Tần Xuyên xiết nắm chặt nắm tay, cố kìm nén cơn giận của mình.
Dù sao chuyện quan trọng nhất trước mắt hiện giờ không phải là thể diện của hắn mà là tận lực giúp cho Diệp Đông Cường có thể phẫu thuật một cách thuận lợi
Nếu như hiện tại hắn cãi nhau với Lý Hồng Viễn, ồn ào để bảo vệ vào thì cũng không hay, cứ cho là hăn không sợ bọn họ nhưng lại không giúp được gì cho chuyện phẫu thuật của Diệp Đông Cường.
Hắn hít một hơi thật sâu, lặng lẽ quay người, quan sát tình hình phẫu thuật trên màn hình lớn.
Chu Phương Ngữ và Diệp Tiểu Nhu cũng không muốn làm ầm lên, thấy Tần Xuyên không nói gì nữa, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hồng Viễn cho rằng Tần Xuyên đã sợ, liền tươi cười đắc ý.
- Coi như cậu biết điều, theo lý thuyết, thì người như cậu sẽ không thể vào đây quan sát, nhưng Lý Hồng Viễn tôi không phải loại bụng dạ hẹp hòi, niềm tình cậu là vãn bối, lần này tôi tạm tha cho cậu!
Tần Xuyên cũng không thèm để ý lão già tự cao tự đại kí, hắn chỉ chăm chú quan sát tình hình phẫu thuật, tâm trạng càng lúc càng lúc càng nặng trĩu.
Quả nhiên, tên Giang Vân Phàm kia đang dùng cách phấu thuật thông thường để tiến hành cắt bỏ khối u, nếu như tiếp tục như vậy, xác xuất thành công sẽ chẳng đến 3 phần!
- Bác sĩ Chu. – Tần Xuyên quay đầu lại nói với Chu Phương Ngữ.- Hay là cô thay đồ phẫu thuật rồi vào trong đó đi, dù sao đây cũng là ca phẫu thuật do cô phụ trách, bây giờ tha dự cũng chưa muộn!
- Anh bảo tôi vào trong? Nhưng mà anh ….
Chu Phương Ngữ cảm thấy nếu Tần Xuyên vào thì tốt hơn.
- Bọn họ nhất định sẽ không để tôi vào đâu, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chú Đông Cường nhất định không chịu được, cô phải vào đó, thay đổi phương án phẫu thuật!
Tần Xuyên nói, sắc mặt vô cùng nghiêm túc!
- Anh có phương án tốt hơn?
Chu Phương Ngữ mừng ra mặt.
- Uh!
Tần Xuyên nghiêm túc gật đầu, hắn cuãng chỉ vừa mới nghĩ ra.
Lý Hồng Viễn ở bên cạnh nghe được mấy lời này không khỏi giếu cợt:
- Tiểu tử, ngươi học trung y thì hiểu gì về chuyện ung thư phải cắt bỏ của Tây y?
Tần Xuyên lạnh lùng nhìn ông ta:
- Là ông ếch ngồi đáy giếng thôi! Y thuật vốn không phân biệt Tây Y hay Trung Y gì cả, phẫu thuật là phẫu thuật! Chẳng lẽ bộ phận trên cơ thể người phương Đông và người phương Tây còn có gì khác biệt hay sao?
- Hừ, khẩu khí cũng không nhỏ đâu!
Lý Hồng Viễn lên tiếng cười nhạo, đảo mắt một vòng rồi đưa tay ra hiệu cho các chuyên gia trong giới y học, bảo họ im lặng một chút.
- Các vị, bên này có một cậu thanh niên, nói rằng có các giải quyết khác cho ca phẫu thuật này, không bằng chúng ta cùng nhau nghe thử xem, hắn ta có cao kiến gì?
Nhưng sinh viên ưu tú của học viên và các vị bác sĩ có kinh nghiệm ở đây đều nghe ra được, Lý Hồng Viễn đang chế giấu Tần Xuyên không biết chừng mực, ai nấy cũng đều phá lên cười!
- Viện trưởng lý, cứ để hắn nói xem, nếu như hắn nói sai, ngài hãy dạy bảo hắn một chút!
Lập tức có kẻ nịnh hót phụ họa.
- Tôi cũng có ý định như vậy!
Lý Hồng Viễn quay đầu nhìn Tần Xuyên, mỉa mai nói:
- Tần Xuyên đúng không? Nhân hội nghị quan sát và giao lưu lần này, cho cậu cơ hội lên đài phát biểu nói một chút xem, phương án phẫu thuật này của bác sĩ Giang có gì không ổn?
Nói sai rồi cũng không sao, mọi người sẽ không cười cậu đâu, dù sao cậu cũng không phải là người chuyên nghiệp.
Tần Xuyên không có thời gian đôi có với ông ta, hắn phải nhanh chóng nói cho Chu Phương Ngữ biết điểm mấu chốt của phẫu thuật lần này, để cô ấy có thể nhanh chóng vào trong.
Nếu như mọi người ở đây có thể ủng hộ hắn, thì tên Lý Hồng Viễn kia sẽ không có lý do gì để từ chối đề nghị của hắn.
Vì thế, Tần Xuyên bước nên bục, cầm lấy một chiếc micro, bình tĩnh nói:
- Ca phẫu thuật này có hai điểm mấu chốt rất khó xử lý. Một là phạm vị hạch bạch huyết bị ăn mòn,bắt đầu từ động mạch chủ của gan, phải cắt bỏ hết tổ chức thần kinh, mô mỡ và tuyến dịch lim-pha bên trên dây chằng lá gan.
