Toàn Phục Đệ Nhất Hỗn Phân Vương


Lông vàng họ Hoàng tên Mao, sau khi biết điều này Lâm Kính không bao giờ muốn đổi cách gọi hắn nữa.

Thôn trưởng giơ nến đi trước dẫn đường, trong thôn đen nhánh do không có đèn đường nên chỉ có thể tựa nhờ ánh trăng.

Họ vòng qua khu vực dân địa phương tụ tập, đi tới một nơi hẻo lánh.

Tới rồi.

Thôn trưởng nói.

Đây là một căn nhà gỗ hai lầu cũ kĩ, ngay cả cánh cửa cũng mang tới cảm giác ẩm ướt mục nát.

Lâm Kính quan sát xung quanh, trước nhà là một khoảng sân nhỏ có tường vây không cao, ngay cạnh là chuồng bò, còn chưa lại gần đã ngửi được mùi hôi thối, hơn nữa kế bên còn là nhà vệ sinh, hai cái kết hợp cho ra một thành phẩm khá khó tả.

Trong sân có củi gỗ, mấy bó rơm rạ và một ít vải đỏ đã giặt sạch đang phơi khô.

Chờ vào nhà, thôn trưởng bật đèn lên, bóng đèn nhỏ nên ánh sáng rất yếu.

Lão quay đầu nhìn thẳng vào đám người rồi nói: Bọn ngoại lai tụi bây tao chỉ giữ nhiều nhất bảy ngày.

Bảy ngày sau nhớ cút hết cho tao, biết chưa.

Mọi người không ai lên tiếng.

Thôn trưởng nói tiếp: Đương nhiên trong bảy ngày tao không thể nuôi không tụi bây được, nhớ phải đưa tiền thuê nhà.

Kính râm ca ngạc nhiên nhíu mày: Tiền thuê? Chúng tôi không mang tiền theo.

Thôn trưởng nghiêng đầu, mắt nhăn nheo, tròng mắt thì vẩn đục, lão cất giọng cổ quái: Không có thì không biết kiếm chắc?
Thấy tên kính râm còn muốn nói gì đó nên lão phẩy phẩy tay ác liệt nói: Đã giờ này rồi, đi ngủ hết đi, không được lên lầu hai.

Lầu một có bốn phòng, bây tự đi mà sắp xếp.

Không có việc gì thì đừng làm phiền tao!
Ông già lê chân lên lầu dư lại bảy người nhìn nhau.

Lâm Kính mới xuất viện nên tiến vào trò chơi cũng dễ mệt, bây giờ cậu đã thấy hơi uể nên vỗ vai Hoàng Mao: Đi thôi, hai ta chung phòng.

Hoàng Mao cầu còn không được, ở cái chốn sơn thôn tràn ngập sự quái dị này thì hắn nào dám ngủ một mình.

Hắn chỉ mới dính theo Lâm Kính đi hai bước thì đã thấy sau lưng lạnh toát, Hoàng Mao quay đầu lại xem nhưng không thấy gì cả.

Sao cậu đi chậm vậy.

Lâm Kinh gọi giục.

Tới đây.

Hoàng Mao nhanh chân đuổi theo.


Lâm Kính và Hoàng Mao chọn một phòng bên phải, Bên trong rất đơn sơ, chỉ có một cái giường, đèn và bàn, tất cả đều rất cũ.

Lâm Kính nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy có gì lạ, cộng thêm cậu rất buồn ngủ nên vừa ngã đầu thì đã vào giấc: Tôi ngủ trước nhé.

Hoàng Mao còn muốn cùng Lâm Kính trò chuyện trợn tròn miệng: Chưa gì đã ngủ rồi? Này!"
Sao mà lớn gan dữ vậy!
Lâm Kính đắp chăn nhắm hai mắt hàm hồ nói: Chứ sao hả người anh em, nay leo núi mệt chết.

Hoàng Mao: .....!
Buổi tối ở nông thôn rất yên tĩnh, cái thôn Thanh Hà này thì ngay cả đến tiếng côn trùng cũng không thấy đâu.

