- Có chuyện gì? Không cần vội, nói rõ ra xem!
Tần Xuyên cũng rất lơ lắng, lắm lấy hai vai Diệp Tiểu Nhu để cô bình tĩnh lại.
- Bọn họ nói muốn làm phẫu thuật trước thời hạn cho cha em, vừa mới gọi điện thoại báo, nhưng khi em đến bệnh viện thì cha đã bị đưa đi rồi!
Tần Xuyên không nói câu nào, rút chiếc điện thoại mới mua lúc sáng ra, gọi vào số của Chu Phương Ngữ.
Chu Phương Ngữ dường như tâm trạng đang rất vui vẻ, vừa nhấc máy đã cười nói:
- Anh quả thật là lợi hại, mới sáng sớm mà tất cả báo đài đều đưa tin về bọn họ rồi …
- Chuyện phẫu thuật của chú Đồng Cường làm sao rồi?
Tần Xuyên lúc này không có hứng nghe mấy câu tâng bốc đó, hắn nói thẳng luôn vào chuyện chính.
- Ah? Chuyện phẫu thuật của Diệp Đông Cường sao? Buổi sáng tôi đã đề cập chuyện này với viện trưởng Lý và bác sĩ Giang rồi, bọn họ nói cần bàn bạc thêm, buổi chiều sẽ hồi âm lại cho tôi!- Chu Phương Ngữ đáp.
Tần Xuyên nghe ra được, Chu Phương Ngữ không biết gì về chuyện này.
- Tiểu Nhu nói, phẫu thuật của chú Đông Cường sẽ được tiến hành luôn trong hôm nay, chú ấy đã được đưa đến phòng phẫu thuật rồi!
- Chuyện này … sao có thể? Hai người chờ tôi, tôi xuống ngay đây!
Chu Phương Ngữ lòng nóng như lửa đốt, cô hiểu rất rõ tính nghiêm trọng của chuyện này. Hơn nữa, cô có cảm giác giống như mình đang bị chơi xỏ.
Chu Phương Ngữ chạy xuống lầu, dẫn Tần Xuyên và Diệp Tiểu Nhu đến phòng phẫu thuật.
Cô vô cùng áynaáy, vừa đi ben cạnh vừa nói:
- Rất xin lỗi! Tôi không ngờ là viện trưởng lại có thể lừa tôi làm chuyện này. Bọn họ vốn định mượn cuộc phẫu thuật này để tăng danh tiếng cho bác sĩ Giang!
Dù sao đây cũng làm một cuộc phẫu thuật hiếm có, một khi thành công, bệnh viện nhất định sẽ kiếm được không ít vẻ vang, bác sĩ Giang cũng có thể hãnh diện với giới y học trên thế giới ….
- Tên Giang Vân Phàm này có họ hàng với viện trưởng sao? Trẻ tuổi như vậy đã làm chủ nhiêm rồi, còn phí công sức để nâng đỡ y? – Tần Xuyên hỏi.
- Bác sĩ Giang là cháu ngoại của viện trưởng!
Chu Phương Ngữ cười khổ.
- Thảo nào!- Tần Xuyên châm chọc nói. - Nói như vậy, nhất định là bọn họ muốn nâng đỡ cho cả cô và Giang Vân Phàm, để cả hai người cùng nổi tiếng, chiêu tán gái này cũng thật cao minh!
Chu Phương Ngữ tức giận lườm hắn:
- Đừng có nói vớ vẩn! Nếu như tôi muốn nổi tiếng thì hôm qua đã không nhận lời anh!
Rất nhanh sau đó, ba người đã chạy tới phòng phẫu thuật, nhưng cửa phòng đã đóng, đèn đỏ đã sáng.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, có một màn hình lớn, chiếu trực tiếp tình hình phẫu thuật, hiện đã có rất nhiều người ở bên đó.
Ngoài các y bác sĩ của bệnh viện, các giáo sư của viện y học, còn có rất nhiều phóng viên của các tạp chí y học cũng như ác đài truyền hình.
