Thời Thanh đóng vai lên Bạch Liên hoa mây trôi nước chảy.
Cậu chôn mặt trong lòng Ân Minh Tranh, thân thể run run, như động vật nhỏ sợ hãi, vô cùng đáng thương ôm hắn mà hỏi: "Minh Tranh, ngươi không phải đáp ứng ta, nói sẽ ở bên bồi ta sao?"
"Tại sao ta tỉnh rồi, không thấy ngươi đâu."
"Tôi..."
Nơi cổ họng Ân Minh Tranh tràn đầy chua xót, cảm thụ được thân thể run rẩy của thiếu niên trong lồng ngực mình, không biết trả lời như thế nào.
Hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng.
Thời Thanh có thể sẽ phẫn nộ phái người đến đuổi giết hắn.
Cũng có thể sẽ cho là hắn phản bội mình.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, Thời Thanh lại có thể rời khỏi chiếc phi thuyền kia, bộ dáng không biết ngậm bao nhiêu đắng cay xuất hiện ở trước mặt hắn.
Coi như Thời Thanh đã mấy vạn tuổi, trải qua hàng vạn năm một mình trên phi thuyền, ngoại trừ lúc nào cũng xài chiêu tăng trọng, Ân Minh Tranh chưa hề thấy Thời Thanh dùng vũ lực.
Đúng đấy, vua của chủng tộc Cơ Giới không dùng vũ lực.
Chỉ cần ở trên phi thuyền, tự nhiên sẽ có hàng chục ngàn robot vững vàng bảo vệ cậu, thỏa mãn mọi nhu cầu.
Mà hiện tại, cậu vì Ân Minh Tranh mà rời khỏi chiếc phi thuyền kia.
Hổ thẹn to lớn đối với thiếu niên đang ý lại vào mình lấp đầy cả trái tim của nam nhân.
Hắn phải trả lời sao đây?
Chẳng lẽ nói, hắn âm mưu lừa dối Thời Thanh tự tạo nhược điểm cho cậu sao?
Lúc Ân Minh Tranh không biết trả lời như thế nào, Triệu Diệu Diệu bị sự việc này kinh sợ phản ứng, cô không bỏ qua thái độ che chở cẩn thận từng li từng tí của nam nhân kia đối với Thời Thanh, đè xuống âm trầm nơi đáy mắt, tiến lên nở một nụ cười thân thiện với Thời Thanh:
"Nhóc này từ đâu đến thế? Nhìn thật đáng thương, anh Minh Tranh, chỗ em có bác sĩ tốt, không bằng anh đưa em ấy tới chỗ em đi."
Ân Minh Tranh cũng có chút lo lắng Thời Thanh trên người có bị thương hay không, bây giờ Thời Thanh có bộ phận của con người rồi, sẽ không giống người máy không bị thương nữa.
Đương nhiên, đi tìm bác sĩ khác là không thể.
Thời Thanh đặc biệt, hắn sẽ đi tìm bác sĩ tin được.
Nghĩ như vậy, nam nhân cúi đầu, ôn thanh nói: "Thời Thanh, cậu xuống trước đã, tôi dẫn cậu đi tìm bác sĩ."
Thời Thanh vô cùng không phối hợp ôm lấy cổ Ân Minh Tranh, "Ta không muốn xuống, ta muốn ngươi bế ta đi."
Triệu Diệu Diệu bị Thời Thanh sai khiến Ân Minh Tranh làm cho bực mình ra mặt.
Lúc Ân Minh Tranh ở căn cứ, cô luôn vây quanh hắn, nỗ lực chiếm được lòng tin của hắn, vậy mà Ân Minh Tranh vẫn luôn lạnh nhạt với cô.
Triệu Diệu Diệu tốn không ít sức mới hiểu được thái độ của Ân Minh Tranh, hắn đi ra từ núi đao biển lửa, cho nên không thích nhất chính là người yếu đuối.
Đại tiểu thư Triệu Diệu Diệu dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế này nhưng mỗi ngày vẫn cứ mỹ dung yếu ớt đi dạo phố, đương nhiên hắn sẽ không thích.
Biết được tại sao Ân Minh Tranh không có cảm giác đối với mình, Triệu Diệu Diệu sau đó không đề cập tới chuyện trang sức áo quần mới trước mặt hắn nữa, mà gia nhập đội chữa trị dưới danh nghĩa của bố mình.
