Tần Xuyên nhíu mày, mình thật lòng muốn hòa giải, cho dù có chỗ không đúng, nhưng cũng không hề quá phận, cô nàng này cũng không thể cáu kỉnh lâu như vậy chứ?
- Lăng Lạc Tuyết, em hãy nói đi, có bất mãn và hiểu lầm gì, nói ra mới có thể giải quyết chứ.
Tần Xuyên bước nhanh về phía trước, ngăn cản cô gái tại một ngã rẽ.
Hắn thực sự không hiểu được, chẳng lẽ mình thực sự làm ra chuyện gì tội ác tày trời, có cần bạo lực vậy không?
Lăng Lạc Tuyết tránh trái phải vài lần, Tần Xuyên đều di chuyển theo, không cho cô đi.
Rốt cuộc, Lăng Lạc Tuyết quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Tần đại thiếu gia, dù sao chúng ta chỉ là quan hệ quen biết bình thường, anh không cần phải nói xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ không so đo với anh.
Tần Xuyên vui vẻ, rốt cuộc cô nàng này cũng nói chuyện, thế nhưng, giọng điệu bình thản này không phải phong cách của Lăng Lạc Tuyết.
Một cô gái vốn tràn ngập sức sống, đột nhiên từ trời nắng biến thành trời tối, không còn là cô nữa.
Tần Xuyên không khỏi tự trách trong lòng, xem ra hắn thực sự vô tình tổn thương Lăng Lạc Tuyết, hắn không thể làm như không thấy.
Dù sao ngày đó là hắn yêu cầu Lăng Lạc Tuyết ăn mặc xinh đẹp, cuối cùng ngay cả một điệu nhảy cũng không hề nhảy với cô, quả thực quá mức.
Tần Xuyên nghĩ tới đây, ánh mắt đảo tới khu vực tam giác quần jean của Lăng Lạc Tuyết:
- Chúng ta sao có thể tính là quan hệ bình thường chứ? Anh đã từng sờ em…
- Đừng nói nữa!
Lăng Lạc Tuyết cuống quít hô một tiếng, nhìn hai bên một chút, phát hiện không có người nào đi qua, mới thở phào.
Nhưng dù vậy, Tần Cầm ở bên đang nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ, dường như rất muốn biết, Tần Xuyên sờ chỗ nào của cô.
Tần Xuyên nhếch miệng cười:
- Em xem, Tiểu Tuyết à, giữa chúng ta vẫn có bí mật nhỏ, điều này đã nói lên quan hệ không hề tầm thường. Huống hồ, nếu như em không quan tâm chuyện vũ hội ngày đó, thì sao lại đột nhiên không muốn để ý tới anh?
- Tôi chỉ đơn thuần không muốn nói chuyện với anh.
Lăng Lạc Tuyết buồn bã nói.
- Cho nên em vẫn không chịu tha thứ cho anh.
- Tôi không có…
Tần Xuyên bướng bỉnh:
- Anh mặc kệ, dù sao trước khi em tha thứ cho anh, anh sẽ đi theo em, ít nhất em phải chấp nhận sự xin lỗi của anh mới được.
Lăng Lạc Tuyết nhíu mày, dường như không biết làm sao với da mặt dày của Tần Xuyên.
Không chờ Lăng Lạc Tuyết nói gì nữa, Tần Xuyên liền nắm lấy tay Tần Cầm nói:
- Tiểu Cầm, anh dẫn em đi ăn cơm Tây, rồi mua kem ăn!
Tần Cầm nghe xong, trái tim thiếu nữa tách ra như hoa, hai mắt lóe sáng gật đầu đáp ứng:
- Được, vậy… tối nay em sẽ về nhà.
Lăng Lạc Tuyết bị cặp anh em này khiến cho không biết làm gì, cô cũng không muốn để Tần Cầm tách ra, đành phải cùng tiến tới một quán cơm Tây gần đó.
Tần Cầm từ nhỏ thân thể không tốt, khiến cho ẩm thực của cô gần như đều là một số nguyên liệu cố định, so với nói là ăn cơm, không bằng nói là bồi bổ.
Với Tần Cầm mà nói, trước khi gặp được Tần Xuyên, căn bản không dám tưởng tượng, có thể ăn đồ mình thích, hơn nữa không cần lo lắng thân thể gặp chuyện.
Có Tần Xuyên, bất cứ tình huống thân thể nào của cô đều có thể xử lý, cô có thể yên lòng ăn đồ ăn ngon mà các bạn cùng lứa tuổi khác muốn ăn.
Ở vị trí gần cửa sổ, Tần Cầm vui vẻ ăn mấy món điểm tâm và đồ uống lạnh, cô bé ngày càng yêu thích ông anh mới gặp mặt không bao lâu này.
Hơn nữa, Tần Cầm rất thông minh, đối với không khí xấu hổ giữa Tần Xuyên và Lăng Lạc Tuyết, cô vờ như không phát giác cái gì.
Tần Xuyên sớm đã ăn xong bò bít tết trong đĩa, sau đó nhìn chằm chằm Lăng Lạc Tuyết, nhìn cô đang chậm rãi ăn.
Lăng Lạc Tuyết hơi bó tay rồi, lần này hắn thay đổi sách lược, không nói thêm gì, chỉ nhìn chằm chằm bằng mắt!
Cô lần đầu tiên, lúc ăn cơm bị một người đàn ông nhìn như vậy, không đỏ mặt đã coi như không tồi.
Rốt cuộc, sau khi nhẫn nại gần nửa giờ, Lăng Lạc Tuyết đặt dao xuống, ngẩng đầu chất vấn:
- Anh nhìn đủ chưa?
Tần Xuyên nhếch miệng cười:
- Em lại nói chuyện với anh rồi à? Ha ha… Thật ra anh vừa mới phát hiện, Tiểu Tuyết em sau khi nhuộm lại tóc đen, duỗi thẳng, quả thực hấp dẫn hơn trước kia nhiều, nhìn lâu như vậy, càng nhìn càng đẹp!
Phụ nữ đều thích nghe nịnh nọt, huống chi sau khi Lăng Lạc Tuyết dứt bỏ cách ăn mặc thiếu nữ bất lương, quả thực là một người đẹp, thời điểm này Tần Xuyên đương nhiên phải nịnh vài câu.
Trên khuôn mặt tinh tế của Lăng Lạc Tuyết ửng đỏ, người đàn ông này nói chuyện trực tiếp khiến cô ngại ngùng.
Không biết làm sao, trai tim thình thịch, đập hơi hỗn loạn.
- Tùy… tùy anh, muốn nhìn thì nhìn đi.
Lăng Lạc Tuyết nhìn như không để ý mà vuốt tóc, tiếp tục ăn.
Tần Xuyên thấy cô gái vẫn giọng điệu lạnh nhạt, lòng sinh một kế…
Hắn bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra, sau đó mở công năng chụp ảnh, bắt đầu chụp Lăng Lạc Tuyết.
Kỳ thật tâm tư của Lăng Lạc Tuyết không nằm trên bò bít tết, phát hiện Tần Xuyên bắt đầu chụp ảnh, cô cảm thấy rất xấu hổ và căng thẳng.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ cảm thấy cô đẹp, cho nên nhịn không được muốn chụp hình?
- Anh… Anh đừng chụp!
Lăng Lạc Tuyết run giọng.
Tần Xuyên sững sờ:
- Sao lại đừng chụp?
- Từ nhỏ tới giờ, tôi ghét nhất chụp ảnh.
Lăng Lạc Tuyết thản nhiên nói.
Tần Xuyên cười:
- Em chán ghét thì em chán ghét, nhưng anh chụp vẫn phải chụp.
Nói xong, Tần Xuyên liên tiếp ấn nút chụp ảnh.
