Toàn Năng Khí Thiếu

- Chuyện gì vậy? Cúp điện à?

Tống Bảo Lâm bực mình đứng dậy trừng to mắt, mở cửa phòng bệnh lớn tiếng hét với người đi ngoài hành lang:

- Viện trưởng! Viện trưởng đâu rồi?

Biết Tống Bảo Lâm đến bệnh viện, Viện trưởng đã chờ sẵn bên ngoài, vừa thấy cúp điện liền tái mặt.

- Thủ… Thủ trưởng Tống! Có tôi!

Viện trưởng đã đến tuổi ngũ tuần, song gặp Tống Bảo Lâm cũng không dám ngẩng đầu lên!

Đây chính là nhân vật phái thực quyền trong tứ đại vương tộc, ngày thường chẳng mấy khi xuất hiện trong tin tức, nhưng lại chính là tai to mặt lớn thật sự đứng sau lưng!

- Tôi lập tức bảo người đến sửa! Trước đây chưa từng xảy ra chuyện này!

Viện trưởng giải thích.

- Bệnh viện quân khu mà cũng cúp điện à? Hôm nay là ngày thường, nếu trong thời kỳ chiến tranh phải tính sao?

Tống Bảo Lâm lớn tiếng quát nạt.

Viện trưởng cũng phát sầu muốn nổ đầu. Đáng lý thì bệnh viện có nguồn điện dự bị, lẽ nào đám đầu bò chết tiệt đó lén ăn chặn tiền duy trì nguồn điện dự bị sao?

- Tôi… tôi tự mình dẫn người đi điều tra nguyên nhân!

Viện trưởng lau mồ hôi hột, gọi thêm mấy vị Phó viện trưởng và Chủ nhiệm tới.

Sắc mặt Tống Bảo Lâm đanh lại, hừ một tiếng rồi trở vào phòng bệnh nói:


- Lục Nguyên, để anh chê cười rồi.

Ánh trăng sao soi qua cửa sổ phản chiếu một tia nghi ngờ trên mặt Lục Nguyên.

- Bảo Lâm, anh không thấy việc này quá trùng hợp rồi sao?

Tống Bảo Lâm nheo mắt:

- Chẳng lẽ… có kẻ muốn ra tay với tôi?

Tống Kiệt nằm trên giường lo sợ, co rúc người lại:

- Nhị gia, không thể nào… Kẻ nào dám to gan như thế, dám ra tay với ông?

Tống Bảo Lâm cũng thấy không hiểu. Nghe tiếng bát nháo ngoài hàng lang, rõ ràng cả bệnh viện đã loạn lên vì cúp điện.

Đúng lúc này, một bóng người bất thình lình vọt lên từ ngoài cửa sổ phòng bệnh!

Lục Nguyên phát hiện đầu tiên, gần như xông khỏi giường như bay đến ngay cửa sổ trước nhất để cản kẻ lạ ở ngoài.

Nhưng rốt cuộc y vẫn không phát hiện có kẻ lạ đến gần nên đã chậm một bước.

“Ầm” một tiếng, cửa sổ hợp kim nhôm vỡ tan tành như bị chân khí đánh!

Lục Nguyên vội xoay người lui lại giang rộng hai tay đứng trước Tống Bảo Lâm, một luồng chân khí Thái Cực hệt như chiếc khiên trên không chắn các mảnh vụn thủy tinh và kim loại bên ngoài!

- Bảo vệ Thủ trưởng!

Mấy quân sĩ bên ngoài gần như đồng loạt xông vào phòng bệnh giơ cao súng trong tay, đứng vây quanh Tống Bảo Lâm.


Kẻ lạ mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang giống như bác sĩ, dĩ nhiên đó là Tần Xuyên sau khi đã cải trang.

Sau khi vào bệnh viện, Tần Xuyên trộm y phục và khẩu trang, tiếp đó lợi dụng máy vi tính thông qua mạng cắt nguồn điện trong bệnh viện, phá hủy luôn cả hệ thống mở nguồn điện.

