Khi Tần Xuyên ngoái lại định bảo cô gái đến thử xem nhiệt độ nước đã vừa chưa thì nhận thấy một thân hình yểu điệu nõn nà tựa bạch ngọc đang đi đến chỗ hắn.
Tần Xuyên đỏ bừng mặt, ánh mắt hơi ngượng ngùng nhìn cô gái.
- Đồ ngốc, còn xấu hổ nữa à? Ban nãy không phải còn cuống cả lên sao? – Đường Vi cảm thấy anh chàng này quá sức buồn cười, không đừng được đưa tay véo má Tần Xuyên một cái.
Nói thế nào thì Tần Xuyên cũng vẫn không có kinh nghiệm, hì hì cười chữa thẹn:
- Tiểu Vi Vi sao em lại cởi mở thế, con tim bé bỏng của anh không chịu được nữa rồi.
Vừa nói Tần Xuyên vừa láo liên nhìn cô gái, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
- Tiểu Xuyên Xuyên yên tâm, chị đây sẽ phục vụ cậu thoải mái – Đường Vi cười đầy mê hoặc.
Tần Xuyên nuốt nước miếng cái ực, trước mặt ta đây không phải là người mà là yêu tinh!
- Đẹp không?
- Có…có…. – Tần Xuyên nói không nên lời.
- So với vợ anh thì ai đẹp hơn?
Tần Xuyên ngẩn người suy nghĩ.
Liễu Hàn Yên không hề e dè để lộ cơ thể trước mắt hắn, hắn cũng đã từng dán sát mắt vào người cô, cho nên có căn cứ để đánh giá.
Đường Vi lập tức hừ một tiếng, đẩy vai Tần Xuyên, huỵch một tiếng, Tần Xuyên bị đẩy ngã vào bồn tắm.
- Sao Tiểu Vi Vi lại đẩy anh? Thời điểm như thế này để đàn ông chủ động mới được, tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện cho người ta chứ! – Tần Xuyên buồn bực, không muốn bị đẩy ngược lại thế này.
Đường Vi lườm hắn một cái:
- Em hỏi thân hình ai đẹp hơn, anh nhất thiết phải nghĩ rồi mới trả lời à!?
Tần Xuyên giật mình, hình như mình phạm vào “sai lầm theo hệ thống” rồi, lập tức ra vẻ nghiêm trang nói:
- Tất nhiên là Tiểu Vi Vi đẹp rồi! Anh bị vẻ đẹp của em làm cho ngây ra đấy thôi!
Bây giờ Đường Vi mới mỉm cười cùng bước vào bồn tắm, không ngại ngần gì ngồi luôn xuống giữa hai chân hắn, hai cánh tay trắng nõn quàng lên cổ Tần Xuyên, dựa hẳn vào người hắn.
Ôm người ngọc trong tay, Tần Xuyên muốn rên lên được, hai tay không ngừng khuấy động trong nước, cảm giác thần tiên cũng không thể hơn được cảnh này.
Ngâm mình xong Tần Xuyên tưởng có thể vào đề chính luôn rồi, ai ngờ Đường Vi vẫn muốn tắm lại, nói là ngâm mình trong bồn chẳng qua là vì tình thú, không thể tắm sạch được.
Tần Xuyên buồn bực, cô gái này đã trắng đến thế rồi còn muốn tắm rửa cái gì nữa?
Nhưng hắn cũng hết cách, đành về phòng chờ đợi, lười cả mặc quần, nằm dang tay dang chân thành hình chữ “đại” trên giường chờ cô gái đi ra.
Có lẽ do ban ngày chữa bệnh cho Ôn Văn Viễn đã tiêu hao rất nhiều chân khí, cộng thêm việc dùng kiếm ý giết một Hồng Nguyệt, càng mệt mỏi hơn.
Nằm ngâm trong nước nóng rồi lên nằm trên giường thả lỏng, Tần Xuyên bắt đầu buồn ngủ.
- Tiểu Vi Vi… em đã xong chưa thế? – Hơn mười phút sau Tần Xuyên ngáp dài một cái gọi.
- Đừng vội, em phải gội đầu mà… Lần đầu tiên của con gái rất quan trọng đấy – Đường Vi nói vọng ra.
Đối với Đường Vi đêm nay cũng là một đêm hết sức quan trọng, nói cho cùng muốn trở thành một phụ nữ thực sự tất nhiên phải chuẩn bị kỹ càng.
Tần Xuyên tất nhiên thông cảm, nhưng hắn không chờ được nữa.
Lúc trước dưới tác dụng kích thích của hormon tuyến thượng thận, hắn rất phấn khích, không thấy mệt mỏi gì lắm nhưng bây giờ tất cả nỗi mệt nhọc ập về kéo chìm não bộ của hắn.
Trên giường, trong phòng đều là mùi thơm trên người Đường Vi, giống như mùi hương thôi miên thượng hạng, Tần Xuyên chậc lưỡi, bất giác nhắm mắt lại…
Gần một tiếng sau, dùng xong hết các loại tinh dầu, sấy xong tóc, trang điểm cho mình đẹp như một bông hoa sen mới nở, Đường Vi mới đi từ trong nhà tắm ra.
Nhưng nhìn thấy anh chàng đã ngủ say chảy cả nước miếng rồi.
Đường Vi không khỏi bực mình, mới hơn mười hai giờ một tí mà đã ngủ như chết thế này rồi?
Vốn đang định đánh thức Tần Xuyên nhưng cô lại do dự.