Với tư các là bệnh viện trực thuộc Đại học, đây lại là một cuộc phẫu thuật vô cùng quan trọng, cho nên các sinh viên của Viện y học được cho phép đến để quan sát
Hiển nhiên, chuyện phẫu thuật của Diệp Đông Cường vô cùng phức tạp, cho nên có rất nhiều người đến xem.
Trên màn hình lớn, mọi người có thể thấy được, bước gây tê đã xong, hiện tại Giang Vân Phàm đang dùng dao để mổ phần bụng của Diệp Đông Cường.
Tần Xuyên nhìn thấy cảnh này liền biết là không ổn, nhưng bây giờ đã không kịp ngăn lại rồi!
Diệp Tiểu Nhu thì vô cùng lo lắng, hai tay nắm chặt, không biết phải làm sao. Cô không dám nhìn cảnh cha mình đang bị mổ bụng trên màn hình.
Chu Phương Ngữ cũng nhìn thấy hết, cô giận đến mức sắc mặt trắng bệch, cô là bác sĩ chủ trị cải Diệp Đông Cường, vậy mà khi bệnh nhân làm phẫu thuật cô lại không biết gì hết! Đúng là nhục nhã!
Phía xa, có một vị bác sĩ tóc hoa râm, sắc mặt rất tốt, người này chính là viện trưởng Lý Hồng Viễn!
Nhìn thấy Chu Phương Ngữ đi đến, Lý Hồng Viễn tươi cười, không có chút hốt hoảng nào:
- Bác sĩ Chu, thông báo cho cô hơi muộn, Diệp Đông Cường đang phải tiến hành phẫu thuật sớm!
- Viện trưởng! Diệp Đông Cường là bệnh nhân của tôi, cho dù ông không đồng ý dể tôi điều trị, muốn giao cho người khác thì cũng dâu cần gạt tôi, lén để người khác lamg phẫu thuật!
Chu Phương Ngữ tức giận nói một tràng.
Lý Hồng Viễn cười cười ôn hòa nói:
- Đừng có giận, tôi không có ý gạt cô, bây giờ không phải cô cũng biết rồi sao?
-
- Chơi trò gì vậy? Thông báo cho cả các phóng viên tạp chí y học, chỉ co tôi là không biết gì? Viện trưởng coi tôi là đồ ngốc hay sao?
Chu Phương Ngữ đạp mạnh xuống mặt bàn.
Lần này, rất nhiều người xung quanh đều ngoảnh lại, trước giờ họ chưa từng thấy ai có ai dám đập bàn trước mặt Lý Hồng Viễn cả.
Sắc mặt Lý Hồng Viễn tối sầm:
- Bác sĩ Chu, tôi giao bệnh nhân Diệp Đông Cường này cho cô là đề cao y thuật của cô, để cô hợp tác với bác sĩ Giang là để hai người cùng nhau chữa cho người bệnh này tốt hơn.
Thật không ngờ, cô lại lâm trận lùi bước, vội vàng đưa bệnh nhân quan trọng như vậy giao cho một người ngoài không có bằng cấp gì trị liệu! Cô cảm thấy đây là thái độ mà một bác sĩ chủ trị nên có hay sao?
- Nếu như các người nghi ngờ y thuật của Tần Xuyên thì có thể bàn bạc tiếp, sao có thể tiến hành phẫu thuật sớm được!!
Chu Phương Ngữ chỉ vào người đàn ông đứng sau lưng nói.
Lý Hồng Viễn khẽ cười:
- Lần phẫu thuật này đã chuẩn bị hơn một tuần lễ rồi, hơn nữa cũng đã ký cam kết phẫu thuật, mọi chuyện đều đã xong, có gì là qua loa đâu?
- Nhưng đây không phải là cách giải quyết tốt nhất. Để Tần Xuyên điều trị, cơ hội trị khỏi sẽ cao hơn! Không phải ông cũng thấy bệnh của chị tôi cũng là Tần Xuyên trị khỏi hay sao?