Khi Tần Xuyên phát hiện Tống Bảo Lâm và Lục Nguyên thực sự đến tìm Tống Kiệt, hơn nữa còn muốn đưa Tống Kiệt đi sau khi trị khỏi, hắn biết chỉ có thể làm đến cùng thôi.

Nhưng bởi vì Tống Bảo Lâm xuất hiện nên Tần Xuyên nhất thời nảy ra kế mới…

Lão già này là nhân vật trọng yếu của Tống gia, còn quan trọng hơn cả Tống Kiệt, nếu hắn cứ giết chết Tống Kiệt thì sẽ dễ bị nghi ngờ.

Chung quy người có thù oán với Tống Kiệt gần đây nhất chính là Tần Xuyên.

Nhưng nếu Tần Xuyên giả vờ giết Tống Bảo Lâm rồi “ngộ sát” luôn Tống Kiệt, vậy người của Tống gia sẽ cảm thấy do Tống Kiệt xui xẻo!

Nhưng cũng vì có mặt Lục Nguyên nên khi thi triển thân thủ, Tần Xuyên hơi lóng ngóng chân tay.

Chân khí Băng hỏa song liên của hắn cực kỳ có tính đặc thù, hắn phải khống chế bản thân để giấu đi tính chất đó, khiến nó chỉ là chân khí Tiên Thiên thuần túy.

Cứ như vậy, uy lực chân khí của hắn sẽ giảm đi không ít. Nhưng hắn thật sự chẳng còn cách nào, không thể để lộ điểm yếu khiến Lục Nguyên phát hiện chân khí của hắn làm Tống Kiệt bị thương.

- Mày là ai?

Lục Nguyên nghiêm giọng hỏi, y phát hiện sát thủ che mặt trước mắt có tu vi không hề kém mình, song không tài nào nhìn thấu lai lịch công pháp của hắn.

Dĩ nhiên Tần Xuyên không lên tiếng, hắn có thể biến giọng, song chẳng cần mở miệng, im lặng là tốt nhất.


Tần Xuyên sải bước tiến lên, vung hai nắm đấm thi triển chiêu “Sơn thần cuốn đất”. Nắm đấm cuồng nộ tựa như trống điểm dồn dập giáng thẳng vào lồng ngực và đầu của Lục Nguyên.

Lục Nguyên hừ một tiếng, chân khí Thái Cực tựa như xoáy nước khuấy động, y đảo hai tay liên tục áp chế công kích của Tần Xuyên.

Tiếng nổ đùng đùng vang vọng khắp cả không gian.

Mấy quân nhân cầm súng chĩa họng súng đen hoắm vào hai người, nhưng vì có Lục Nguyên nên họ không tiện nổ súng.

Tống Kiệt sợ đến nỗi chui rúc trong chăn run cầm cập, chỉ nghĩ sát thủ muốn giết Tống Bảo Lâm, không liên quan gì đến y.

Tần Xuyên thực ra chỉ thăm dò một chút, quyền pháp hắn dùng là của một số ngoại bang lưu truyền ở Tây Vực cổ nhằm giấu thân phận thật của mình.

Hơn nữa chỉ cần tấn công như vậy, hắn liền nhìn rõ chiêu thức của Lục Nguyên.

Long Hổ Sơn, Thái Cực công!

Hiện nay ở Hoa Hạ, tam đại tông sư gồm Thần Kiếm Môn, Thủy Vân Tĩnh Trai và Thanh Long Tự chính là “Tam đại tông môn”.

Mà dưới “tam tông” thì có “thất đại phái” gồm Bá Đao, Côn Luân, Lạc Nhật, Thiết Kiếm, Bạch Long, Đường Môn cùng với Long Hổ.

Tam tông thất phái này đều có tuyệt học riêng, nhân tài đầy rẫy. Mỗi môn phái đều có ít nhất một võ sĩ Tiên Thiên từ cao cấp trở lên, chẳng qua chỉ là những người mà người ngoài biết, cùng với những người ẩn dật.

