Thời gian đợi chờ với Tần Xuyên mà nói rõ ràng rất sốt ruột, đặc biệt là thấy Liễu Tiên Tiên thỉnh thoảng lại nhìn mình với ánh mắt tinh quái, giống như chỉ chờ hắn mất mặt.
- Chị, chúng ta gọi một chai Champagne được không? Phải chúc mừng tân hôn của anh chị chứ?
Liễu Tiên Tiên đột ngột nghĩ thêm chiêu mới.
Tần Xuyên giật mình, còn kêu Champagne? Đừng có giỡn chơi chớ!
- Ừm… Em vợ, anh không uống rượu, bỏ qua Champagne đi.
Tần Xuyên miễn cưỡng viện cớ.
Lần này Liễu Hàn Yên cũng rất phối hợp, gật đầu:
- Việc này không đáng chúc mừng, không cần gọi đâu.
Tần Xuyên mỉm cười cứng nhắc. Liễu Hàn Yên nghĩ khác hắn, hắn là vì tiết kiệm tiền, còn cô lại thực sự cảm thấy việc kết hôn này không có gì đáng mừng.
Liễu Tiên Tiên dẩu môi, hình như thấy rất đáng tiếc, có điều chị đã nói vậy thì cô cũng không tiện miễn cưỡng nữa.
Thời gian chờ cũng khá lâu, một là vì đông khách, hai là vì những món Liễu Tiên Tiên gọi cũng khá tốn công.
Trong lúc đó, quản lý Brooke dẫn theo hai cặp vợ chồng một già một trẻ đi vào, hình như là người một nhà.
Khi người lớn tuổi và con trai ông ta trông thấy bàn của Tần Xuyên liền lộ vẻ vui mừng, lại nhìn Liễu Hàn Yên ngồi đối diện hắn thì càng kinh ngạc hơn nữa, thấy rất hiếu kỳ.
- Cậu Tần! Đúng là ra ngoài gặp quý nhân, hôm nay cậu cũng đến đây dùng cơm sao?
Đó chính là cha con Ôn gia. Ôn Văn Viễn đang khoác tay vợ mình, vội giới thiệu với vợ:
- Bà này, đây là cậu Tần đã cứu mạng của tôi!
Bà Ôn nghe vậy, gương mặt hằn nếp nhăn ánh lên rạng rỡ, vội cúi đầu xem như cám ơn Tần Xuyên.
- Ây da, thì ra đây là cậu Tần, ông nhà tôi làm phiền cậu rồi, không ngờ bác sĩ Tần lại trẻ thế này, còn đẹp trai như vậy nữa, đúng là nhân tài!
Vợ của Ôn Thụy Dương đứng cạnh cũng vội cười khen:
- Cám ơn bác sĩ Tần, anh trị khỏi cho ba chồng của tôi, là ân nhân của cả nhà tôi!
Tần Xuyên xua tay, hắn vẫn đang phát rầu vì hóa đơn tính tiền:
- Chỉ là tạm thời khống chế bệnh chứng của chú, chưa trị tận gốc, đợi khi nào tìm được Thủ Ô 120 tuổi đi rồi hẵng nói.
- Ha ha, cậu Tần yên tâm, vì an nguy của ba tôi, Ôn gia tôi nhất định phải tìm được dược liệu đó!
Ôn Thụy Dương đầy vẻ tự tin.
Chị em Liễu gia hoàn toàn bất ngờ nhìn Tần Xuyên. Liễu Hàn Yên biết hắn biết xem bệnh, nhưng không ngờ y thuật lại được xem trọng như thế. Người nhà này hình như lai lịch không tầm thường, thấy Tần Xuyên thì tỏ thái độ chỉ mong quỳ xuống cảm ơn, chắc chắn hắn đã khiến họ tin phục.
Liễu Hàn Yên đột nhiên thấy tò mò, rốt cuộc y thuật của Tần Xuyên như thế nào, hắn xem bệnh cho người ta ra sao.
Còn Liễu Tiên Tiên lại mặt mày khó chịu:
- Chú ơi, chú nhìn đâu mà thấy tên ngốc này đẹp trai lai láng nhân tài vậy, hơn nữa anh ta đâu phải Hoa Đà tái thế, có cần thổi phồng anh ta như vậy không? Có bệnh thì nên đến bệnh viện chính quy khám chứ!
Tần Xuyên liền nghiêm mặt:
- Nè em vợ, em nói y thuật của anh tệ cũng không sao, nhưng nói anh không đẹp trai thì anh không chịu đâu!
Cô em vợ liền làm mặt quỷ:
- Mấy tên theo đuổi tôi đẹp trai ăn đứt anh luôn!
- Anh khinh! Em gọi tụi nó đến đây, để anh so với tụi nó thử! Anh nói em biết, em không biết so sánh gì hết, biết chưa? Hơn nữa tuổi còn nhỏ làm gì có nội tâm, anh rể đây là người đàn ông vừa từng trải vừa có nội tâm đẹp!
Tần Xuyên rất nghiêm túc.
- Không biết nhục không biết nhục! Anh cùng tuổi chị tôi, cùng lắm chỉ ở độ tuổi tốt nghiệp năm tư đại học, nói như mình nhiều tuổi lắm vậy đó!
Liễu Tiên Tiên lè lưỡi.
Cả nhà Ôn gia đều trơ mắt nhìn, chuyện gì vậy, em vợ à?
- Cậu Tần, xin hỏi một chút, hai cô đây là…
Ôn Văn Viễn rất cung kính, cúi đầu cười hỏi.
Tần Xuyên sực nhớ vẫn chưa giới thiệu, bèn sẵng giọng:
- Đây là vợ tôi, tiểu Yên Yên, họ Liễu, đây là em ruột của cô ấy, em vợ của tôi.
