- Thằng khốn! Còn dám ra tay? Nộp mạng đi!
Lục Nguyên trong lòng giận dữ, tuy Tống Kiệt bị thương nhưng không phải trách nhiệm của y, nhưng nếu sau cùng chân khí của y giết chết Tống Kiệt thì y không còn mặt mũi nào.
Hai nắm đấm của y tụ thành hai luồng chân khí Thái Cực tựa như giao long xuất hải, thuận theo hai cánh tay của y múa lượn bao trùm lên Tần Xuyên.
- Phùng Hà Bạo Hổ quyền!
Thân thể thoạt nhìn lớn tuổi như Lục Nguyên lại nhanh nhẹn như hổ báo sài lang, nắm đấm nào cũng tấn công nhắm vào đại huyệt trí mạng của Tần Xuyên, liên tiếp áp sát.
Hai luồng chân khí Thái Cực khiến bức tường nổ thành những lỗ sâu hoắm dễ như bỡn, mảnh vụn văng tứ tán trong bóng tối, cực kỳ hỗn loạn.
Mỗi một quyền đánh ra tựa như hổ gầm chốn núi rừng, uy phong trùng trùng, khí thế ngút trời!
Lục Nguyên đã thực sự nổi trận lôi đình Phùng Hà Bạo Hổ quyền pháp là quyền thuật tương đối hung bạo và ác hiểm trong phái Long Hổ Sơn, tuy lực công kích mạnh mẽ nhưng có ra mà không có thu về, vẫn còn chút sơ hở.
Như Khổng thánh nhân từng nói: “Phùng Hà Bạo Hổ, kẻ chết mà không biết hối, ta không làm việc cùng y. Kẻ làm việc mà biết cân nhắc, có mưu kế sẽ thành công”. (*)
(*) Ý câu này nếu nói rõ hơn, chính là “những kẻ tay không đấu hổ, chân trần qua sông không sợ chết thì ông không hợp tác với họ. Người mà ông muốn hợp tác nhất định phải suy xét đến các nguy cơ, có kế hoạch rõ ràng mới thực hiện mục tiêu”.
Chỉ biết dồn sức tấn công, không biết khéo léo để giành thắng lợi, chung quy không thể xem như công phu thượng thừa.
Nhưng Lục Nguyên tự cho rằng cảnh giới võ cổ cao hơn Tần Xuyên, cho nên mặc kệ mọi thứ, cho dù đường quyền không đủ chính xác, y cũng phải cho Tần Xuyên một trận tơi bời.
Thực ra Tần Xuyên chỉ giả vờ tấn công, thấy đối phương giở đòn hung hiểm như thế, hắn dĩ nhiên sẽ không lấy đá chọi đá, làm như không đấu lại mà nhanh chóng thối lui, bật nhảy lên cao.
- Xem quyền!
Lục Nguyên tưởng có được cơ hội bèn vung Hổ Tiêu quyền phá nát cả trần phòng phía trên!
Thân là đại trưởng lão của Long Hổ Sơn, tu vi đã đạt tới đỉnh cao võ sĩ Tiên Thiên trung cấp, lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên cao cấp.
Uy lực đòn đánh trong lúc phẫn nộ nào phải là trò đùa?
Nhưng chẳng ai ngờ một quyền này của Lục Nguyên chẳng những không giết chết “sát thủ”, mà còn làm sụp luôn cả tấm xi măng mà khung thép trên trần!
Tấm trần và các mảng vi măng “lộp cộp” rơi xuống trúng ngay sau lưng và đầu của Tống Kiệt!
Tần Xuyên cố ý tránh sang vị trí đó, hắn sợ Tống Kiệt hộc máu chưa chết hẳn, lỡ đâu cứu sống được thì không tốt nên dứt khoát làm thêm một vố nữa
Tống Kiệt đang dở sống dở chết, chỉ còn sót hơi thở cuối cùng, bị một cú này thì đầu liền nát bươm, máu thịt lẫn lộn, chết không toàn thây!
- Tống Kiệt!
Tống Bảo Lâm rống lên bi thương cùng cực, cặp mắt sung huyết, hoàn toàn không ngờ sát thủ cố ý bày ra màn “ngoài ý muốn” này.
Tần Xuyên thấy đã đạt được mục đích bèn giở chiêu “bại lui”, hắn phi người về phía sau nhảy ra ngoài cửa sổ.
Trước khi đi, Tần Xuyên còn giả giọng khàn buông một câu:
- Xem như ông may mắn! Hôm khác lại đến đòi mạng già của ông!