Theo lý mà nói, cao thủ như Tần Xuyên thì kể cả có ngủ say rồi cũng vẫn dễ tỉnh lại.
Lúc này anh ta ngủ ngon như vậy, chứng tỏ anh ta đã hoàn toàn yên tâm không đề phòng gì nữa.
Có lẽ đối với anh ta, mình hoàn toàn đã là người đáng tin cẩn rồi, ở đây anh ta mới có thể thả lỏng thoải mái.
Đường Vi khẽ khàng đi đến nằm xuống bên cạnh Tần Xuyên, nhìn gương mặt khôi ngô góc cạnh nhưng vẫn phảng phất nét gì đó trẻ con mà ngây người.
Nhớ lại lúc trên đường anh ta có nói đã chữa xong bệnh u não của Ôn Văn Viễn, xem ra ngày hôm nay quả là một ngày cực nhọc.
Có lúc anh ta như một người đàn ông trưởng thành trong phong ba bão táp, chuyện lớn chuyện nhỏ đều giữ kín trong lòng, không mảy may sợ hãi; nhưng cũng có những lúc anh ta như một đứa trẻ chưa lớn, hơi tí đã đỏ mặt…
Đường Vi mỉm cười âu yếm, kéo chăn sang đắp kín cho cả hai người, khép mắt lại…
…
Sáng ngày hôm sau, ở tòa nhà tổng bộ tại thành phố Đông Hoa của tập đoàn Vân Sơn, trong văn phòng Chủ nhiệm Đổng.
Bạch Dạ mặc quần áo lính thủy phương Tây, tóc búi gọn gàng sau gáy, tư thế oai phong lẫm liệt giống hệt một vị nữ tướng, ngồi trên ghế của Chủ nhiệm Đổng.
Ánh mắt cô ta như phun ra lửa, một tay nắm chặt bản báo cáo đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Freya biết chủ nhân đang hết sức tức giận, bản thân mình cũng chẳng vui vẻ gì nên đứng bên im lặng không nói năng gì.
- Độ xác thực của bản báo cáo này là bao nhiêu? – Hơn mười phút sau Bạch Dạ mới lên tiếng.
Freya trả lời:
- Ôn Văn Viễn đã đi xác minh ở bệnh viện trực thuộc đại học Đông Hoa, bệnh viện nhân dân Đông Hoa và bệnh viện ung bước Đông Hoa, kết quả đều xác nhận khối u não đã khỏi hẳn.
Tin này đã lan ra trong giới y học, các bác sĩ đều không dám tin, cho rằng đây là kỳ tích, nếu không phải do thân phận đặc thù của Ôn Văn Viễn chắc chắn họ đã truy hỏi hắn đến đầu đến đuôi rồi.
Bạch Dạ nghiến răng đứng bật dậy, xé nát tờ báo cáo trong tay.
Tập đoàn Vân Sơn có quan hệ với các bệnh viện, đã âm thầm cài người cào cho nên bản sao báo cáo kết quả hóa nghiệm của Ôn Văn Viễn nhanh chóng được đưa đến cho Bạch Dạ.
U não của Ôn Văn Viễn được chữa khỏi hắn đúng là sét đánh giữa trời quang, làm đảo lộn tất cả sắp xếp của Bạch Dạ!
Toàn bộ kế hoạch hợp nhất thế giới ngầm của thành phố Đông Hoa đã phá sản!
- Là Tần Xuyên… Trừ hắn ra chắc chắn không có ai khác! Rốt cuộc là hắn đã làm thế nào?!
Bạch Dạ tức muốn khóc, tại sao người này phải đối đầu với mình, cô ta không thể hiểu nổi rốt cuộc Tần Xuyên là thần thánh phương nào đến đây.
Mạng lưới dày đặc của Thánh giáo không tìm ra được điểm đặc biệt của Tần Xuyên, trừ việc biết hắn là đại thiếu gia nhà họ Tần ra chẳng còn nắm được thông tin nào khác.
- Theo lý mà nói một thiếu gia bị bỏ rơi của một thế gia cổ võ không thể có bao nhiêu bản lĩnh, nhà họ Tần cũng không đặc biệt coi trọng hắn, lẽ nào bọn họ đang cố ý kéo hắn ra khỏi tâm điểm chú ý? – Freya hỏi.
- Hừ… Một tên thiếu gia họ Tần làm ta phải lãng phí hai trăm năm mươi triệu mà chẳng được cái gì! Hắn cố ý muốn chơi ta đây!
Đối với Bạch Dạ hai trăm năm mươi triệu không phải là nhiều nhưng đốt tiêu số tiền này không phải là không xót ruột.
Quan trọng hơn, cô ta đã bị Tần Xuyên chơi cho một vố!
Từ trước đến nay mới chỉ có cô ta đi lừa người chứ chưa ai lừa được cô ta!
Cô ta gần như nhìn thấy bộ mặt đắc chí của Tần Xuyên, liền cười lạnh:
- Cũng không biết, chờ đến khi người đàn bà Đường Vi của hắn bị người của Bất Tử Điểu giết chết rồi xem hắn còn đắc chí được không…
Đôi mắt Freya cũng lóe lên sắc lạnh:
- Chủ nhân, chúng ta gửi “phượng hoàng máu”, chính là thông tin của Đường Vi cho Hồng Nguyệt của Bất Tử Điểu, có lẽ y cũng đến thành phố Đông Hoa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...