- Chị ơi hay là mình đừng đi nữa! – Liễu Thiển Thiển bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, bị Tần Xuyên làm cho chết khiếp, lúc nữa thua cuộc là chuyện nhỏ, người bị đâm chết thì biết làm thế nào.
Liễu Hàn Yên hít một hơi thật sâu nói:
- Đã đồng ý tham gia rồi bây giờ lại muốn tháo chạy, có thế nào cũng thua thêm một chiếc xe nữa là cùng, cũng tốt, dập tắt luôn ý nghĩ của em đi.
Liễu Hàn Yên đã định làm đến cùng, nhưng cô không quan trọng thắng thua, nói cho cùng chỉ là trò chơi giữa đám con cháu nhà giàu, không thật sự ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc.
- Này hai người đừng thiếu tự tin như thế! Đến lúc đua anh mạnh chân nhấn ga là thắng thôi mà! Được không? – Tần Xuyên không vui, hai người làm sao lại coi thường hắn như thế, lái xe thôi mà có khó bằng lãnh hội kiếm ý không?
- Anh rể ngốc! Không thắng xe anh định chết trên đường núi à!? – Liễu Thiển Thiển muốn ngạt thở.
Liễu Hàn Yên cũng nhăn mày, không lẽ anh chàng này chỉ biết chơi game mà không biết lái xe thật hay sao?
Tần Xuyên nghĩ cũng thấy đúng, cười cười gật đầu:
- Được được… Thế thì thỉnh thoảng thắng lại vậy, thỉnh thoảng thôi!
Tốc độ đọc sách của Tần Xuyên nhanh thần sầu, đóc xong những thứ được viết trên sách hướng dẫn đều đã in vào não hắn, hắn khởi động chiếc Ferrari cũng ra dáng rồi.
Ba người đến một vùng đồi núi ở khu tây bắc thành phố Đông Hoa, câu lạc bộ đua xe MGC nằm ở gần đây.
Cả lâm trường đều thuộc quyền quản lý của nhà họ Chu, thỉnh thoảng sẽ cho một số đơn vị bộ đội thuê để tập huấn nhưng phần lớn thời gian lâm trường là chỗ vui chơi xa xỉ của lũ trẻ con nhà giàu.
Quanh sườn núi là một rừng hoa dại màu trắng đang nở rộ, cánh hoa bay phấp phới theo gió đẹp đến mê người.
Tần Xuyên đi theo sau chiếc Mercedes thấy Liễu Hàn Yên giảm tốc độ, rõ ràng cô đang thưởng ngoạn vẻ đẹp của rừng hoa.
Đi qua hai ngọn núi mới đến một cụm công trình kiến trúc khổng lồ thiết kế mới lạ.
Mấy chữ đỏ nổi bật trên nền đen: Câu lạc bộ xe đua MGC.
Một loạt xe đua thể thao hoành tráng đứng xếp hàng trong đại sảnh, ngoài ra còn có khá nhiều xe đứng bên ngoài, ánh mặt trời phản chiếu lấp lóa trên lớp vỏ kim loại.
Tuy Tần Xuyên không biết nhiều về xe đua nhưng cũng nhận ra kha khá nhãn hiệu, Ferrari và Lamborghini là nhiều nhất, kế đến là McLaren, Koenigsegg, Aston Martin, thậm chí một số dòng xe hiếm như Bugatti hay Huayra cũng thấy góp mặt.
Đám thanh niên nam nữ ra ra vào vào chỗ này đều mặc toàn hàng hiệu, nhìn qua cũng biết là cô chiêu cậu ấm, mặt người nào cũng như viết rõ hai chữ “có tiền”!
Liễu Thiển Thiển rõ ràng rất thông thuộc chỗ này, vừa xuống xe là hăm hở bước ngay về phía trước.
Tần Xuyên đỗ xe vào một khoảng trống, xuống xe vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Tại một đỉnh núi không xa rền vang tiếng động cơ xe, rõ ràng là đang có một cuộc đua siêu tốc độ.
Lúc trước Tần Xuyên còn tò mò, đến quán net chơi game đều là con nhà thường dân, đám công tử nhà giàu thì chơi gì nhỉ, hóa ra là chơi trò này.
- Bê non gan to nhỉ, không ngờ mày đến đây thật – Chu Tiểu Bình cùng bảy tám đứa con trai con gái đi từ trên ban công lộ thiên của câu lạc bộ xuống.
Liễu Thiển Thiển không chịu thua, kiêu ngạo hừ một tiếng:
- Thái Bình công chúa hôm nay dẫn nhiều người đến thế, sợ ít người thì kém thế chịu thua à?
- Tao mà sợ á? Ha hahaha… - Chu Tiểu Bình khẽ hừm một tiếng – Đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa, mày tưởng là họ đến để xem mày đấy hẳn? Họ muốn đến gặp chị Hàn Yên, trước đây chị Hàn Yên còn trong quân ngũ, không có cơ hội gặp mặt, cho nên hôm nay mọi người mới tập trung lại đây.
Quả nhiên đám con cháu nhà giàu này đều đang nhìn Liễu Hàn Yên vẫn im lặng một cách vừa kích động vừa căng thẳng.