Lý Hồng Viễn nhìn Tần Xuyên khẽ cười:
- Tôi biết là hắn ta đã trị khỏi cho chị của cô,nhưng không có nghĩa là bệnh gì hắn cũng có thể trị!
Lần này là ung thư lá gan và ống mật, beenhjtinhf vô cùng nghiêm trọng, nếu không lập tức phẫu thuật cắt bỏ, còn điều trị Trung Y kéo dài thêm mấy ngày nữa thì nhất định sẽ gây chết người!
Bệnh viện của chúng ta là một trong những bệnh viện tốt nhất Trung Quốc, không thể bởi vì một tên lang băm có thể chữa khỏi chân cho chị cô mà tin tưởng vào y thuật của hắn, vẫn cần phải điều trị theo khoa học!
Tần Xuyên thờ dài, nghiêm túc nói:
- Tôi biết là các ông không phục. Bệnh nhân mà các người không chữa khỏi được lại để tôi chữa khỏi. Nhưng hiện tại không phải là lúc có phục hay không! Các ông có biết là cái hư danh hão của các ông mà có thể hại chết người ta hay không?
- Cậu thanh niên này, đừng có quá kiêu ngạo! ngay cả giấy phép hành nghề y cậu cũng không có, còn dám ở đây khua môi múa mép! Lý Hồng Viễn tôi đã làm bác sĩ đến mấy chục năm, còn chưa đến lượt cậu giáo huấn tôi!
Lý Hồng Viễn có thể khách khí với Chu Phương Ngữ nhưng với Tần Xuyên thì thái độ vốn đã luôn không tốt rồi.
Dù sao trong mắt ông ta, Tần Xuyên cũng chỉ là một tên lang băm vắt mũi chưa sạch, ngay đến tư các nói chuyện với ông ta cũng không có!
- Viện trưởng, ông thật quá đáng rồi! Ông chẳng qua chỉ là mượn cuộc phẫu thuật này để quảng bá cho danh tiếng của mình và tên họ Giang kia! Ông có nghĩ đến hậu quả khi phẫu thuật thất bại không hả?
Viện trưởng Lý làm mặt nghiêm túc nói:
- Bác sĩ Chu, đây toàn là vu khống,nói nhảm! chúng ta đều là bác sĩ, tất nhiên phải dốc hết sức mình, dùng phương pháp hiệu quả nhất để chữa trị cho người bênh!
Tuy nhiên, chuyện sinh lão bệnh tử nhiều khi không thể nào chỉ dựa vào sức người là có thê thay đổi được. Nếu như kết quả xuất nhất, người bệnh chết trên bàn phẫu thuật thì chúng ta cũng chỉ có thể nói trong khi làm phẫu thuật không có gì thẹn với lương tâm!
Tần Xuyên cười lạnh:
- Đúng là cái thú lý luận chó má vớ vẩn! Nói thẳng ra, nếu như phẫu thuật thành công thì là cháu trai ông lợi hại còn nếu như phẫu thuật thất bại thì là do người bênh vô dụng, đúng không?
Các ngươi chỉ đơngiản là đánh cược một ván, thắng rồi mọi người sẽ biết đến sự lợi hại của tên họ Giang kia, các người có thê khoe mẽ, nếu như phẫu thuật thất bại thì coi như không có chuyện gì xảy ra! Đúng là tính toán rất hay!
Tần Xuyên đã nói trúng tim đen của Lý Hồng Viễn, sắc mặt liền biến đổi, lúc tráng lúc hồng, giống như bị giẫm phải đuôi:
- Hỗn láo! Lý Hồng Viễn tôi đã hành nghề được mấy chục năm, trước giờ luôn đặt người bệnh lên hàng đầu! Cậu cố tình nói mấy lời ác ý này là có mưu đồ gì? Còn dám ăn nói xằng bậy, tôi sẽ bảo bảo vệ lôi cổ cậu ra ngoài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...