Dưới thế công nũng nịu của Liễu Tiên Tiên, Tần Xuyên không tiện cự tuyệt dứt khoát, đành nói:
- Vậy buổi tối anh đưa em về nhà, chúng ta không thể phạm vào vấn đề nguyên tắc được!
Liễu Tiên Tiên đắc ý trong lòng. Quả là sức dẫn của bản thân vô địch, vừa nhõng nhẽo một chút đã xử được anh rể ngốc này.
Mặc kệ nguyên tắc gì đó, đợi qua được ban ngày, còn sợ gì ban đêm hắn chống đỡ nổi? Cho nên cô cười ngọt gật đầu đồng ý.
Hai người ăn sáng xong liền xuất phát đến Chu gia.
Thực ra Liễu Tiên Tiên không quan tâm Tần Xuyên đi đâu hay hắn trị bệnh thế nào. Tính cô thích chơi vui, hiếu động, có người cùng cô đi khắp nơi, tâm trạng cô đương nhiên sẽ tốt.
Lúc đến Chu gia, cha con Chu Vân Phong đúng lúc không có mặt, nhưng Chu Phương Ngữ đã đợi ở cửa.
Rõ ràng Chu Phương Ngữ cũng vừa về tới nhà mới biết Tần Xuyên cứ mãi không chữa cho chị mình, cô đợi rất sốt ruột.
Thấy Tần Xuyên lái chiếc Mercedes – Benz G55 tới, còn dẫn theo Liễu Tiên Tiên xuống xe, Chu Phương Ngữ liền nhíu mày.
- Bác sĩ Chu, khách sáo thế, còn đứng bên ngoài chờ tôi nữa?
Tần Xuyên cười chào hỏi.
- Hừ, đúng là không biết nhục…
Chu Phương Ngữ trừng mắt.
Biểu cảm Tần Xuyên cứng nhắc:
- Thế nào? Tôi lại chọc tức cô rồi sao?
- Tôi chỉ cảm thấy bi ai cho vợ anh, cũng không biết tìm đâu ra, còn trắng trợn như thế nữa.
Chu Phương Ngữ cứ làm như vô ý nhìn Liễu Tiên Tiên, nghĩ bụng tên hám gái này đúng là may mắn, bên cạnh toàn là người đẹp hàng đầu, mỗi người một vẻ.
Liễu Tiên Tiên nghe vậy liền cười khúc khích, sự hiểu lầm này khiến cô thấy thú vị.
- Có nghe thấy chưa! Ai kêu anh trêu hoa ghẹo nguyệt! Bây giờ ai cũng biết anh háo sắc thế nào rồi!
Liễu Tiên Tiên chọc tay vào hông Tần Xuyên.
Tần Xuyên vô tội nói:
- Được rồi, đừng để người ta hiểu lầm, chúng tôi chỉ là quan hệ anh rể và em vợ thôi.
Chu Phương Ngữ ngây ra, sau khi nghĩ kỹ mới biết mình hiểu lầm, sắc mặt liền ửng đỏ.
- Thì… thì ra là em vợ anh, tôi còn tưởng…
Chu Phương Ngữ ngại ngùng nói.
Liễu Tiên Tiên tươi cười đến gần nắm một tay của Chu Phương Ngữ, vẻ mặt ngây thơ nói:
- Chị bác sĩ, có phải chị biết rất nhiều bí mật của anh rể em phải không? Bên ngoài anh ấy có bao nhiêu phụ nữ, chị nói với em được không?
Chu Phương Ngữ khá ngạc nhiên, rõ ràng Liễu Tiên Tiên tự đến làm quen khiến cô có chút không quen.
Nhưng một cô gái dễ thương như thế gọi cô là chị, cô cũng khó cự tuyệt.
- Thực ra… chị cũng không rõ lắm.
Chu Phương Ngữ nhìn Liễu Tiên Tiên từ khoảng cách gần, hận không thể đưa tay véo mặt cô bé để nựng thỏa thích.
Tần Xuyên thở dài lắc đầu, xem ra công phu làm nũng của Liễu Tiên Tiên có hiệu quả với cả nam lẫn nữ. Chẳng biết là học theo ai, vợ hắn mà có nửa phần công lực đó thôi, chưa biết chừng cũng đủ khiến hắn mê mệt đến chết đi sống lại?
Vào phòng Chu Phương Tinh thì thấy cô đang đọc tư liệu gì đó sau bàn sách, còn dùng kính phóng đại nghiên cứu một mảnh gốm, rất có phong phạm chuyên gia.
- Chị, chị không thể đợi về sở nghiên cứu mới xem mấy thứ đó sao? Ở nhà thì đừng làm việc nữa.
Chu Phương Ngữ bất đắc dĩ trừng mắt.
Chu Phương Tinh ngẩng lên thì thấy Tần Xuyên và Liễu Tiên Tiên đi vào, trước là chào hỏi, ngay sau đó liền hoảng hốt.
- Em là… Liễu Tiên Tiên?
Cô em vợ lơ mơ chớp mắt:
- Đúng thế, chị biết em à?
Chu Phương Ngữ cười:
- Chị biết em là hoa khôi của trường mình, nhưng chắc em không biết chị là ai, vì chị chỉ hướng dẫn vài nghiên cứu sinh, cũng không thường đến trường.
- A, thì ra chị là giảng viên đại học của em.
Liễu Tiên Tiên nhất thời hứng thú, bèn chạy đến trò chuyện nhiệt tình với Chu Phương Tinh.
Biết được Liễu Tiên Tiên là em vợ của Tần Xuyên, Chu Phương Tinh có chút ngại, nhưng nhanh chóng che giấu được.
Chu Phương Ngữ cũng nhanh chóng gia nhập vào cuộc nói chuyện, ba người ríu rít nói không ngừng, tiếng cười không dứt.
Tần Xuyên bị hắt hủi một bên, có cảm giác như hắn chỉ đưa Liễu Tiên Tiên đến gặp hai chị em chứ không phải đến chữa chân.
Mười mấy phút sau, Chu Phương Ngữ mới ngại ngùng cười với Tần Xuyên:
- Tần Xuyên, bọn em không nói nữa, hay là anh trị cho em trước đi, em muốn chân mau khỏi.
Tần Xuyên đã sớm lấy hộp châm ra, gật đầu cười:
- Không sao, nhưng mà em phải chuẩn bị, đợt trị cuối cùng có thể mất đến mấy tiếng. Anh định giúp em phục hồi cơ trong một lần luôn, như thế hôm nay em có thể khỏi hẳn!
- Phục hồi cũng có thể dùng châm sao?
Chu Phương Tinh rất ngạc nhiên.
Chu Phương Ngữ càng ngạc nhiên hơn, cô không dám tin, điều này đã phá vỡ mọi thường thức y học mà cô biết.
Tần Xuyên gật đầu:
- Thường thì không được, nhưng anh dùng chân khí bảo vệ kinh mạnh và cơ cho em nên sẽ không bị tổn thương, chỉ cần đợi em quen đi lại bình thường là được rồi.
Khuôn mặt Chu Phương Tinh lộ một tia vui mừng:
- Vậy thì hay quá, em con lo không hồi phục kịp chứ, thế này chắc chắn kịp rồi!
Tần Xuyên buồn bực:
- Tinh nhi, em vội đi như thế làm gì?
Chu Phương Tinh ngập ngừng, trong mắt có phần phức tạp, nói không nên lời.
Nhưng Chu Phương Ngữ lại chua chát nói:
- Chị tôi muốn tham gia một dự án khảo cổ ở nước ngoài, có thể một đến hai năm mới về, cho nên mới gấp gáp muốn chân mau khỏi.
- Đi lâu vậy sao?
Tần Xuyên ngây ra, trong bụng có chút không vui, có chút hụt hẫng và bất đắc dĩ.
Tuy không gặp Chu Phương Tinh nhiều, nhưng khí chất, sự thiện lương, đơn thuần và dung mạo của cô rất thu hút hắn.
Cộng thêm hai người cũng từng nhiều lần tiếp xúc ám muội, trong lòng Tần Xuyên cứ thế mà có hình bóng của Chu Phương Tinh.
Trước đó hắn cũng thừa nhận là mình có thích Chu Phương Tinh.
Có điều không phải cô gái nào cũng giống Đường Vi và Diệp Tiểu Nhu chịu tiếp nhận mọi mặt của hắn, cho nên hắn cũng không trông mong gì.
Hai mắt Liễu Tiên Tiên sáng rỡ, đứng sau lưng lặng lẽ nhìn, trong mắt như muốn nói ba chữ: có mờ ám!
- Hạng mục này rất quan trọng, với công tác khảo cổ Hoa Hạ chúng ta mà nói, ai có thể đi là vinh hạnh, em không muốn bỏ lỡ.
Chu Phương Tinh cười thản nhiên.
Tần Xuyên gật đầu. Chu Phương Tinh là người phụ nữ luôn muốn theo đuổi sự nghiệp, có thể thấy điều đó từ nhiệt tình với khảo cổ của cô, cũng nên ủng hộ cô.
- Vậy chúng ta mau chóng bắt đầu đợt trị liệu cuối cùng đi.
Tần Xuyên không nghĩ nhiều nữa mà cười sảng khoái.
Trị liệu lập tức tiến hành, Chu Phương Ngữ dẫn Liễu Tiên Tiên ra ngoài đón tiếp, họ đều là em gái nên nói chuyện khá hợp.
Tần Xuyên vẫn giúp Chu Phương Tinh cởi quần xuống như trước, để cô nằm sấp trên giường để tiện dùng châm.
Có điều động tác của Tần Xuyên nhẹ nhàng và chậm hơn trước, không biết vì sao hắn muốn khoảng thời gian này kéo dài hơn…
Chu Phương Tinh hình như có thể cảm nhận được tâm trạng lúc này của hắn, cô làm sao không có điều khó nói cho được.
Người đàn ông này đã cho cô hy vọng, đã cứu tính mạng cô, tài hoa của hắn khiến cô kinh ngạc không thôi… đồng thời cũng khiến cô vui cười không dứt…
Cô nhìn gương mặt chuyên tâm của Tần Xuyên, nói:
- Tần Xuyên… anh… lần trước những gì anh nói là thật chứ?
Tần Xuyên khựng lại, cười nói:
- Anh nói với em rất nhiều, em muốn hỏi câu nào?
- Chính là… chính là nói anh… anh…
Chu Phương Tinh không nói nên lời.
- Anh thích em?
- Ừm…
Chu Phương Tinh gật đầu nói lí nhí.
Tần Xuyên cười:
- Đương nhiên là thật, nhưng thế thì sao. Đợi chân em khỏi rồi ra nước ngoài công tác, có lẽ sau này chúng ta cũng sẽ không gặp nhau nữa.
Trong mắt Chu Phương Tinh rưng rưng, khóe mắt đỏ lên nhìn hắn, dường như đã hạ quyết tâm, đột ngột nói:
- Chúng ta giao ước với nhau được không?
- Giao ước? Giao ước gì?
Tần Xuyên không hiểu.
Chu Phương Tinh cười tựa như sen tuyết nở rộ:
- Bất kể là một hay hai năm, đến khi em về, nếu anh còn thích em, mà em cũng không thể quên anh… Em sẽ làm người phụ nữ của anh, được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...