Lăng Lạc Tuyết lập tức cúi thấp đầu, hai tay che mặt mình, cô thực sự không muốn bị chụp ảnh.
Trước kia đều là đứa trẻ hư, ăn mặc kiểu bất lương, thiếu nữ phản nghịch, sao lại muốn chụp ảnh?
Dù hiện giờ trở thành người đẹp, Lăng Lạc Tuyết cũng cảm thấy, chụp ảnh thực sự quá buồn nôn, khiến cho cô cảm thấy không được tự nhiên.
Tần Xuyên lại biểu lộ ranh mãnh, thở dài:
- Tiểu Tuyết à, em làm gì vậy? Tạo tư thế à?
Lăng Lạc Tuyết tức giận nhìn hắn:
- Anh không có việc gì chụp tôi làm gì? Tôi đáp ứng anh rồi à?
Tần Xuyên vô tội giang tay:
- Anh không có chụp em, không tin tự em xem đi!
Tần Xuyên đưa di động qua trước mặt Lăng Lạc Tuyết.
Cô cầm điện thoại nhìn, khuôn mặt ửng đỏ, cắn môi dưới, mắt lại muốn phóng hảo!
Vừa rồi Tần Xuyên dĩ nhiên dùng công năng tự chụp, chụp hắn vài hình!
- Tiểu Tuyết à, không phải em cho rằng, anh đang chụp em chứ? Điều này sao lại có vẻ hơi tự kỷ vậy…
Lăng Lạc Tuyết vỗ mạnh bàn, rốt cuộc không nhịn được nghiến răng nghiến lợi hô:
- Tần Xuyên! Anh dám đùa bà sao?
Vừa nói xong, không ít người trong tiệm ăn kinh ngạc nhìn qua, dường như không hiểu, một cô gái đẹp như vậy sao lại táo bạo như thế.
Tần Xuyên lại thoải mái cười cười:
- Chỉ chờ một câu này của em thôi, em cũng đừng nóng giận, anh chỉ muốn đùa với em một chút, sinh động bầu không khí nha…
Hơn nữa, tùy tiện thoải mái như thế này mới là Lăng Lạc Tuyết em mà! Trước đây nói chuyện đều mềm mềm yếu yếu, giống như có bệnh vậy, anh cũng hoài nghi có phải em bị người ngoài hành tinh tráo đổi rồi hay không!
Lăng Lạc Tuyết ngạc nhiên, Tần Xuyên lại cố ý làm như vậy, muốn cho cô "phá công"?
Nội tâm cô gút mắc và giãy dụa, trong lòng hỗn loạn, nhìn người đàn ông trước mặt vừa giận vừa tức, vừa thẹn vừa phẫn.
Tần Xuyên thấm thía nói:
- Tiểu Tuyết, trong lòng em có oán khí gì cứ việc nói ra, đừng giấu trong lòng, như vậy sẽ buồn bực hỏng mất. Em nói em đột nhiên thay đổi tính tình, anh thấy có thể không lo lắng sao?
- Không cần anh hao tâm tổn trí! Tôi chính là thô tục dã man như vậy!
Lăng Lạc Tuyết thở phì phò, dường như chưa hết giận, lại hô:
- Tần Xuyên! Tôi hận anh!
Nói xong câu này, Lăng Lạc Tuyết trực tiếp chạy thẳng ra ngoài cửa.
Tần Xuyên cảm thấy không ổn, vừa rồi chỉ muốn đùa một chút, sao lại dường như cô gái chẳng những không có ý tha thứ hắn, còn càng thêm tức giận vậy? Điều này không được.
Tần Xuyên để Tần Cầm chờ, sau đó vội vàng đuổi theo.
Nhưng vừa ra đến cửa tiệm, liền thấy Lăng Lạc Tuyết đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, nhìn qua một người đàn ông cách đó không xa đang đi tới, giống như đông cứng tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...