Nếu không phải vì tam tông trước đó xuất hiện tông sư, thực tế giới võ cổ có thập đại môn phái, không phân cao thấp.

Lão già trước mắt thi triển tuyệt học Long Hổ Sơn. Tần Xuyên biết nếu muốn giết chết y, hắn phải dùng Kiếm Ý mới được, nhưng như vậy cũng tức là hắn sẽ kết thù với Long Hổ Sơn, sau này nếu dùng Kiếm Ý ở nơi khác sẽ dễ bị Long Hổ Sơn để mắt tới.

Nghĩ tới những hậu quả này, Tần Xuyên thu lại sát ý, tiếp tục dùng công phu quyền chưởng loạn xạ đối phó với Lục Nguyên.

May mà năng khiếu võ cổ của Tần Xuyên cực cao nên tung ra chiêu thức tùy tiện nhìn cũng đâu ra đó. Hắn và Lục Nguyên người bốn phần kẻ sáu phần, có chút lép vế.

Đúng lúc này, cấp dưới của Tống Bảo Lâm thông báo quân đội gần đó đã cử phần lớn bộ đội vũ trang tiếp cận chỗ này.

Tần Xuyên vừa âm thầm tính toán thời gian vừa giả vờ đánh nhau kịch liệt với Lục Nguyên.


Tần Xuyên vung quyền trái đánh móc đòn “Rồng ngẩng đầu”, song lại bị Lục Nguyên đưa tay phải ngăn lại.

Hắn nhún chân hết mấy lần vào tường khiến bề mặt lõm xuống những vệt xi măng gạch vữa, đều bị chưởng phong Thái Cực của Lục Nguyên dỡ hết uy lực, vậy mà y vẫn không suy suyễn chút nào.

- Hừ, uổng cho nội công không tầm thường của mày, dùng chiêu thức lại không ra gì, chỉ có chút bản lĩnh này mà cũng muốn đến đây giết nhị gia của Tống gia sao?

Lục Nguyên cười khinh miệt, song chưởng như gió thu quét lá rơi, cơ thể như mây bay ào ạt, y rống lên:

- Lục hợp bát quái liên thần chưởng!

Chưởng pháp nhất tuyệt của Long Hổ Sơn được thi triển tựa như cuồng phong dữ tợn kéo đến từng đợt xé toạc không khí, lại hình thành thế cuồn cuộn không dứt bổ thẳng vào mặt Tần Xuyên!

Tần Xuyên vừa thấy đây là cơ hội tốt, sau khi tránh được liền thi triển chưởng pháp sấm sét đánh đợt chân khí cuồng phong sang một bên!

- Anh Lục! Coi chừng Tống Kiệt nhà tôi!

Tống Bảo Lâm đứng sau được quân sĩ bảo vệ chặt chẽ, đột ngột nhìn thấy cháu trai đang rúc trong chăn liền hét lớn.

Nhưng cũng muộn rồi, Lục Nguyên một mực muốn đánh Tần Xuyên bị thương, nhưng không ngờ hắn muốn lợi dụng uy lực phát ra từ y để “mượn dao giết người”.

Tần Xuyên làm như vô ý đẩy uy lực đòn liên hoàn chưởng ra, nhưng vừa đẩy ra liền khiến đợt chưởng phong này chuyển hướng sang đống chăn đang run lẩy bẩy kia!

- Phụt!!!

Bị chân khí đánh trúng, Tống Kiệt lăn nhào khỏi chăn hệt như bị điện giật, phun máu tung tóe khắp giường, toàn thân không ngừng co giật.

- Tống Kiệt!!!

Tống Bảo Lâm điên tiết rống lên.

Ngay cả trong lòng Lục Nguyên cũng chùng xuống, không ngờ lại xảy ra việc “ngoài ý muốn” này!

Tần Xuyên làm như đây chỉ là một việc ngẫu nhiên, chẳng những không tháo chạy mà còn bắt đầu dùng La Hán quyền phản công, muốn thừa dịp Lục Nguyên không phòng bị lấy mạng của y!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui