Tần Tử Hằng nhịn không được nói thầm:
- Nếu đổi lại là anh cả kết hôn với Liễu tiểu thư, thì cũng chẳng bài xích chuyện có con như vậy...
Tần Tử Việt nói theo:
- Đáng tiếc là tìm về một thằng nhà quê, rồi lại để hắn chui vào chỗ trống...
- Im miệng!
Tần Minh nghe xong, lập tức quay đầu lại quát lớn:
- Mấy đứa vẫn là trẻ con sao!? Sao nói chuyện không có chừng mực vậy!? Đã nói với các con rồi, Tần Xuyên trở về gia tộc, nó mới là anh cả của các con, Tần Hà chỉ là anh hai của các con thôi!
Hôm nay gọi các con đến đây, là để anh em các con hiểu rõ, nếu còn bất kính với huynh trưởng, về nhà xử theo gia pháp!
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt thấy Nhị gia gia nổi giận, dĩ nhiên trong lòng không phục, nhưng cũng đành im lặng.
Thấy hai anh em bị mắng, Tần Cầm ôn nhu nói:
- Nhị gia gia, các anh ấy cũng không ác ý gì đâu ạ, bọn họ với anh Tần Hà lớn lên với nhau từ nhỏ, còn với anh Tần Xuyên thì chưa thân lắm thôi ạ.
Tần Minh xụ mặt,
- Nghe đi, nghe đi, còn chẳng hiểu chuyện bằng em gái các con.
Liễu Trung Kình và Lý Tuệ đều vội vàng lên tiếng an ủi, để Tần Minh bớt giận.
Thực ra thì họ cũng hiểu được mấy đứa trẻ này.
Tần Hà, cũng là con trai duy nhất của chú hai Tần Xuyên, kể ra cũng là cổ võ giả thiên phú nhất trong thế hệ trẻ Tần gia.
Mặc dù mới hơn hai mươi tuổi, nhưng đã đạt cảnh giới Hậu thiên cao cấp, hơn nữa đã thành Bán bộ Tiên Thiên, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cấp bậc Tiên Thiên võ giả.
Khi Tần gia chưa công cố với bên ngoài, Tần Xuyên phải quay về gia tộc, Tần Hà vẫn là trưởng tôn của Tần gia, những thanh niên trong gia tộc đều gọi gã là “Anh cả”.
Theo hôn ước của hai nhà, nếu Tần Xuyên không xuất hiện, Tần Hà sẽ thành hôn với Liễu Hàn Yên.
Đáng tiếc, không biết xuất phát từ mục đích gì, ông cụ Tần gia bỏ qua lời dị nghị của mọi người, bảo trưởng tôn mà mình ném bên ngoài hơn hai mươi năm về để hoàn thành hôn ước.
Chuyện này, khiến nội bộ Tần gia có rất nhiều người bất mãn, dù sao hơn hai mươi năm nay, con trai trưởng Tần Mục vẫn luôn sống mơ màng, hoang phế cổ võ, không để ý đến chuyện gia tộc.
Chỉ có đứa con thứ hai Tần Uy, không chỉ nhiều năm đảm nhiệm vị trí võ sư ở cổ võ đường, còn gánh vác vị trí tổng giám đốc Tập đoàn Trường Sinh của gia tộc, chủ trì đại cục.
Cộng thêm, Tần Hà con trai Tần Uy, cũng là lãnh tụ trong đám thanh niên Tần gia, thuận lý thành chương, lẽ ra chuyện liên hôn này phải dành cho Tần Hà mới đúng.
Liễu Hàn Yên nhìn thái độ của các trưởng bối, khóe miệng nở nụ cười thê lương, rồi nhanh chóng biến mất.
Cô biết, dù mình có nhờ sư phụ nói giúp, cũng vô ích, Tần gia và Liễu gia đều muốn mau chóng có một đứa bé ra đời, giúp quan hệ thông gia của hai nhà thêm vững chắc.
Tần gia lo lắng mình không cam tâm tình nguyện gả cho Tần Xuyên, còn Liễu gia, ba mình không có con trai, nên luôn mong ngóng có thể có một đứa cháu trai, duy trì địa vị trong gia tộc.
Nói tóm lại, hai nhà đều nhìn chằm chằm vào bụng cô, xem khi nào thì mới căng lên.
Còn bản thân cô có suy nghĩ gì, đối với gia tộc mà nói chẳng có ý nghĩa gì.
Liễu Thiển Thiển đứng cạnh dường như cảm nhận được sự bất đắc dĩ và cay đắng của chị, cầm ly nước ô mai đưa cho Liễu Hàn Yên.
- Chị uống nước trái cây đi.
Liễu Thiển Thiển cười ngọt ngào nói.
Liễu Hàn Yên nhìn em gái, cười nhạt, nhận ly nước.
Lăng Lạc Tuyết ở bên cạnh không hề lên tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Hàn Yên trong chốc lát, mới lên tiếng:
- Liễu Hàn Yên, bà đây nghe nói một lần bầu ngốc ba năm, hơn nữa phụ nữ sinh con rồi, sức khỏe chắc chắn sẽ không được như bây giờ.
Hay là cô nhân lúc chưa thụt lui, cùng bà đây đánh vài hiệp? Tránh để sau này bà đây tìm cô đấu, cô lại nói bà đây bắt nạt cô?
Liễu Hàn Yên nghe thấy mấy câu Lăng Lạc Tuyết, vẫn chẳng có động thái gì, giống như chưa từng nghe.
Mấy vị trưởng bối biết rõ, giữa Lăng Lạc Tuyết và Liễu Hàn Yên có mâu thuẫn, họ cũng đau đầu với thiên tài kiếm khách Lăng Lạc Tuyết do Thần Kiếm môn bồi dưỡng này.
Tần Minh bất đắc dĩ lắc đầu, Lăng Lạc Tuyết tuy cũng là thiên tài như Liễu Hàn Yên, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau, một bên là “gái ngoan” điển hình, còn một bên là “thiếu nữ phản nghịch”.
- Lạc Tuyết, hôm nay cháu đến đây làm khách, sao lại nói như vậy được?
Tần Minh cười mắng.
Liễu Tuyên căn bản không biết Lăng Lạc Tuyết là ai, nghe thấy vậy liền giận thay chị gái, chất vấn:
- Cô là ai? Dựa vào cô mà cũng đòi khiêu chiến với chị tôi à?
Lăng Lạc Tuyết bật cười,
- Mọt sách, câu này cô nói ngược rồi, là chị gái cậu khiêu chiến với bà đây, không phải bà đây khiêu chiến chị gái cậu!
- Cô mới là đồ mọt sách ấy!
Liễu Tuyên trọng sĩ diện nhất, tức giận nói:
- Mở miện ra là “bà đây”, cách ăn mặc thì như gái đứng đường, còn muốn so với chị tôi? Đúng là thô tục! Không giáo dưỡng!
Mắt Lăng Lạc Tuyết lóe lên tia lạnh lùng, khí chất đột nhiên biến đổi, khuôn mặt nở nụ cười thần bí.
Cô chậm rãi nâng tay trái lên, mấy ngón tay mềm mại, nhỏ nhắn, xinh đẹp như vô tình cử động.
- Không hổ là người của Liễu gia, khẩu khí lớn thật, nói tôi không giáo dưỡng... ý nói sư phụ tôi không dạy bảo tốt sao?
Liễu Hàn Yên chú ý đến động tác của Lăng Lạc Tuyết, nhíu mày, lập tức di chuyển ra sau lưng Liễu Tuyên.
Đúng lúc đó, một đạo kiếm khí vô hình từ đầu ngón trỏ Lăng Lạc Tuyết phóng ra!
- Xoẹt!!
Một tiếng nổ vang lên, kiếm khí và băng ngưng chân khí đụng vào nhau, dư ba kình lực mang theo hàn băng, bắn ra tứ phía.
Liễu Tuyên trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt cậu, giống như vừa xảy ra một vụ nổ nhỏ, kinh ngạc đến mức mặt mũi trắng bệch!
- Lăng Lạc Tuyết, hôm nay cô là khách, nếu muốn đánh, hôm nào chúng ta sẽ đánh cho thật đả, đừng dùng chút tài mọn này làm em trai tôi sợ.
Khuôn mặt Liễu Hàn Yên đầy băng giá, ánh mắt bộc lộ tài năng.
- Hì, hì...
Lăng Lạc Tuyết mỉm cười cầm ly nước, nhấp một ngụm,
- Đây mới đúng là Liễu Hàn Yên mà tôi quen, cứ im lặng, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, chẳng thú vị chút nào.
Yên tâm đi, dù cô không đỡ, đạo kiếm khí này cũng chỉ xén ít tóc của cậu ta, tôi chẳng hứng thú đánh xuyên đầu tên mọt sách này đâu.
Lý Tuệ lo lắng đi qua nắm hai tay con trai, thấy hai tay Liễu Tuyên toàn mồ hôi lạnh, còn đang run rẩy.
- Con trai, A Tuyên? Con không sao chứ?
Liễu Trung Kình không vui nói:
- Con bé Lăng gia này, ân oán của cháu với Hàn Yên chúng ta đều rõ, nhưng đừng nghĩ Liễu gia chúng ta thực sự sẽ luôn nhẫn nhịn, trò đùa này hơi quá đáng rồi đấy!
- Được rồi, được rồi... Lăng gia nhỏ bé chúng tôi không dám chọc giận Liễu gia các người.
Lăng Lạc Tuyết liếc mắt.
Tần Minh bất đắc dĩ lắc đầu,, Lăng Lạc Tuyết tuy cũng là thiên tài như Liễu Hàn Yên, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau, một bên là “gái ngoan” điển hình, còn một bên là “thiếu nữ phản nghịch”.
Liễu Tuyên đã bị dọa đến mức không thốt nên lời, cậu ta là thư sinh, làm sao được tiếp xúc ở khoảng cách gần mấy thứ kiếm khí này?
Cảm giác một thanh kiếm muốn đâm xuyên qua đầu cậu, rồi đột nhiên bị ngăn lại, chỉ vài giây nữa, là mình đã chết rồi!
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đứng bên cười trộm, bọn họ từ nhỏ đã quen Lăng Lạc Tuyết, cũng bị cô nhóc này bắt nạt nhiều lần, Liễu Tuyên tự làm khó mình rồi.
Để hóa giải không khí ngượng ngập, Tần Cầm cười nói:
- Sao anh Tần Xuyên còn chưa xong nhỉ, anh ấy nướng gì vậy?
Mọi người đều quay qua nhìn Tần Xuyên, trông thấy bộ dạng Tần Xuyên, ánh mắt mọi người đều ngẩn ngơ, trừ Liễu Hàn Yên, cả đám đều có vẻ xoắn xuýt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...