Ngay là việc hóa xương của động mạch và tĩnh mạch ở lá gan,nếu như đã phát, rất có thể phải cắt bỏ toàn bộ toàn bộ hạch bạch huyết ở trên động mạch của mang ruột và bên cạnh động mạch chủ của bụng, cô phải kiểm tra thật cẩn thận…
Điểm khó thứ hai là cần phải cắt bỏ quá nhiều bộ phận, theo trình tự phẫu thuật thông thường, nhất định thời gian sẽ kéo dài hơn 10 tiếng đồng hồ.
Nhưng với tình trạng sức khỏe và mức độ suy yếu của lá gan hiện tại, chú Đồng Cường không thể nào cầm cự được lâu như vậy, cho nên tôi muốn thay đổi trình tự tiến hành phẫu thuật.
Trước khí cắt bỏ phần trên của lá gan, hãy cắt bỏ ống mật sau đó bóc ống mật và độc mạch trên lá gan ra, cắt bỏ phần xung quanh lá gan, sau đó nói lại ống mật với lá gan….
Tần Xuyên nói một mạch vô cùng trôi chảy, nói ra hết những khâu quan trọng
Mới đầu, những người ở đây còn tưởng được nghe chuyện cười, nhưng càng nghe lại càng thấy người thanh niên này vô cùng chuyên nghiệp, hình như là phải làm như vậy mới đúng….
Đến cuối cùng, các chuyên gia, các nghiên cứu sinh, các phóng viên tạp chí đều há hốc mồm, tập trung nghe Tần Xuyên nói.
Ngay đến Lý Hồng Viễn cũng ngây ra nhìn Tần Xuyên như người mất hồn.
Ban đầu ông ta muốn tìm chỗ sơ hở để dạy cho hắn một bài học, thế nhưng… ông ta hoàn toàn không tìm được cơ hội nào!
Tần Xuyên nói rất chuyên nghiệp, lập luận chặt chẽ, giống nhưu đang khai não cho tất cả mọi người ở đây, ai nấy đều nhìn hắn bằng con mắt khác!
Những người ở đây đều là những người từng trải trong giới y học, cho dù bọn họ nghe không hiểu thì cũng có thể nghe ra được thật giả tốt xấu.
Dần dần, mọi người đều thấy có chút ngại ngùng xấu hỏ, cậu thanh niên nhất định không phải là người bình thường, cậu ta có biết nhìn nhận vấn đề hơn bọn họ, thật đúng là thiên tài ngoại khoa.
Ngay đến một người bình thường như Diệp Tiểu Nhu cũng ngây người ra nghe, cô phát hiện Tần Xuyên thật sự là quá toàn năng, biết cả phẫu thuật ngoại khoa, còn có cái gì mà hắn không biết đây?
Còn Chu Phương Ngữ thì hai mắt long lanh nhìn người đàn ông đang đứng trên bụ phát biểu, cô ghi nhớ hết từng câu từng chứ mà Tần Xuyên nói, cảm xúc dâng trào.
Mỗi lần mà người đang ông này bắt đầu nghiêm túc thì hoàn toàn khác hẳn với vẻ bất cần đời thường ngày, chẳng khác nào hai người.
Giờ đây, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Tần Xuyên, hắn hoàn toàn xứng đáng là nhân vật chính.
Lý Hồng Viễn trước đó coi thường, chế giếu hắn, nãy cũng im lặng nghe hắn giảng giải.
- Nếu theo phương án của tôi thì có thể rút ngắn thời gian phẫu thuật xuống còn khoảng 6 tiếng, như vậy thì sẽ giảm bớt khả năng thất bại….
Tần Xuyên nói xong, cả phòng hội nghị vẫn chìm trong yên tĩnh.
Phải mất đến 3s, mới bắt đầu có những tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, càng về sau, tiếng vỗ tay càng lớn, rất nhiều người đã đứng dậy, gậy đầu tán thưởng.
Tần Xuyên không nói gì, hắn không phải đến đây để diễn thuyết, sau đó quay lại nhin Lý Hồng Viễn nói:
- Ông hãy để bác sĩ Lý vào mổ chính đi!
Lý Hồng Viễn cảm thấy vô cùng mất mặt, dù sao ý định ban đầu ông ta cũng là muốn giáo huấn Tần Xuyên một trận.
Ông ta giả bộ ho khan, sau đó bảo trợ lý của mình liên lạc với Giang Vân Phàm trong phòng phẫu thuật thông qua gọi video.
- Bác sĩ Giang, bác sĩ Chu muốn vào mổ chính, anh đồng ý chứ?
Giang Vân Phàm ở trong phòng phẫu thuật nghe thấy Chu Phương Ngữ muốn vào mổ chính, tất nhiên sẽ không bằng lòng,nhưng nhìn thấy ánh mắt Lý Hồng Viễn trong video có chút bất thường, gã cũng biết nhất có nguyên nhân gì đó khác.
- Tất nhiên là được rồi, tôi rất sãn lòng làm trợ thủ cho bác sĩ Chu!
Giang Vân Phàm mỉm cười gật đầu.
Lý Hồng Viễn cũng đã có tính toán, ông ta muốn ca phẫu thuật này thành công mà phương án của Tần Xuyên lại rất tốt.
Đợi đến khi phẫu thuật thành công, vậy thì tất cả công lao đều thuộc về bệnh viện của ông ta rồi!
Trên báo, trên tạp chí nhất định sẽ không đả động gì đến cái tên Tần Xuyên kia, người được lợi vẫn là viện trưởng là ông ta và cháu ngoại là Giang Vân Phàm, ngoài ra còn có Chu Phương Ngữ, vậy chẳng phải quá tốt sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...