Tần Xuyên đơ ra nhìn cô một lúc, dường như tim đập cũng ngừng lại vài giây mới định thần lại.
Hắn thấy cổ họng khô khốc, rung động với ý định của cô…
- Tinh nhi, em nói là… em…
- Trừ khi đến lúc đó anh nói không được, bằng không thì… em mặc kệ những thứ khác.
Trong mắt Chu Phương Tinh hiện lên một tia kiên quyết.
Tần Xuyên chợt ý thức rằng hắn luôn xem Chu Phương Tinh là cô gái ngoan ngoãn luôn tuân theo nề nếp truyền thống, hóa ra hắn đã sai rồi.
Bình thường thoạt nhìn cô chẳng hề phô trương, nhưng sâu trong trong nội tâm luôn có sự độc lập đến khuất cường và cuồng nhiệt. Cô chỉ là theo đuổi thứ mình muốn, dù là chuyên ngành khảo cổ cũng vậy, hay là tình cảm mà cô muốn.
Một khi xác định mục tiêu, cô sẽ không màng tất cả, tựa như thiêu thân lao vào lửa không hề hối tiếc.
Đương nhiên, Tần Xuyên tuyệt đối không tự nhận hắn là một đốm “lửa”.
Hắn phì cười, gật đầu:
- Được, chắn chắc như thế nhé. Lúc đó anh ra sân bay đón em, nếu em dám dẫn bạn trai nước ngoài về thì anh sẽ giận đấy.
Chu Phương Tinh lườm hắn:
- Hừ, em không thích người tây đâu. Còn anh nữa, bên cạnh nhiều người đẹp như thế, lúc đó chắc sớm quên em rồi.
- Sao thế được, Tinh nhi của anh xinh đẹp tốt bụng có khí chất, muốn gì có đó, anh đi đâu tìm người thứ hai đây?
Tần Xuyên lấy lòng cô.
Trong lòng Chu Phương Tinh ngọt lịm, thì thầm:
- Ai bảo em bị anh lợi dụng nhiều như thế, cả người bị anh thấy hết rồi, bằng không thì em không chấp nhận đâu…
Tần Xuyên hiếm khi thấy cô biểu lộ mặt thiếu nữ, đúng là đáng yêu quá, bèn cười ngốc.
Hai người anh anh em em tiếp tục trị liệu, bất giác cả buổi sáng đã trôi qua.
Buổi chiều, Tần Xuyên bắt đầu thông qua chân khí giúp Chu Phương Tinh phục hồi, khiến mỗi một cơ bắp đều phản ứng đầy sức sống.
Mãi bận đến chập tối, toàn thân Tần Xuyên đều đẫm mồ hôi. Dù gì cũng phải khống chế từng chút một chân khí xuôi theo từng cơ bắp, đây là cách trị liệu có độ khó cực cao.
Chu Phương Ngữ dẫn Liễu Tiên Tiên chơi cả ngày trong nhà, sau cùng hai người thấy chán, bèn lên mạng chơi trò chơi.
Khi trời tối hẳn, Chu Vân Phong cũng trở về, biết sư thúc sư tỷ đang bận trị liệu nên không dám làm phiền.
Đến lúc sắp ăn tối, ba người mới đến ngoài phòng Chu Phương Tinh gõ cửa.
- Chị ơi, vẫn chưa xong sao? Hai người chưa ăn cơm trưa, buổi tối có ăn không?
Chu Phương Ngữ có phần lo lắng thấp thỏm.
Lúc này cửa đột ngột mở ra.
Người mở cửa không phải Tần Xuyên mà chính là Chu Phương Tinh đang đứng đó!
- Tiểu Ngữ, cuối cùng chị có thể đứng nói chuyện với em rồi.
Chu Phương Tinh cười tươi như hoa.
Nhưng sau một lúc thất thần ngắn ngủi, Chu Phương Ngữ liền vỡ òa bật khóc, còn nhào thẳng vào lòng chị mình.
Trên thực tế, về chiều cao thì chân của Chu Phương Ngữ dài hơn, nhỉnh hơn cỡ ba, bốn phân, vì vậy nhìn hai chị em ôm nhau khá thú vị.
Chu Vân Phong cũng nước mắt ròng ròng, tay run rẩy đến gần ôm hai cháu gái, nghẹn ngào mà cảm kích nhìn Tần Xuyên.
- Cuối cùng chị có thể đứng rồi! Cuối cùng chị đã khỏi rồi!
Chu Phương Ngữ nức nở.
Nghe tiếng khóc xúc động của em gái, Chu Phương Tinh cũng rơi nước mắt vì hạnh phúc.
Cô đợi quá nhiều năm rồi. Áp lực, đau khổ mà cô gánh trên lưng mấy năm nay, vì đôi chân đã được sống lại lần nữa mà hoàn toàn biến mất.
Cô xúc động ôm chầm em gái, cười nói:
- Em có còn là trẻ con đâu, sao lại ôm chị khóc chứ, nhà đang có khách mà.
- Em mặc kệ! Em vui lắm! Em muốn khóc! Hức hức…
Tính tình ngay thật của Chu Phương Ngữ cũng lây sang Liễu Tiên Tiên. Cô em vợ cũng sụt sụt, hai mắt rưng rưng.
Tần Xuyên nhìn cô gái nhỏ:
- Này em vợ, chị em người ta xúc động vì phục hồi và thương cảm nỗi đau trong quá khứ, hôm nay em mới quen họ, khóc gì dữ vậy?
Liễu Tiên Tiên đưa tay lau khóe mắt, lúng túng:
- Không biết, chỉ muốn khóc thôi…
Khóe miệng Tần Xuyên giựt giựt hai cái, thế giới nội tâm con gái đúng là khó hiểu.
Đợi ba cô gái lau khô nước mắt mới nhớ vẫn chưa ăn tối, cho nên mọi người vui vẻ ăn một bữa no nê.
Chu Vân Phong bận bịu sai người chuẩn bị đồ cúng, nguyên tuần sau phải cảm ơn tổ tiên Chu gia bảo hộ, còn phải đến chùa trả lễ khiến nhóm Tần Xuyên dở khóc dở cười, song cũng cảm động trong lòng.
Lúc cao hứng, Liễu Tiên Tiên đề nghị ra ngoài chơi một chuyến chúc mừng Chu Phương Tinh cáo biệt xe lăn.
Tuy Tần Xuyên đã rất mệt nhưng cũng không muốn làm các cô gái cụt hứng, vì vậy hắn sảng khoái đáp ứng.
Nói đến chỗ đi chơi thì Liễu Tiên Tiên là người rành nhất, cũng không hiểu tại sao cô biết gần đó có một tiệm karaoke cao cấp, bèn rủ mọi người cùng đi hát.
Thường ngày chị em Chu gia không có mấy dịp đi, nên muốn đi cho khuây khỏa. Còn Tần Xuyên là người nhà quê mới lên thành phố, hoàn toàn chưa từng trải nghiệm nên cũng không có ý kiến.
- Em vợ, anh không biết hát, có quan trọng không? Nghe nói karaoke là nơi hát hò mà?
Tần Xuyên hơi kích động, hắn là đi cho biết mà!
Liễu Tiên Tiên lườm hắn:
- Anh rể lạc hậu quá đi, không biết hát thì có thể rống mà, mọi người chơi cho vui thôi để ý hát hay làm gì?
Tần Xuyên liền vỡ lẽ, thì ra như vậy cũng được. Thế thì hắn vẫn có chút tự tin, dù gì năng lực học tập của hắn cực giỏi, phút chốc sẽ học được thôi!
Đến quán karaoke giải trí tên “Ma Âm”, ánh đèn xanh đỏ khiến nơi này nhìn có vẻ kỳ quái.
Liễu Tiên Tiên xung phong chạy thẳng đến quầy tiếp tân muốn một phòng cỡ lớn, không hề chê mắc mà chọn một đống thức uống trái cây khiến nhân viên tiếp tân mừng ra mặt, vội vàng cung kính mời bốn người họ vào phòng.
Đi qua một hành lang, Tần Xuyên chợt phát hiện bóng một cô gái rất quen mắt trong đám nam nữ phía trước.
Hắn nhìn kỹ hơn, liền buột miệng gọi cô gái tóc dài thướt tha mặc sơ mi trắng phối với váy đen ngắn:
- Tiểu Nhu!
Lưng cô gái sững lại rồi lập tức quay qua, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ bất ngờ:
- Anh Tần Xuyên!
Diệp Tiểu Nhu ngại ngùng gật đầu với vài người bên cạnh, rồi đi nhanh đến trước mặt Tần Xuyên, sau đó nhìn ba người đẹp bên cạnh hắn với vẻ nghi ngờ.
Lúc thấy Liễu Tiên Tiên, Diệp Tiểu Nhu rõ ràng cũng biết, có phần ngạc nhiên:
- Tiểu Nhu, sao em lại ở đây? Chẳng phải em nói tìm được công việc thực tập sao?
Tần Xuyên hiếu kỳ hỏi, mấy ngày nay không gặp, định bụng tìm cô thì không ngờ gặp ở đây.
Diệp Tiểu Nhu cười ung dung:
- Là Phó tổng giám đốc và chủ quản dẫn em cùng vài thực tập sinh mới vào công ty đến đây hát, như thế có thể kéo gần quan hệ đồng nghiệp… Còn Tần Xuyên các anh?
Tần Xuyên cũng không giấu diếm, bèn giới thiệu sơ qua Liễu Tiên Tiên và chị em Chu gia, nói rõ là chúc mừng Chu Phương Tinh khỏi bệnh.
Diệp Tiểu Nhu nhìn chị em Chu gia xinh đẹp rạng ngời, không chút thua kém cô, trong mắt khó tránh buồn bực, nhưng cô chỉ nói vài câu chúc mừng Chu Phương Tinh.
- Diệp Tiểu Nhu, đây là bạn em sao?
Một cô gái thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, tóc búi gọn, thân hình nảy nở đến gần tươi cười nhìn bọn Tần Xuyên đánh giá.
Diệp Tiểu Nhu vội lễ phép giới thiệu:
- Chủ quản Ngô, anh… anh ta là…
Diệp Tiểu Nhu muốn nói Tần Xuyên là bạn trai cô, nhưng có em vợ là Liễu Tiên Tiên ở đây, cô không biết nên nói thế nào.
Tần Xuyên lại cười nói:
- Tôi họ Tần, là bạn trai của tiểu Nhu, các cô này là bạn tôi.
Diệp Tiểu Nhu nghe Tần Xuyên nói thế liền thấy ngọt trong lòng, đặc biệt là hắn thừa nhận trước mặt nhóm Liễu Tiên Tiên. Điều đó chứng tỏ hắn không nghĩ cách giấu cô đi.
Về phần Liễu Tiên Tiên, bên ngoài nhìn có vẻ rất ngốc rất ngây thô, nhưng thực ra cô đã sớm hiểu nhiều chuyện. Cô chọn cách im lặng, bởi vì khi giao tiếp vẫn phải nể mặt.
Chị em Chu gia lại thấy tâm tình phức tạp. Tên này đúng là dám nói, rõ ràng đã kết hôn, vậy mà ngay trước mặt em vợ còn nhắc đến bạn gái khác của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...