Sáng hôm sau, cả Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên đều dậy sớm.
Hai người mở mắt đã nhìn thấy nhau, không khỏi khó xử.
Nhưng Tần Xuyên nhanh chóng nở nụ cười:
- Chào buổi sáng tân phu nhân!
Nhìn thì có vẻ hắn đã quên hết chuyện tối qua mà cười nói vui vẻ trở lại rồi.
Liễu Hàn Yên không để ý đến hắn, lẳng lặng đặt con gấu vào tủ rồi đứng lên đi đánh răng rửa mặt.
Tần Xuyên bĩu môi, mặc dù chuyện tốt lành đã hỏng bét cả nhưng chung quy vẫn cần phải sống chung, cho dù không thể yêu nhau nhưng cũng không được xử mặt lạnh.
Hơn nữa hắn cảm thấy Liễu Hàn Yên không phải thiên sinh đã thế, chắc chắn phải có một chuyện gì đó mới vặn xoáy tính cách của cô như vậy.
Với tư cách là chồng mình cũng nên tìm hiểu cô ấy một chút, xem xem có cách nào khiến quan niệm của cô ấy trở lại bình thường không.
Đây là điều Tần Xuyên đã trằn trọc suy nghĩ cả đêm mà vẫn không tìm được giải pháp.
Ở dưới nhà, Liễu Thiển Thiển đã chuẩn bị xong bữa sáng thịnh soạn, nhìn thấy hai người đi xuống liền gọi “Chị gái, anh rể” rất ngọt.
- Anh rể! Có nước ép trái cây tươi đây! Anh uống một cốc nhé!
Tần Xuyên cảm thấy có gì là lạ, cầm cốc nước ép cô em vợ đưa lên ngửi, không thấy có dấu hiệu bị bỏ độc, không lẽ con bé đã coi mình như anh rể thật rồi?
- Chị ơi em làm cho chị món bánh mì bơ nướng, có cả súp lơ nữa, chị nếm thử đi – Liễu Thiển Thiển nhanh nhảu chạy ra lấy lòng chị gái.
Liễu Hàn Yên nhanh chóng khám phá ra quỷ kế của cô nàng này, lạnh nhạt nói:
- Chị không để cho em đi đua xe đâu.
Liễu Thiển Thiển lập tức phồng má chu miệng, vẻ mặt đầy ủy khuất chạy đến ngồi sụp xuống ghế sô pha.
Tần Xuyên lắc đầu đầy cảm khái, “không ai biết rõ cô em bằng cô chị”, hóa ra Liễu Thiển Thiển vẫn còn quan tâm đến mấy chiếc xe trong gara.
Hai người ngồi xuống ăn sáng nhưng Liễu Thiển Thiển vẫn ngồi nguyên trên ghế, đến tạp dề cũng chẳng buồn cởi, bờ vai khẽ run như thể đang khóc.
Tần Xuyên không đành lòng nói:
- Em tự nấu ra ngon như thế này mà lại không ăn à?
Liễu Thiển Thiển không đáp, chỉ lắc đầu.
- Vợ này – Tần Xuyên nhìn Liễu Hàn Yên – Không thì em dẫn con bé đi chơi đi, có gì thì đi với nó, chắc chắn an toàn rồi. Hơn nữa, đua xe đâu có phải đánh bạc…
Kỳ thực Liễu Hàn Yên cũng không chịu được bộ dạng ra vẻ đáng thương của em gái, tuy biết là nó làm bộ đấy nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nghe lời đề nghị của Tần Xuyên, cô nhíu mày vẻ suy nghĩ.
Hai mắt Liễu Thiển Thiển đã đẫm nước mắt, cô bé nhăn mũi quay lại nói:
- Chị đưa em đi đi, ở trường em toàn bị trêu là đồ nhát gan, bị Chu Tiểu Bình chế nhạo là em không có gan chơi với nó, làm em không ngóc được đầu lên nhìn mặt nó, em chỉ muốn thắng nó một lần thôi rồi sau này không bao giờ chơi với chúng nó nữa…
Liễu Hàn Yên thở dài nói:
- MGC là câu lạc bộ xe đua của nhà họ Chu, các cao thủ đua xe trong đó đều sẽ dạy nó, nó đã chơi đua xe ba bốn năm nay, em còn chưa đến một năm, thắng nó thế nào được?
- Cho nên chị giúp em đi đánh bại họ là được rồi! Chỉ cần chị đại diện em thắng được tay đua cừ nhất câu lạc bộ của Chu Tiểu Bình thì từ nay về sau Thái Bình Công chúa không dám huênh hoang trước mặt em nữa! – Liễu Thiển Thiển khoa chân múa tay đầy tự tin.
- Không được, chị ở trong quân đội, quá nguy hiểm, rất có khả năng khiến nhà họ Chu nghĩ sai – Liễu Hàn Yên lắc đầu.
Liễu Thiển Thiển đang lo muốn chết, chạy nhào đến cạnh chị gái, quỳ rạp xuống ôm chân chị, má áp vào bắp chân chị.
- Ấy chà, chị đưa em đi đi mà! Chị chỉ chơi vui với bọn họ, nhà họ Chu sẽ không nghĩ gì nhiều đâu. Em đã thách đấu Chu Tiểu Bình rồi, mình không đi sẽ mất mặt lắm!
