Atula cũng rất ngạc nhiên, y biết rõ Tần Xuyên còn chút dư lực, nhưng mấu chốt là ánh mắt của Tần Xuyên sao lại hoàn toàn khác khi trước?!
Y không khỏi lui lại hai bước, muốn thăm dò Tần Xuyên muốn làm gì.
Y biết rõ nếu không phải do mình tu luyện Thiết Bố Sam, đổi thành loại công phu khác, e là ngay cả 3-40 lượt kiếm khí kia cũng không đỡ nổi, mặc kệ y có tu vị Tiên Thiên trung cấp cũng đã tử ẹo rồi.
Cho nên hiện giờ dù chiếm thế thượng phong, y cũng không dám có chút sơ sảy. Y chỉ là vận may tốt, tu luyện công phu lấy phòng ngự làm chủ mà thôi.
Y tin chỉ cần mình không cho Tần Xuyên cơ hội, vậy Tần Xuyên không có cách nào công phá được phòng ngự của mình.
Tần Xuyên thấy Atula lui về phía sau cũng không hề thấy bất ngờ. Đối phương không phải kẻ ngu, không thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác như vậy được.
Không khí vô cùng căng thẳng, bất kể là Đường Vi hay bang chúng bang Tứ Hải đều thấp thỏm bất an, không ai dám thở mạnh.
Tần Xuyên thở ra một hơi, lòng như nước trong, mắt như gió lạnh.
- Trảm Không.
Đột nhiên, tay phải Tần Xuyên chém ra quỹ tích giống vừa rồi như đúc, kiếm khí toàn thân sôi trào, như sóng lớn lao về phía Atula!
Atula cười lớn, hai tay duỗi ra, chân khí tăng vọt, Đại Lực Kim Cương Chỉ như miếng sắt ngăn cản trước mặt y.
- Còn tưởng mày có bản lĩnh gì khác, Trảm không của mày căn bản không thể khiến tao bị thương!
Atula định giống như trước, bắt chiếc làm theo, trước tiên dùng Kim Cương chỉ ngăn cản một phần uy lực kiếm khí, sau đó dùng Thiết Bố Sam đón đỡ.
Y tin chỉ cần đỡ được một chiêu này, vậy Tần Xuyên không còn cách nào vận dụng kiếm khí nữa.
Kiếm khí đã xuất hiện trước mặt Atula, phản ứng của Atula cũng cực nhanh, khi thấy kiếm khí, mười ngón tay phóng ra khí lãng, hung hăng chế trụ!
Thế nhưng tình hình lại không hề giống như y suy nghĩ!
Khi y cho rằng mười ngón tay của mình đã bắt được kiếm nhận, kiếm nhận màu xanh da trời lập tức tán loạn, căn bản không hề có uy lực gì thực chất!
Không xong! Trúng kế!!
Trong nháy mắt Atula đã ý thức được Tần Xuyên căn bản không dùng Trảm Không!
Phụtttttttt
Máu tươi bắn ra từ bên hông phải của Atula, từng tia máu tươi vô cùng chướng mắt!
Atula với vẻ mặt khó tin cúi đầu, khi nhìn thấy miệng vết thương cực sâu ở bên hông, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi!
Tần Xuyên dùng một kiếm nhận giả để mê hoặc chính mình, còn kiếm nhận chân chính lại dùng một góc độ khác tấn công ngay sau đó!
Uy lực của kiếm ý này suy yếu hơn Trảm không, nhưng đã đủ để phá vỡ Thiết Bố Sam rồi!
Tần Xuyên thở phì phò, sắc mặt cũng trắng bệch. Cũng may là kiếm ý đã thành công, hắn cũng thoải mái nở nụ cười.
- Thật ngại quá, đây là kiếm ý tao mới sáng chế, vừa rồi hô sai tên. Nó do Trảm không diễn hóa ra, gọi là Lược ảnh…
Atula lảo đảo một bước, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, nghiến răng nghiến lợi thì thào:
- Lược ảnh?!
Y đột nhiên ý thức được vừa rồi thứ mình nhìn thấy chỉ là cái bóng của kiếm nhận, đó chỉ là hình, nhưng không có thật.
Khó có thể tưởng tượng được người trẻ tuổi này lại có thể lâm trận đốn ngộ ra loại kiếm ý quỷ thần khó lượng này! Rốt cục hắn có lai lịch gì?!
Máu bên hông Atula không ngừng chảy ra, y không cam lòng gào rú một tiếng, cuối cùng ngã quỵ xuống, không sống nổi bao lâu.
Nhìn thấy Atula không hiểu sao bị thương ngã xuống, đám người bang Tứ Hải sợ xanh mặt.
Tuy rằng lúc này nhìn Tần Xuyên vô cùng uể oải, dường như bất cứ khi nào cũng có thể tắc thở, nhưng không ai dám chạy trốn, càng không dám tấn công Tần Xuyên.
Sắc mặt cha con Vương gia âm tình bất định, dường như đang thương lượng làm như nào cho phải.
Nhưng Tần Xuyên không để ý tới chúng, vội vã chạy về phía Liễu Hàn Yên, xem thương thế của cô.
- Tần Xuyên! Cậu không sao chứ?!
Đường Vi vô cùng vui mừng, cô không thể tin nổi Tần Xuyên lại có thể đánh bại sát thủ đứng thứ bảy thế giới, Atula!
Phải biết siêu cấp sát thủ tiến vào Top 10 thực lực cũng không chênh nhau quá nhiều, cho dù sát thủ trong top 3 cũng khó lòng mà đánh bại được Atula.
