyện của Đoàn Văn Tranh, chỉ nói trong lúc này tình cảm của anh và Ôn Diễn chuyển biến rõ rệt nên Tiết Lan cũng không biết có kiểu thi đấu này.
Nếu đây là sự thật...đối với đội cậu mà nói là một chuyện tốt.
Tề Tư Vũ nói tiếp: "Tôi nhìn rồi, có một đội hơn mình 80 điểm, thực lực không tốt, chúng ta có thể khiêu chiến bọn họ, thắng là lên 368 điểm."
Cậu ta còn chưa nói xong, Đoàn Văn Tranh đã đứng dậy căt lời: "Nếu đã chọn, sao không chọn đội mạnh nhất khiêu chiến?"
- ----
Kidoisme: Tuần này tui bận quá nên sợ đến cuối tuần hổng có chương nhe huhu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...