Hoàng Mao chỉ cần nhắm mắt là lại nhớ đến hình ảnh ông lão máu me nhầy nhụa hồi trưa, hắn càng nghĩ càng sợ, da gà chạy khắp cánh tay.

Con người ở trạng thái sợ hãi cực độ thì nhìn gì cũng liên tưởng tới những thứ khủng bố.

Hắn thoáng liếc thấy cây lau nhà dựng trong góc cũng cảm thấy đó là một người phụ nữ gầy nhòm tóc tai rủ rượi đang chống ngược người xuống đất.

Hoàng Mao lắc lắc đầu lén nhích lại cạnh Lâm Kính.

Lâm Kính ngủ rất say, hô hấp bằng phẳng.

Bên cạnh có người cũng giúp Hoàng Mao cảm thấy an toàn hơn đôi chút, hắn thở phào nhẹ nhõm nắm chăn tiến vào giấc ngủ.

Nhưng đến nửa đêm Hoàng Mao chợt thức giấc.

Hắn nghe thấy một ít tiếng động lạ, cót két, cứ như có người đang dùng móng tay cào lên gỗ, yếu ớt và ngắt quãng, thanh âm rất nhỏ nhưng bén nhọn truyền tới từ lầu hai.

Lúc đầu Hoàng Mao còn chưa tỉnh lắm nhưng tiếng cào càng ngày càng nhanh và dồn dập như thể đang cố cắt đứt thứ gì đó.

Sau một lúc dừng lại, tiếng đập thùng thùng chợt vang lên.

Hắn hoàn toàn bị dọa tỉnh, Hoàng Mao liều mạng đẩy bả vai của Lâm Kính, âm thanh trong bóng tối run rẩy: Lâm Kính Lâm Kính, đứng lên mau, mau mau.

Lâm Kính không có triệu chứng tức giận khi rời giường, cậu xoa nhẹ đôi mắt hỏi: Làm sao vậy?
Hoàng Mao sợ đến run cả tay: Cậu có nghe gì không?
Lâm Kính vuốt mái tóc rồi ngáp, cậu nhìn lên trên, không quan tâm lắm mà cuốn chăn che lại mình: Nghe thấy mà, bro cứ yên tâm, không chết được.

Hoàng mao đơ cả người: Yên tâm?!"
Lâm Kính nén buồn ngủ để an ủi đồng bọn nhỏ: Thiết lập thần quái mà, có quỷ mới bình thường.

Với cả mới ngày đầu tiên thôi, chúng ta ngoan ngoãn không làm gì thì sao chết được.

Hoàng Mao: ".....!
Hoàng Mao đêm khuya ướt lệ, hắn hối hận rồi, cộng sự của hắn tuy bình dị dễ gần nhưng chẳng đáng tin cậy gì cả, còn không bằng để hắn mặt dày đi tìm Từ ca.

Toàn bộ ngôi nhà đều làm bằng gỗ, âm thanh kia cuối cùng cũng nhỏ dần rồi biến mất.

Hoàng Mao lăn qua lộn lại cũng không tài nào ngủ được, hắn cứ sợ phía trên bỗng ló ra một cái tay hoặc thò xuống một cái đầu.

Lâm Kính bị hắn nhích tới nhích lui tới đau cả đầu: Anh bạn à hay cậu lên trên kiếm nó đấu 1v1?
Hoàng Mao: .....!

Cuối cùng Hoàng Mao cũng yên tĩnh trong chốc lát.

Lâm Kính gác tay lên mắt, cậu cảm thấy mệt nên nhắm mắt một lúc thì mơ màng muốn ngủ.

Chỉ là không biết Hoàng Mao lại phát điên cái gì, chỉ thấy hắn chợt ngồi bật dậy rồi duỗi tay chọt chọt cậu.

Đại ca đại ca.

Lâm Kính hít sâu một hơi, cậu dỡ tay xuống, ngồi dậy nhìn thẳng hắn bằng cặp mắt nâu sẫm: Lại sao nữa?
Hoàng Mao nói đầy buồn tủi, giọng nghẹn ngào như sắp khóc: Đại ca ơi em muốn đi vệ sinh, em nhịn nửa ngày rồi, chịu hết nổi nữa mất.