Khoan nói đến câu này không hề giống con người Tần Xuyên, khi lời vừa thốt ra, mọi người có mặt đều tin rằng mục tiêu của hắn là Tống Bảo Lâm!
Không ai ngờ thực ra ban đầu hắn chỉ muốn giết Tống Kiệt vô dụng kia!
Lẫn vào bóng đêm, Tần Xuyên mượn gió đáp xuống, thi triển khinh công chạy xa khỏi nơi đó!
- Anh Lục Nguyên! Mau bắt nó!
Tống Bảo Lâm giận dữ quát lên.
Lục Nguyên đương nhiên sẽ không buông tha Tần Xuyên, y đã sớm phi người qua cửa sổ điên cuồng lao theo.
Có điều Lục Nguyên dù gì cũng chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cao cấp, với lại tuổi tác đã cao, tuy có thể đánh nhau, nhưng nếu so về sức chân và nhẫn nại thì không bằng Tần Xuyên trẻ tuổi rồi.
Tần Xuyên chạy vòng qua vòng lại giữa các mảng xanh và khu nhà của bệnh viện, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Tần Xuyên lẫn vào bóng tối, đèn chưa kịp sáng mà chạy vào khu nhà có nhiều người ở nhất trong bệnh viện vào buổi tối.
Trong hành lang khu nằm viện, không ít bệnh nhân và người thân đều đang mong ngóng trò chuyện, thắc mắc tại sao bệnh viện đột nhiên cúp điện.
Tần Xuyên xông vào đám đông khiến gà bay chó chạy, Lục Nguyên đuổi theo sau không cách nào động tay động chân, tức thì tốc độ chậm lại!
Thấy lão già đó không đuổi kịp, sau khi vào một văn phòng không người, Tần Xuyên thay đồ cải trang ra, tiện tay lấy một chiếc túi đựng đồ linh tinh rồi nhét áo và khẩu trang vào đó.
Nếu vứt đống này ở đây khó tránh sẽ bị kiểm nghiệm DNA, Tần Xuyên phải xóa sạch mọi dấu vết.
Lo xong việc này, sau khi thay đồ của mình thì Tần Xuyên bình tĩnh bước ra.
Cửu phẩm Thanh Liên quyết của Tần Xuyên sẽ không bị phát hiện, Tần Xuyên cần hắn giấu kỹ khí tức, Lục Nguyên khó mà tìm được hắn thông qua chân khí.
Trên thực tế, sau khi Lục Nguyên mất dấu, phát hiện khu nằm viện không còn khí tức của Tần Xuyên nên tưởng hắn đã chạy khỏi khu nhà, bèn chạy ra ngoài tìm.
Điều này lại dễ cho Tần Xuyên, hắn làm như không có gì đến bãi đậu xe, lẫn vào nhóm người đi thăm bệnh rồi rời khỏi bệnh viện.
Dừng xe tại một ngõ ngách vắng người, Tần Xuyên đi trên một con đường đối diện con sông.
Đường Vi đã đợi sẵn trong chiếc BMW, thấy Tần Xuyên ung dung trở về, trên mặt cô nở nụ cười rạng rỡ hẳn lên.
- Tiểu Xuyên Xuyên, sao anh lâu vậy? chẳng phải vào phòng bệnh cho thằng đó một chưởng là xong rồi à?
Tần Xuyên ngồi vào xe thở dài, mãi đến lúc này nhịp tim của hắn mới đập nhanh hơn. Dù gì bởi sự có mặt của Tống Bảo Lâm và Lục Nguyên, lần hành động này có thể nói là phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
May mà kết quả hình như còn thành công hơn cả dự đoán.
- Khó nói lắm, nhưng mà xem như tất cả đều thuận lợi. Chúng ta đi thôi, chắc không lâu nữa họ sẽ phong tỏa kín các ngả đường để điều tra.
Đường Vi hiếu kỳ chớp mắt, rất mong chờ Tần Xuyên kể nghe đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn cảm khái như thế.
…
Trong phòng bệnh sang trọng của bệnh viện quân khu, nguồn điệu đã được sửa chữa, đèn mở sáng trưng.
Viện trưởng bệnh viện lun lẩy bẩy báo cáo với Tống Bảo Lâm:
- Thủ trưởng, kỹ thuật viên của chúng tôi nói có người ác ý phá hỏng hệ thống điện, cả tư liệu của thiết bị ghi hình cũng hoàn toàn mất sạch.
Lúc này Tống Bảo Lâm đứng trước giường nhìn nhân viên y tế dọn dẹp giường bệnh, đem thi thể của Tống Kiệt ra ngoài.
Đôi mắt lão rưng rưng, nắm tay run bần bật, rõ ràng đang cố nén lại cơn cuồng nộ.
- Anh Lục Nguyên, có nhìn thấy chút lai lịch nào từ đường quyền công phu của tên sát thủ đó không?
Lục Nguyên đứng cạnh cau mày lắc đầu:
- Nói ra thật hổ thẹn, nội công hắn cao cường, nhưng chiêu thức võ cổ lại loạn xạ nên không nhìn rõ lai lịch, hơn phân nửa là tay võ cổ của tổ chức sát thủ nào đó, đám này thích học mấy loại công phu chắp vá lung tung. Bảo Lâm, hôm nay tại tôi không bắt được tên sát thủ đó, để cháu anh bị hại, tôi khó mà tránh tội.
Sắc mặt Tống Bảo Lâm tối sầm, ánh mắt hấp háy:
- Không trách anh, do tôi sơ sót thôi.
- Hả? Nghĩa là sao?
Lục Nguyên hỏi.
Với tâm tình mất mát, Tống Bảo Lâm nói:
- Anh có điều không biết, qua mấy ngày nữa, nước Anh sẽ cử một đặc sứ bí mật đến thành phố Đông Hoa gặp Long Hải Hiên của Long gia tại quân khu Giang Nam, kí kết các hợp đồng bí mật về trang bị hải quân. Hơn phân nửa các nước khác đều biến tin, tất nhiên phần nhiều sẽ bất mãn, bất cứ ai trong số họ cũng có khả năng mướn sát thủ cấp cao như thế đến gây án ở đây. Nếu hôm nay chúng giết được tôi, người Anh chắc chắn không dám đến thành phố Đông Hoa, việc ký hợp đồng và hội đàm lần này phải thu xếp lại lần nữa. Nhưng dù sau cùng chúng tôi có ký kết được không, một khi đổi địa điểm thì sẽ khiến Bộ An ninh Hoa Hạ chúng ta không còn mặt mũi…
Nghe vậy, Lục Nguyên mới biết hàm nghĩa phía sau việc này, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nói ra cũng trùng hợp, Tần Xuyên không hề biết khi đến giết Tống Kiệt lại kéo theo phản ứng dây chuyền như thế, khiến Tống Bảo Lâm và Bộ an ninh nội địa tưởng rằng lần hành động này nhắm vào quân đội Hoa Hạ và đặc sứ nước Anh.
Cái chết của Tống Kiệt đã thực sự trở thành việc “không đáng kể”.
Có điều dù gì Tống Kiệt vẫn là con cháu của gia chủ Tống gia, Tống Bảo Lâm lại trơ mắt nhìn con cháu chết nên không tiện ăn nói với anh mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Bảo Lâm vẫn nên cố hết sức truy lùng tung tích của sát thủ đó rồi nói, bèn quay lại căn dặn đám quân sĩ phía sau:
- Lập tức bảo cảnh sát địa phương rà soát khu vực gần đây, truy lùng mọi ngả đường, cố gắng tìm được tên sát thủ đó!
- Dạ! Thủ trưởng!
Lục Nguyên nhìn quân sĩ bắt đầu bận rộn bố trí công tác truy tìm, trong lòng cảm thán đến y còn chưa bắt được sát thủ thì đám này làm được trò trống gì? Nhưng y hiểu một số “việc ngoài mặt” vẫn phải làm đầy đủ.
- Bảo Lâm, tôi thấy tên sát thủ đó vẫn chưa nhụt chí đâu, dù gì một khi nhận được nhiệm vụ thì nó sẽ luôn tìm cơ hội, anh nên tìm vài cao thủ trong gia tộc bảo vệ mình mới được.
Lục Nguyên đề nghị.
Tống Bảo Lâm gật đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng:
- Tôi dĩ nhiên biết chuyện này, thôi thì như vầy… Tôi còn phải nói chuyện với anh cả mau mở cuộc họp nội bộ, hội đàm ở thành phố Đông Hoa vẫn phải tiến hành như thường. Chúng tôi phải làm đủ công tác, bảo vệ đặc sứ Anh đến thăm.
Trên thực tế, trong lòng y đã có một người thích hợp chấp hành nhiệm vụ này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...