Liễu Hàn Yên không tỏ vẻ gì, thật ra cô không thích bị coi như gấu trúc trưng bày trong vườn bách thú nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Đệ tử của Tông sư Quan Môn, Thất tướng quân Thiết Phù Đồ trẻ tuổi nhất, lại là một trong ba tướng chỉ huy của bộ An ninh Quốc phòng, nữ thiếu tướng, đệ nhất mỹ nhân…
Chỉ một trong những danh hiệu trên cũng đủ để thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, Liễu Hàn Yên lại có cả, muốn không bị người ta chú ý cũng khó!
- Liễu… Liễu tướng quân, em họ Tề ở tỉnh Giang Tô… Em rất ngưỡng mộ chị!
- Chị Liễu, em có thể gọi chị là chị được không? Em họ Lục ở An Huy… Em có thể chụp ảnh chung với chị được không?
- Liễu tướng quân đẹp quá, bình thường chị dùng mỹ phẩm hiệu gì thế ạ?...
Đám con cái nhà giàu đều đến từ quanh thành phố Đông Hoa sốt sắng chạy đến mong được diện kiến dung nhan của Liễu Hàn Yên.
Liễu Thiển Thiển vốn đang phiền muộn nhưng thấy chị gái siêu phàm như vậy lại trở nên kiêu ngạo, ra vẻ “Đây là chị của tao đấy”, dắt tay Liễu Hàn Yên không cho đám người kia lại gần.
Nhưng những người khác trong câu lạc bộ cũng bắt đầu phát hiện ra, biết người chị tướng quân thần bí của Liễu Thiển Thiển đến rồi, gần như tất cả mọi người đều ào lại.
Trong thoáng chốc đã có hai ba mươi người háo hức muốn được nói chuyện, chụp ảnh với Liễu Hàn Yên, có ảnh chụp cùng Liễu Hàn Yên là có thể đi khoác lác một tấc đến giời trong đám bạn bè rồi.
Thế nhưng Liễu Hàn Yên đã bị chọc cho tức lên rồi, toàn thân bắt đầu tỏa ra một luồng khí tức lạnh như băng, chính là Thiên Huyễn Băng Ngưng, tạo ra cảm giác bức bách không cho đám thanh niên nhà giàu kia lại gần.
Nhưng hành động này không hề khiến bọn họ thấy bất mãn, trái lại bọn họ càng tôn sùng cô như thần nữ.
Tần Xuyên đi sau như một tùy tùng vô hình, nhìn vợ đang được người khác tâng bốc hắn cũng thấy lâng lâng.
Dù sao nữ thần băng giá được bọn họ tôn thờ tối hôm qua còn bị hắn vừa ôm vừa hôn đây.
- Bê non, hôm nay mày định tự lái hay tìm ai thay? Tao đã nói trước rồi, không được để chị gái lái thay, nếu chị Hàn Yên ra tay đồng nghĩa với gian lận! – Chu Tiểu Bình quay lại vấn đề chính.
Liễu Thiển Thiển hơi do dự rồi chỉ ra phía sau, hơi run nói:
- Anh… anh rể lái cho tao!
Anh rể!?
Nghe nói thế đám tiểu thư công tử nhà giàu mới chú ý đến Tần Xuyên đang đi theo phía sau.
Hóa ra anh chàng nhìn chẳng có tí khí chất nào kia lại may mắn đến mức dựa vào một tờ hôn ước từ nhỏ mà lấy được thần nữ đấy ư?
Bọn họ nhíu mày nhìn Tần Xuyên vẻ đầy khinh bỉ, theo ý bọn họ, Liễu Hàn Yên gả cho tên này thật đúng như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Không phải do Tần Xuyên quá xấu hay thế nào mà là do trong mắt bọn họ Liễu Hàn Yên đã phần nào được thần thánh hóa.
- À? Tần đại thiếu gia cũng biết đua xe? Trước đây chưa từng gặp – Thái độ của Chu Tiểu Bình đối với Tần Xuyên đã tùy tiện đi rất nhiều.
Tần Xuyên biết đám người này không coi mình vào đâu nhưng hắn cũng lười chẳng buồn chấp nhặt cùng bọn chúng.
- Đúng đấy, hôm nay vừa học lái xe đua, cho nên tính là lần đầu đến chơi, tí nữa phải có người giải thích quy tắc chơi cho tôi đấy.
Nghe Tần Xuyên nói ai nấy đều cười rộ, anh chàng này đến đây diễn trò cười chăng?
- Ái chà, anh rể đừng nói thế! – Liễu Thiển Thiển cuống lên giẫm lên giày ông anh.
Không giẫm thì không sao, vừa giẫm lên Liễu Thiển Thiển đã phát hiện ra một vấn đề mới!
- Anh rể! Sao anh lại đi dép lê đến đây!? – Cô bé kêu lên thất thanh.
Lúc này đám người mới nhận ra Tần Xuyên đang đi một đôi dép lê hết sức tuềnh toàng!
Tần Xuyên ngọ nguậy ngón chân bình thản nói:
- Không sao, tí nữa anh bỏ dép lái chân trần là được rồi, không ảnh hưởng gì cả.
Đám thành viên câu lạc bộ nghe vậy đều bật cười, nghe nói hai mươi năm trước đại thiếu gia họ Tần này bị bỏ ở ngoài, quả nhiên là đồ nhà quê!
Liễu Thiển Thiển muốn khóc đến nơi, làm sao mình lại có ông anh rể như thế này cơ chứ.
Liễu Hàn Yên lại rất bình tĩnh, cô hoàn toàn không tin Tần Xuyên có thể thắng được, đi cái gì không quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...