Tần Xuyên đứng bên há hốc miệng, không ngờ Liễu Thiển Thiển có những tuyệt chiêu làm nũng như thế, chẳng khác gì “lăn lóc khắp đường” rồi.
Nhưng Liễu Hàn Yên chỉ lạnh lùng nói:
- Ai bảo em lén đi thách đấu Chu Tiểu Bình? Chị không giúp đâu, em tự đi mà làm!
Oaaaaaaaaaa
Rốt cục Liễu Thiển Thiển cũng bùng nổ, ngồi phệt xuống đất khóc òa lên.
- Chị ác thế! Em chỉ muốn chơi một lần! Chỉ đi giúp em xả giận cũng không chịu… huhu… chị không thương em, không thương ba cái xe của em…
Tần Xuyên khâm phục trò dai như đỉa của cô em vợ, vừa khóc vừa gào rồi sắp tới chắc sẽ treo cổ?
- Vợ à, thế này đi, anh thay con bé đi thi, đằng nào anh không ở trong quân đội, cũng không phải thành viên chủ chốt của gia đình, chắc sẽ không sao.
Tần Xuyên biết thật ra Liễu Hàn Yên cũng là bất đắc dĩ, không tiện đồng ý, chừa cho cô một lối đi, mà hắn cũng muốn biết đua xe là như thế nào.
Liễu Thiển Thiển nghe đoạn mắt lập tức sáng lên chạy lại bên Tần Xuyên:
- Anh rể tốt bụng quá! Chúng ta mau đi thôi!
Liễu Hàn Yên hỏi ngay một câu:
- Anh biết lái xe à?
Tần Xuyên gãi gãi đầu bẽn lẽn nói:
- Mấy hôm trước đã lĩnh bằng lái rồi, chưa lái lần nào nhưng anh biết phanh với chân ga nằm ở đâu rồi!
Phòng bếp lập tức im lìm, hai chị em nhà họ Liễu nhìn anh chàng như đang lên cơn thần kinh này.
- Này đừng có như thế, trước kia ở trên núi anh toàn đi bộ, bây giờ trong thôn cũng chỉ có xe máy với máy kéo, thật sự không có cơ hội học lái xe.
Liễu Thiển Thiển năn nỉ:
- Anh rể đừng đùa nữa, rốt cuộc anh có làm được không? Nếu còn thua Chu Tiểu Bình nữa chắc em không còn mặt mũi nào gặp người ta ở trường mất!
Tần Xuyên nghĩ đua xe thì cũng chỉ là đua xe, xem ai phóng nhanh hơn ai, chỉ cần dậm chân ga hết cỡ thì xe sẽ tự động phóng nhanh, tốc độ không thua kém ai thì làm sao mà thua được.
Thế là hắn vỗ ngực nói:
- Không phải hỏi có làm được không, anh rể của cô chắc chắn sẽ làm được!
Liễu Hàn Yên nheo mắt, cô nhớ lại đức ông chồng đây không thích thể hiện bản lĩnh, anh ấy chơi game đánh thắng mình thì chắc kỹ thuật lái xe cũng không đến nỗi nào.
Liễu Thiển Thiển lại tuyên chiến với Chu Tiểu Bình rồi, nếu mình không xuất hiện thì khác nào nhà họ Liễu cúi đầu chịu thua, Liễu Hàn Yên không muốn nghe đến cái tin này.
- Được, thế thì anh đi chọn một chiếc đi, em lái xe đưa Thiển Thiển đi theo sau – Liễu Hàn Yên gật đầu đồng ý.
Thời gian hẹn là mười giờ sáng, nhưng do điểm hẹn ở khá xa nên ăn sáng xong cả ba người cùng chuẩn bị xuất phát.
Theo gợi ý của Liễu Thiển Thiển, Tần Xuyên xuống gara ngầm chọn một chiếc Ferrari 458 màu đỏ rực.
Trong mắt con cái của nhà đại gia, chiếc xe loại sang trị giá năm trăm vạn này chỉ như một món đồ chơi muốn có là có được.
Liễu Hàn Yên lái một chiếc Mercedes việt dã, bảo Liễu Thiển Thiển lên xe. Đi ra khỏi cổng chính khu biệt thự rồi vẫn không thấy Tần Xuyên lái xe theo ra.
Hai chị em rất buồn bực, Tần Xuyên làm gì lại lâu thế, thế là hai người quay lại gara xem thế nào.
Kết quả nhìn thấy Tần Xuyên đang nằm thẳng cẳng trên ghế lái của chiếc Ferrari, điên cuồng lật sách hướng dẫn sử dụng.
- Anh rể đang làm gì đấy? – Liễu Thiển Thiển ngó ra hỏi.
Tần Xuyên xua xua tay cười nói:
- Không có gì, anh đang xem khởi động xe này thế nào, đổi số thế nào, chức năng của mấy cái nút này là gì, hai người chờ một tí, ha ha, anh vừa biết cách sử dụng cần gạt nước rồi, sắp xong ngay đây…
Hai chị em cứng người lại, thôi chết rồi! Cứ tưởng Tần Xuyên nói mình không biết lái xe là do khiêm tốn, hóa ra ông chú này thật sự không biết lái à!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...