Em không dám đi một mình, anh đi chung với em đi mà.

Lâm Kính: .....!
Cậu tạo nghiệt gì mà gặp phải anh bạn cộng sự này vậy.

Lâm Kính cố nén buồn ngủ xách Hoàng Mao từ trên giường lên.

Ra khỏi phòng của họ là từ đường, buổi tối xung quanh đen kịt, phải sờ mó nửa ngày mới tìm ra công tắc đèn.

Đèn nhà trưởng thôn lâu năm chưa thay, lúc mới bật lên còn lập lòe chớp tắt.

Bên cạnh bài vị tổ tiên là cầu thang.

Hoàng Mao sợ cực kì, hắn cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình, hắn hết liếc trái rồi lại ngó, khoảnh khắc ánh mắt chạm đến lối vào cầu thang, chân hắn mềm nhũn trong tích tắc.

Hắn thấy có một người đang đứng ở vùng tối chỗ lối vào cầu thang.

Hắn nhìn không rõ nhưng biết chắc thứ kia rất cao lại còn gầy, quần áo trên người thì rộng thùng thình, nó không nhúc nhích mà chỉ đứng cứng ngắc tại chỗ.

Hoàng Mao nắm chặt tay Lâm Kính, run run nói bên tai cậu: Lâm ca, cầu thang cầu thang, chỗ đó có người.

Lâm Kính nhìn theo nơi Hoàng Mao vừa nói.

Cầu thang làm bằng gỗ trống rỗng chỉ đặt lộn xộn vài bó củi.

Có ai đâu.

Lâm Kính quay đầu lại: Sợ ngu hết cả người rồi à.

Hoàng Mao không thấy đỡ sợ hơn tí nào, hắn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh len lỏi từ dưới chân rồi dần lan tràn lên tận trên, mùi hôi thối quanh quẩn khiến hô hấp của hắn thêm phần khó khăn.

Bóng đèn lập lòe nửa ngày rốt cuộc sáng tỏa.

Lâm Kính xoa nhẹ đôi mắt rồi đi mở cửa, cửa lớn từ đường khóa lại bằng chốt gỗ cũ kĩ, cậu đi lại thì phát hiện chốt gỗ đã bị lấy ra, cửa bị ai đó đẩy ra tạo thành một khe hở.

Có người ra ngoài trước bọn họ sao?
Lâm Kính huýt sáo an ủi Hoàng Mao: Hình như không chỉ có mình đằng ấy đi vệ sinh đâu, có người đi cùng rồi thì tôi về ngủ trước nhớ.


Cậu nói xong thì quay người về.

Hoàng Mao liền ôm cánh tay cậu khóc lóc thảm thiết: Đừng mà đại ca! Đừng mà! Em không thể thiếu anh được!
Lâm Kính: Được rồi.

Nhà xí ở ngay kế bên, dựa gần sát thì là chuồng bò, hai mùi hương hòa quyện vào nhau phát tán theo gió giúp Lâm Kính vừa bước ra đã tỉnh táo ngay tức lự.

Tôi ở bên ngoài chờ cậu, vào nhanh lên đi.

Hoàng Mao cũng nín sắp hỏng rồi, nhu cầu sinh lí giúp con người ta to gan hơn, hắn cố chịu mùi hôi ôm bụng vọt vào.

Nhà xí có hai cái hố dùng hai mảnh vải đỏ làm màng che.

Hoàng Mao vội vàng nhảy vào một cái gần cửa.

Nhà xí được thiết kế rất đơn giản, trên miệng hố ga lót hai khối gỗ coi như chỗ đặt chân.

Hoàng Mao cởi quần xong thì lo sợ ngồi ôm giấy nhìn xung quanh.

Hai gian nhà vệ sinh dùng một tấm gỗ gắn vào tường để ngăn cách, tấm ván gỗ không chạm tới đáy mà còn chừa một khe hở có thể nhìn thấy đôi chân của người kế bên.