Sắc mặt Liễu Hàn Yên lập tức biến thành mùa đông tháng Chạp, tiểu Yên Yên là thứ quỷ gì thế?
Có điều từ nhỏ cô đã được chỉ dạy một vài lễ nghi của đại gia khuê tú nên hiểu được chừng mực giao tiếp, cô sẽ không làm lớn chuyện gây khó xử cho chồng.
Dù gì Tần Xuyên mất mặt cũng tức là cả gia đình mất mặt.
Có điều trong lòng cô không nhịn được, bèn nhấc một chân dưới bàn đạp vào ngón chân phải của Tần Xuyên.
Tần Xuyên tuy biết vậy, nhưng lần này hắn sợ cô sẽ mắng mình, cho nên cứ nhẫn nhịn.
Nhưng hắn đã đoán sai lực chân của vợ mình vốn là võ sĩ Tiên Thiên, hắn bị đạp đau đến muốn chảy nước mắt.
Xem ra về sau phải cẩn thận suy xét phương thức sống cùng với Liễu Hàn Yên, sức phá hoại của cô gái này khá mạnh!
May mà Tần Xuyên kịp vuốt mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh, người của Ôn gia cũng không phát hiện có gì bất ổn.
- Cậu Tần kết hôn rồi à? Lúc nào vậy, chúng tôi đúng là quá thất lễ rồi, cả nhà tôi đều phải đến nơi chúc mừng mới được!
Ôn Văn Viễn thấy buồn bực trong lòng. Trong buổi tối từ thiện lần trước rõ ràng thấy Tần Xuyên và Đường Vi cực giống tình nhân, tại sao qua mấy hôm liền kết hôn với một người đẹp khác?
Dĩ nhiên ông sẽ không hỏi điều này, chỉ nghi ngờ hai chị em này có lai lịch thế nào, dù gì nhìn khí chất liền biết không phải con gái nhà tầm thường.
Đặc biệt là Liễu Hàn Yên, cho dù không mặc quân trang nhưng vẫn có thể nhận thấy sự sắc bén của quân nhân, vô cùng đặc biệt.
- Vẫn chưa tổ chức tiệc rượu, đến lúc đó sẽ nói mọi người biết, hai cha con chú nhớ phải đi thiệp riêng, đừng dùng chung thiệp đấy!
Tần Xuyên nháy mắt.
- Ha ha, thì ra và vậy, nhất định rồi…
Cha con Ôn gia rất vui, chỉ sợ Tần Xuyên không đòi tiền họ, đòi tiền tức là chứng tỏ quan hệ rất thân.
- Bác sĩ Tần lợi hại thật, tôi chưa từng gặp cô dâu đẹp như thế, đúng là tài tử xứng với giai nhân.
Vợ của Ôn Thụy Dương cười nói.
- Vậy chúng tôi không làm phiền cậu Tần dùng bữa nữa, nhà hàng này là nơi Ôn gia chúng tôi thường đến, hương vị rất tuyệt, cậu Tần và cô Tần cứ thong thả thưởng thức nhé!
Cha con Ôn gia dẫn vợ rời đi, từ đầu đến cuối Brooke không hề hó hé một tiếng.
Brooke biết Ôn gia là gia tộc bang phái, rất có thế lực ở thành phố Đông Hoa. Đây là lần đầu y thấy cha con Ôn gia khách sáo với người khác như thế, trước đây toàn là khách khác nịnh bợ Ôn gia mà thôi.
Xem ra lai lịch của thanh niên này tuyệt đối không phải tầm thường, Brooke nghĩ bụng.
Đợi cha con Ôn gia đi khỏi, Liễu Hàn Yên lạnh lùng nói:
- Hôn lễ của chúng ta do gia tộc tổ chức, khách mời đều có chọn lọc, không để cho anh tự tiện hứa hẹn người khác… Còn nữa, không được gọi tôi như thế!
Tần Xuyên cười ung dung:
- Được được… Chân tôi sắp sưng lên rồi, còn dám gọi sao. Nhưng mà hôn lễ ít nhất vẫn phải nhận thiệp đỏ chứ, người không đến thì thôi, thiệp đỏ không đến thì không được đâu!
- Hừ!
Liễu Hàn Yên thây kệ hắn.
Liễu Tiên Tiên đột ngột nói:
- Anh rể, anh nói muốn mời khách mà, lát nữa đừng kêu người nhà kia tính tiền đấy! Để người khác mời thì không phải mời thật sự đâu! Đây là lần đầu anh dẫn chị tôi đi ăn mà!
Tần Xuyên đang nghĩ xem có nên để Ôn Văn Viễn trả tiền không liền bị em vợ chơi một vố, đành cười khan:
- Đương nhiên là không rồi, anh nói mời là anh mời, không thì sao có thành ý?
- Hì hì, vậy mới được.
Liễu Tiên Tiên cười gian xảo, sau đó buồn bực xoa bụng:
- Sao vẫn chưa lên món, người ta đói muốn chết rồi!
Tần Xuyên thấp thỏm hỏi:
- Em vợ, em gọi mấy món tôm hùm bào ngư gì đó phải không?
- Không có! Em gọi toàn món chay! Chị em không thích ăn nhiều thịt cá!
Liễu Hàn Yên nghe vậy liền cười, đưa tay xoa đầu em gái:
- Ngoan quá, chọn món còn nghĩ cho chị nữa.
- Đương nhiên rồi!
Tần Xuyên thở phào, may quá may quá, toàn là món chay, có mắc cũng không đến nỗi nào, đúng là một phen hú vía!
Sau khi bụng đói kêu rột rột cả một lúc, cuối cùng ba phần mỳ Ý và ba món phụ đều được dọn lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...