Bởi vì bài danh sát thủ không phải là bài danh lực chiến đấu, tuy rằng thực lực bản thân cũng là một yếu tố quan trong nhưng chủ yếu vẫn là độ khó của nhiệm vụ chấp hành cùng hiệu suất hoàn thành.
Nhưng Đường Vi cũng rất lo lắng, chạy tới định vịn Tần Xuyên, bời vì nhìn qua thì Tần Xuyên ngay cả đi cũng không vững.
Tần Xuyên lắc đầu, cười:
- Không có việc gì, chỉ là có chút tiêu hao quá độ.
Tần Xuyên vừa nói, vừa ngồi xuống bắt mạch cho Liễu Hàn Yên.
Mạch tượng của cô vẫn bình thường, bởi vì theo hiểu biết của Tần Xuyên, công pháp Thiên Huyến Băng Ngưng là tuyệt học của Thủy Vân Tính Trai, có hiệu quả kháng độc tố.
Mặc dù nói không thể bách độc bất xâm như thân thể Thần mộc của hắn, nhưng chân khí Băng Ngưng trong cơ thể Liễu Hàn Yên khiến đại bộ phận độc tố chậm phát tác, thậm chí không chống cự lại được.
Chỉ là loại độc của đám sát thủ này cũng không phải thứ tầm thường, dù sao cũng là độc tố hóa học đặc chế có thể chịu được nhiệt độ cao khi viên đạn bay ra khỏi nòng súng. Nhưng chính là Liễu Hàn Yên khi trúng độc còn có động tác mạnh, khiến cho độc tố trong cơ thể tăng tốc độ xâm lấn, cho nên tạm thời hôn mê.
- Liễu tiểu thư sao rồi?
Đường Vi hỏi.
- Vấn đề không lớn, chân khí của cô ấy rất vững chắc, bản thân Thiên Huyến Băng Ngưng có khả năng kháng độc, khi về tôi châm cứu cho cô ấy, bài trừ chút máu độc là có thể khôi phục rất nhanh.
Tần Xuyên nói.
Đường Vi thở phào, không nhịn được hỏi:
- Vậy cậu thì sao? Giờ tôi mới biết hóa ra cậu là kiếm khách. Nhưng chẳng phải sức chiến đấu của kiếm khách mạnh hơn cổ võ giả bình thường rất nhiều sao, sao cậu lại chật vật như vậy.
Tần Xuyên cười xấu hổ:
- Lĩnh ngộ kiếm đạo thì có thể coi là kiếm khách, mà kiếm ý của kiếm khách cũng có phân cảnh giới. Cảnh giới kiếm ý của tôi quá cao, cao hơn tu vị quá nhiều, cho nên mỗi lần sử dụng đều trở thành siêu phụ tải.
Theo cách nói của sư phụ tôi thì tôi chính là một thằng nhóc năm sáu tuổi giơ một thanh bảo kiếm trăm cân để chém người, không bị bảo kiếm đè chết là tốt rồi, chật vật là có chút bình thường.
Chỉ có điều không còn cách nào khác, Atula cũng như tôi, đều là võ giả Tiên Thiên trung cấp, hơn nữa tuổi của y lớn, cổ võ tinh xảo hơn tôi, chân khí vô cùng hùng hậu. Nếu như tôi không dùng kiếm ý thì không thể giết được y.
- Hóa ra là như vậy. Không ngờ tiểu Xuyên Xuyên còn là thiên tài kiếm đạo. Chờ một ngày cảnh giới tu vị và kiếm đạo của cậu ngang hàng, vậy chẳng phải là vô địch thiên hạ sao?
Đường Vi còn không ngờ có chuyện là đời như vậy tồn tại. Theo lý thường, võ giả ngoại công mạnh khẳng định nội công còn mạnh hơn. Tần Xuyên thì ngược lại, ngoại công luyện tới vô cùng kỳ diệu, nội công lại không theo kịp.
Đương nhiên không thể nói tốc độ tu luyện nội công của Tần Xuyên là chậm, chỉ là ngộ tính kiếm đạo của hắn quá cao, đây tương đương với một loại thiên phú đặc thù.
Tần Xuyên gật đầu như gà mổ thóc:
- Đúng vậy đúng vậy! Khi trước chẳng phải tôi đã nói với chị sao, nếu chị không đồng ý để tôi và Liễu Hàn Yên kết hôn, tôi sẽ chờ sau khi vô địch thiên hạ, trở lại Tần gia hỏi chuyện, khi đó chị còn không tin tôi! Người đàn ông của chị vô cùng lợi hại đó!
Đường Vi trừng mắt, khinh bỉ nói:
- Thôi đi, giờ mở miệng ra là một câu vợ ơi hai cậu vợ yêu, căn bản là sớm mong kết hôn… Hơn nữa nào có ai như cậu, tự mình khoa trương sự lợi hại, không có chút phong phạm cao thủ nào cả.
- Khà khà, nếu đã kết hôn thì phải làm cho tốt nha. Tôi là người làm việc gì thì rất tận tâm, chị không phải không biết. Lại nói tôi chỉ nói những lời này với tiểu Vi Vi, từ trước tới nay tôi đều rất đê điều!
Tần Xuyên nói xong, bế Liễu Hàn Yên lên:
- Tôi ôm cô ấy trở lại xe, mau chóng chữa thương. Đám rùa đen bang Tứ Hải kia, tiểu Vi Vi đi xử lý.
Đường Vi cười gật đầu. Những năm gần đây cô đều một mình đối mặt với đám bang phái thành phố Đông Hoa, nhưng giờ cuoois cùng cũng có được cảm giác được bảo vệ, có một người con trai để dựa vào, ngẫu nhiên cảm nhận cảm giác của một cô gái yếu ớt cũng rất tuyệt vời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...