Thật sự có người nửa đêm dậy đi vệ sinh luôn?
Hoàng Mao nuốt nuốt nước bọt: Người anh em, cậu cũng nửa đêm bị tiêu chảy à?
Không có ai trả lời hắn.

Hoàng Mao nhìn chằm chằm cái chân kia.

Ánh trăng từ trên đầu chiếu xuống chậm rãi chếch hướng, hắn càng nhìn càng thấy sai, trông không giống chân của người trong nhóm họ mà càng như là chân của một ông lão, đen đúa và nhăn nheo.

Trưởng thôn? Hoàng Mao cảm thấy hơi không ổn nên kêu thêm tiếng nữa.

Chỉ là vẫn không có ai trả lời hắn.

Hắn nhìn kĩ thêm thì sắc mặt nháy mắt trắng bệch, hô hấp ngưng hẳn.

Ở phía bên kia không phải chỉ có một cái chân mà có tận hai cái, đang đứng song song với nhau hướng về phía hắn.

Khăn giấy cầm trong tay lập tức rớt xuống, máu hắn lạnh băng, da đầu tê dại, Hoàng Mao cứng ngắc ngước đầu lên.

Ván cửa không cao lắm, hắn vừa ngửa lên đã thấy một gương mặt già nua đang nhìn mình chằm chằm.

Ánh trăng chiếu lên làn da trắng xanh và biểu cảm chết lặng của lão.

Trên đầu ông già đội một chiếc mũ chóp cao, mặc áo liệm rộng thùng thình cùng với lớp trang điểm dành cho người chết khi nhập quan.

Sau khi đối mắt cùng Hoàng Mao, cơ mặt lão bắt đầu vặn vẹo, tròng mắt xoay vòng để lộ ác ý nồng đậm.

Hoàng Mao: .....!
Hoàng Mao: A a a a a ------!
Lâm Kính bên ngoài đang đứng ngay cửa chuồng ngắm trâu.

Trâu bự ngủ rồi, nó to cực kì, sừng thì vừa nhọn vừa dài, đuôi trâu quơ quào qua lại đuổi muỗi.

Lâm Kính vừa định duỗi tay sờ sờ sừng trâu thì bị tiếng thét thê thảm có thể chấn vỡ mái ngói của Hoàng Mao dọa cho rụt ngay lại, không hổ là ma âm.

Cậu quay sang thì thấy ngay Hoàng Mao đang vừa chạy ra vừa đóng lại quần.

Mặt hắn ta chảy nước mắt nước mũi từa lưa, trông như đã hồn phi phách tán.


Anh ơi anh, anh ơi, có quỷ, có quỷ đó! Hoàng Mao sợ muốn điên rồi, tay hắn run rẩy: Trong nhà vệ sinh có quỷ!
Lâm Kính khéo léo tránh đi sự lôi kéo của Hoàng Mao, cậu nghĩ nghĩ rồi hỏi với sự thắc mắc: Cậu chưa chùi mà đã ra rồi?
Hoàng Mao hơi đơ người nhưng ông lão mặc áo liệm đội mũ kia quá đáng sợ nên hắn lại nhanh chóng khóc run: Không! Này không phải trọng điểm! WC có quỷ đó! Em sợ muốn chết rồi!
Lâm Kính vỗ vỗ vai Hoàng Mao an ủi: Để tôi đi xem thử.

Chỉ là cậu còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy âm thanh nổi giận của trưởng thôn truyền đến từ phía sau: Nhìn cái gì mà nhìn? Nửa đêm ở đây hét ma gọi quỷ cái gì! Bây không muốn ở đây thì cút hết cho tao!
Tiếng thét vừa rồi của Hoàng Mao thật sự quá khủng khiếp nên mọi người đều đã thức giấc.

Đa số đèn các phòng ở lầu một đã sáng lên nhưng không một ai ra ngoài.