Mặc dù chỉ là cái mã, nhưng tốt xấu cô cũng coi như là đang làm việc.
Đáng tiếc, Ân Minh Tranh vẫn không đáp ứng thông gia, nhưng thái độ đối với cô cũng coi như hòa hảo một chút, có lần trùng tộc đột kích, tay Triệu Diệu Diệu bị thương nhỏ, nổi nóng với lính quân y chăm sóc bên người, hết thẳng đồ ăn xuống bị Ân Minh Tranh nhìn thấy, từ ngày đó trở đi, hắn im hơi lặng tiếng, ngày càng tránh xa Triệu Diệu Diệu.
Bởi vậy có thể thấy được, hắn không thích người yếu đuối tới mức nào.
Mà bây giờ, thằng nhóc không biết từ đâu ra lại bảo Ân Minh Tranh ôm nó đi ăn cơm.
Triệu Diệu Diệu lập tức nguôi giận, thay vào đó chính là tếu ý trên sự đau khổ của người khác.
Chờ mà coi.
Ân Minh Tranh nhất định sẽ không đồng ý.
Ở sau lưng nàng, các dị năng giả biết được lão đại trở về liền vội vàng chạy đến, hoàn hảo nghe được câu nói này của Thời Thanh.
Nhất thời bước chân dừng lại, nguyên mặt vô cùng thê thảm.
Bọn họ cùng nhau trên chiến tuyến núi đao biển lửa lâu như vậy, đương nhiên còn hiểu Ân Minh Tranh hơn Triệu Diệu Diệu.
Hắn hoàn toàn nghiêm túc với bản thân, cũng rất nghiêm khắc với người khác.
Ai cũng biết, Ân Minh Tranh không ưa nhất chính là kiểu yếu đuối nhu nhược, làm gì cũng phải dựa vào người khác.
Bởi vì cái tính ngay thẳng này, hắn và một ít phú nhị đại ở chung căn cứ không cam nổi, lần này Ân Minh Tranh vì cứu thường dân "tự nguyện" chịu chết, mấy vị kia mở tiệc đứng chúc mừng.
Hiện tại, không tính đến còn có thiếu niên không rõ mặt dám chui vào lòng lão đại bọn họ, lại còn sai khiến lão đại nữa.
Các dị năng giả một mặt không đành lòng nhìn thẳng.
Mẹ ơi, thiếu niên này sẽ không bị lão đại bọn họ trực tiếp xách cổ quăng luôn đi.
Nhưng mà...
Ân Minh Tranh đã quen chăm sóc tên nhóc vạn tuổi này từ lâu, trên mặt không chỉ không tức giận mà trái lại hiện lên một tia ý cười ôn nhu, âm thanh từ tính trầm thấp vang lên, hết sức quen thuộc nhỏ nhẹ dỗ dỗ thiếu niên trong lòng:
"Ngoan, cậu người bị thương rồi, trước tiên xuống dưới có được hay không?"
Triệu Diệu Diệu: "..."
Các dị năng giả: "..."
Thời Thanh từ trong ngực nam nhân ngẩng mặt lên, không cần nhìn cũng biết đám người kia cằm rơi đầy đất, không tha thứ rầm rì làm nũng:
"Không muốn, cũng không cần, vậy ta giảm một chút, Minh Tranh có thể bế ta."
Một đám người cằm muốn trôi thẳng ra Thái Bình dương:...!Thiệt không thế, tưởng giảm trọng liền giảm được sao? Làm nũng cũng đừng có đến mức đó nha.
Mà quỷ dị nhất chính là, đội trưởng Ân của bọn họ, mỹ nhân cỡ nào cũng một mặt nghiêm túc, lại còn phối hợp gật đầu với thiếu niên xa lạ kia.
"Được, ngoan một chút, tôi bế cậu đi gặp bác sĩ."
Nguyên cả đám người: "..."
Lời nói này.
Cứ như là thiếu niên kia thật sự giảm nhẹ cân xuống vậy.
Bọn họ một mặt "Mẹ ơi tôi nằm mơ hay sao chứ đây thật sự là lão đại à", Ân Minh Tranh thấp giọng an ủi Thời Thanh, thần sắc lạnh nhạt khôi phục, giương mắt quét tới chỗ bọn họ.
Tiếp xúc với ánh mắt quen thuộc, cả đám theo bản năng sống lưng thẳng tắp nhìn thẳng.
Ân Minh Tranh quét mắt qua một cái, thấy tiểu đội dị năng giả không ít đi một ai, lúc này mới yên tâm lại.
Cũng đúng, nhóm tiểu tử này lúc đón tiếp hắn trên mặt chỉ có vui sướng, không phẫn nộ bất bình, có thể biết được bọn họ không biết được chân tướng hắn bị bán đi lúc trước.
Nếu không biết, những người kia làm sao mà cam lòng đem không ít dị năng giả có năng lực thế này đi diệt trừ.
Nắm chắc tình thế trước mắt, nam nhân thần sắc nhàn nhạt, hỏi: "Lão Hoàng ở đâu?"
Lão Hoàng đúng trị liệu sư hắn quen, có dị năng hệ chữa trị hiếm hoi.
Dị năng giả lớn tuổi nhất trong tiểu đội Trịnh Lưu hai tay sau lưng đứng ra, chào một cái mới hồi phục: "Hiện đang ở trong căn cứ Số 3 trị thương cho lính quân đội."
"Tôi đi tìm, mọi người cứ làm việc của mình đi."
Nói xong, nam nhân một thân phong sương kiên cường vẫn ôm thiếu niên trong ngực quay người tiến vào căn cứ, không hề liếc mắt Triệu Diệu Diệu bên cạnh không tìm được cơ hội tiếp lời.
Tiểu đội dị năng giả sau khi lão đại đi rồi mới bình tĩnh lại, bọn họ đa số là người trẻ tuổi, bình thường năng nổ, bây giờ lão đại tưởng như đã hi sinh bình an trở về, tâm tình vô cùng phấn khởi.
"Lão đại chính là lão đại! ! Tôi biết ngài ấy sẽ không sao mà! !"
"Tôi cảm thấy lão đại còn lợi hại hơn lúc trước, tuy rằng không biết dị năng cấp mấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được ngài ấy thăng cấp rồi"
"Cha chả mấy người nói coi, người lão đại ôm lúc này là ai thế, trước giờ chưa hề thấy lão đại có thái độ tốt thế với ai luôn á."
Có người như chặt đinh chém sắt: "Còn có thể là ai, chị dâu đó cu."
Sau khi trùng tộc xâm lược, đợt Nhân loại bị tổn thất nặng nề, tỉ lệ nam nữ tử vong không sắp xếp kịp, mà sau khi an ổn tại căn cứ, tỉ lệ nam nữ chênh lệnh làm một ít nam quất luôn cùng người cùng giới, nam nam thích nhau bọn họ cũng không thấy lạ.
Muốn nói lạ, cũng nên ngạc nhiên lão đại bọn họ thế mà lại thích một người.
Một đám người cười vui vẻ, không ai liếc đến xem Triệu Diệu Diệu bên cạnh, hoàn toàn coi cô như không khí.
Triệu Diệu Diệu sắc mặt tái xanh, thấy bọn họ nói vui vẻ, một hai khẳng định tên nhóc kia làm chị dâu, nhẫn nhịn, nhịn không xuống nổi, mặt lạnh xoay người rời đi.
Chị dâu cái gì, Ân Minh Tranh vừa mới trở về, cô còn rất nhiều cơ hội!
Cô đi rồi, các dị năng giả đều cảm thấy hả giận vô cùng.
Trước Triệu Diệu Diệu luôn mồm yêu thích lão đại bọn họ, bọn họ tuy rằng không dám đi tác hợp, nhưng là đều chấp nhận Triệu Diệu Diệu là chị dâu tương lai.
Kết quả ngày thứ hai lão đại bị ngầm thừa nhận đã qua đời, cô liền đổi mục tiêu đùa vui cùng đối thủ lão đại, không thương tâm thì thôi, mặt nhìn mừng ra vẻ, thái độ với bọn họ cũng thay đổi, lúc trước ôn nhu bao nhiêu, về sao thì cao cao tại thượng bấy nhiêu, thậm chí còn đề nghị dị năng giả bọn họ ra đánh trùng tộc bảo vệ căn cứ giùm lũ phú nhị đại kia.
Hiện tại tốt rồi, lão đại trở lại, cô ta lại giả vờ quan tâm cho ai coi.
"Phi! Thứ ảo tưởng hão huyền!"
Một người có năng lực đặc biệt hừ lạnh: "Tôi thấy nhóc con lão đại mang về cũng không tệ, tuy rằng nhìn qua không có dị năng, người yếu, nhưng so với loại rắn độc Triệu Diệu Diệu kia còn tốt hơn."
"Tui cũng thấy thế, trước đây tui học tâm lý học, lão đại vốn cường thế, xứng nhất với ngày ấy chính là thể loại mảnh mai, hoàn toàn bị ngài ấy chi phối, cho ngài ấy cảm giác nắm được tình yêu, mà nhóc con kia không phải là loại này thì còn loại nào chứ nhể?"
Những người khác tỏ vẻ tán thành, cũng có người có chút sầu lo: "Thì tình hình có chút chưa chắc chắn, như vậy đi, nếu lão đại thật sự muốn, chúng ta giúp, lúc lão đại không để ý, miễn cho nhóc kia bị khi dễ."
Trong căn cứ
Thời Thanh bị cho là "yếu đuối" "nhu ngược" được Ân Minh Tranh ôm vào phòng.
Vừa vào, cậu liền nhảy xuống, trực tiếp tăng trọng, đẩy thẳng Ân Minh Tranh lên tường.
Thiếu niên khuôn mặt yếu ớt không nói nhiều, một tay siết Ân Minh Tranh, tay kia kéo áo khoác nam nhân bị áp lên tường.
"Thời Thanh....."
Ân Minh Tranh luống cuống đưa tay ra ngăn cản cậu, lại bị Thời Thanh trực tiếp trấn áp.
"Từ đã...!A!"
"...!Thời Thanh, cậu nghe tôi nói đã..."
Sau một phút, Ân Minh Tranh thôi giãy giụa, nhận mệnh cùng làm chương trình ân ân ái ái.
Sau năm phút, Thời Thanh no căng, bé ngoan thuận thuận dựa vào lòng nam nhân, ngón tay nhỏ khoát lên phía dưới áo khoác hắn, mặt đầy thỏa mãn.
Ân Minh Tranh bị áp trên tường rốt cuộc lấy lại sức, hay tay được thả ra chậm rãi ôm chặt thiếu niên trong lòng, cổ khàn khàn hỏi: "Cậu vì sao rời phi thuyền ?"
"Ta tới tìm ngươi."
Thời Thanh cảm thụ được thoải mái, thích ý nheo nheo con ngươi đẹp đẽ, chốc chốc dùng mặt cọ Ân Minh Tranh, ủy ủy khuất khuất: "Ta tỉnh lại, ngươi đã không thấy tăm hơi, phi thuyền bay quá chậm, ta sợ không tìm được ngươi, tự đi luôn."
【 Hệ thống, cho tao vài vết thương coi nèo.
】
Hệ thống đắm chìm trong không gian trống niệm [ Đạo đức kinh ] không còn cách nào hỗ trợ tạo vết thương giùm cậu.
Thời Thanh giơ tay lên, đưa mu bàn tay cho Ân Minh Tranh xem "Trị chưa khỏi không thể đi", mặt oan ức:
"Ngươi xem, ta đều bị thương."
Ân Minh Tranh từng bị thương rất nặng.
Trên lưng, ở tim, không nơi nào là không có vết thương khiến hắn gần chết.
Thế mà, vết thương nhìn như không có thiếu niên đưa hắn xem làm hắn khó chịu vô cùng.
Thời Thanh ánh mắt trong suốt như trước nhìn hắn.
Thần sắc oan ức đơn thuần chỉ vì không tìm được hắn.
Không phải vì hắn bỏ trốn.
Ân Minh Tranh trong lòng phức tạp, hổ thẹn, nhẹ nhàng, thương tiếc chạm nhẹ vào vết thương nhỏ kia.
"Tôi chữa cho cậu."
Nam nhân ôm Thời Thanh trong lòng, như là Cự Long cuốn lại bảo vật của mình.
"Tôi hứa, nó sẽ mau lành."
【 Keng! Độ bài xích của Ân Minh Tranh : 40/100% 】
--------------------------------------------------------------------------
Một ngày quẩy luôn 2 chương, mệt chết luôn.
Nhưng rất vui vì mọi người đã đọc ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...