Trong tay trưởng thôn cầm ngọn nến, ông ta giận đến nổi giày cũng không mang mà đã đi chân trần ra đây, lão rống to: Đứa nào la lối um sùm?
Hoàng Mao trải qua chuyện ở trong nhà xí xong thì giờ nhìn mặt trưởng thôn hắn cũng thấy mi thanh mục tú, hắn run rẩy trả lời: Trưởng thôn, trong nhà vệ sinh có thứ dơ bẩn.

Trưởng thôn rất nóng nảy, lão nhìn Hoàng Mao như nhìn thằng ngu: Nhà xí không có đồ dơ thì sao kêu nhà xí?! Phân của mày thì sạch chắc?
Hoàng Mao khóc không ra nước mắt: Không phải dơ kiểu đó đâu ạ.

Lâm Kính mỉm cười: Trưởng thôn đừng để ý cậu ta, cậu ta bị động kinh ấy, chúng cháu chỉ ra đây đi vệ sinh thôi, đi xong sẽ về.

Trông trưởng thôn như giận đến điên rồi, lão ta quát lên: Mả cha tụi bây! Cút về cho tao, sau này không được ra ngoài vào ban đêm nữa!
Trưởng thôn gầy teo tóp như que củi thế nhưng ngay lúc này cứ như một lão già điên khùng.

Hoàng Mao còn định lải nhải thêm vài ba câu nhưng lại bị Lâm Kính bịt miệng túm kéo về sau, Cậu lấy lòng cười nói: Vâng ạ, cảm ơn trưởng thôn, trưởng thôn ngủ ngon nhé.

Trưởng thôn lạnh lùng liếc cậu rồi xách đèn đi vào nhà vệ sinh.

Lâm Kính vừa lôi Hoàng Mao về vừa nhìn thứ đồ trong tay trưởng thôn.

Trưởng thôn tay trái xách đèn, tay phải cầm theo một cái bao bố màu đỏ.

Hoàng Mao đang bị lê đi vẫn thấy lạnh ngắt cả người, hắn nói chuyện lộn xì ngầu: Trong nhà vệ sinh có quỷ thật đó, là một ông già, ông ta mặc áo liệm còn đội một cái mũ rất cao.

Lão ta nhìn thấy em còn xoay xoay tròng mắt, a a a a có quỷ thiệt mà.

Lâm Kính liếm môi dưới, cậu cảm thấy mình cần phải nhắc nhở con người này: Người anh em, chẳng lẽ cậu còn chưa biết phó bản này của chúng ta có chủ đề thần quái sao?
Hoàng Mao ngơ người tại chỗ, hắn sụp đổ mà ôm cánh tay Lâm Kính rồi bật khóc: Lâm ca, em không thể thiếu anh được!
Ồ, đã muộn rồi.

Lâm ca của hắn đã quyết định vứt bỏ hắn.

Vốn chỉ có la oai oái quấy nhiễu mộng đẹp của người khác, bây giờ đi vệ sinh xong không rửa tay thì thôi đi, ngay cả mông cũng không chùi, sao có thể nhịn được nữa?
Lâm Kính đem Hoàng Mao về tới cửa thì gặp Từ Vãn Chi, cậu có đôi chút bất ngờ.

Chắc hẳn vị lão đại này cũng bị đánh thức, anh đứng dưới ánh trăng mà không có bất kì biểu tình gì.

Áo sơ mi đen kết hợp với quần dài, thân cao chân dài, khí thế sắc bén.

Phật châu trên cổ tay trông cứ tựa đỏ thẫm.

Từ Vãn Chi dựa người vào chiếc cửa gỗ cũ nát, ánh mắt anh liếc nhẹ sang người họ rồi nhìn về phía sau.

Lâm Kính tràn ngập sự tò mò về người này, cậu cứ cảm thấy trước đây hai người bọn họ có biết nhau.

Bây giờ lại phải gánh một Hoàng Mao thối hoắc nên khoảnh khắc bước qua ngạch cửa cậu chợt nảy ra một ý tưởng.

Cậu nghiêng đầu, đáp những ngón tay thon dài lên bờ vai của Từ Vãn Chi, đôi mắt trong veo tựa gió mát:" Người anh em à, anh cho tôi mượn phòng ngủ dưới đất nhé?
Hoàng Mao:?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận