Diệp Tiểu Nhu và Tần Xuyên đi tới đường mòn vườn hoa bên ngoài bệnh viện.
Dưới bóng đêm mờ mờ, gió đêm nhè nhẹ.
Tần Xuyên giẫm trên đường đá, cúi đầu tự hỏi, làm thế nào mở miệng với Diệp Tiểu Nhu.
Cô bé thì rất hưởng thụ và thích thú đi dạo cùng hắn, dù là không nói điều gì, khóe miệng cô vẫn mang theo nụ cười.
- Anh Tần Xuyên, em nghe chú Khâu nói, gia tộc thất lạc của anh đã tìm được anh rồi, hiện giờ anh trở thành ông chủ tiệm Internet rồi, có thật không vậy?
Kỳ thật Diệp Tiểu Nhu đã sớm muốn hỏi.
Tần Xuyên gật đầu, hỏi đùa:
- Có phải có cảm giác nhặt được bảo bối hay không? Ếch xanh biến thành hoàng tử, chuyện cổ tích đều diễn như vậy.
- Mới không phải đâu, chuyện này giống như là nằm mơ vậy, em chỉ cảm thấy vui mừng thay anh, như vậy về sau anh cũng không phải cô đơn một mình.
Diệp Tiểu Nhu đơn thuần cười nói.
Tần Xuyên bỗng nhiên duỗi một tay, nắm tay cô bé:
- Anh vốn cũng không phải một mình, không phải Tiểu Nhu em vẫn luôn bên cạnh anh sao?
Thân thể mềm mại của Diệp Tiểu Nhu run lên, tay hơi vùng vẫy tượng trưng, liền tùy tiện hắn nắm lấy.
Cô gái cúi đầu, mặt mày đưa tình ẩn ý:
- Chỉ biết nói những lời ngon ngọt dỗ em, chắc chắn anh cũng dỗ ngon dỗ ngọt chị Đường Vi như vậy.
- Nào có… Anh là người thanh thuần, ngoại trừ với em, nói chuyện với cô gái khác đều xấu hổ.
Tần Xuyên mặt dầy như tường thành, hoàn toàn không biết e lệ là gì.
Diệp Tiểu Nhu cười không ngừng:
- Ai mà tin anh chứ, chẳng qua anh Tần Xuyên trở thành ông chủ, cuối cùng cũng có thể sống ngày tốt lành rồi.
- Nếu không Tiểu Nhu em làm bà chủ? Hiện giờ tiệm Internet của anh đang thiếu chức vị này.
Tần Xuyên nghiên mặt nói.
Diệp Tiểu Nhu giận lườm hắn:
- Đừng làm rộn, anh Tiểu Xuyên, chờ cha em giải phẫu xong rồi, liền đi tìm công việc thực ập, em phải học mở tiệm thế nào để chuẩn bị sau này.
Bước chân Tần Xuyên dừng lại một chút, thần sắc phức tạp nhìn cô gái.
- Nói tới cuộc giải phẫu của chú Đông Cường… cũng sắp rồi nhỉ.
- Đúng thế, xác định vào ngày mai.
Diệp Tiểu Nhu gật đầu.
Tần Xuyên nghiêm nghị mở miệng:
- Tiểu Nhu, cuộc giải phẫu này không thể làm, xác xuất thành công quá thấp, anh có thể dùng một loại liệu pháp Trung y, trị liệu giúp chú Đông Cường, tuy rằng cũng không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng xác xuất thanh công sẽ rất cao.
- Trung y?
Diệp Tiểu Nhu lắp bắp kinh hãi:
- Anh Tần Xuyên, anh biết Trung y sao?
- Không phải em hiếu kỳ vì sao anh biết người của Đằng Long Hội sao? Bởi vì Hội trưởng Đằng Long Hội Ôn Văn Viên bị u não, mạng của hắn là do anh cứu.
Có thể y thuật của anh không phải tốt nhất trong thiên hạ, nhưng chắc chắn tốt hơn Chu Phương Ngữ một chút. Tiểu Nhu, em phải tin tưởng anh, anh sẽ không lừa gạt em.
Ánh mắt Tần Xuyên sáng quắc nhìn cô bé.
Diệp Tiểu Nhu bỗng rót nhiều tin tức vào đầu như vậy, hơi đột ngột, cô trầm mặc hồi lâu, hai mắt đẫm lệ mờ mịt ngẩng đầu hỏi:
- Cha của em… ông ấy thực sự có thể chữa khỏi sao?
Thật ra trong lòng cô bé đã tính trước trường hợp xấu nhất.
Tần Xuyên tiến lên vươn tay ôm lấy thân thể yếu ớt của cô gái:
- Anh nhất định sẽ cố hết sức.
Cuối cùng Diệp Tiểu Nhu vẫn lựa chọn tin tưởng Tần Xuyên, bởi vì cô gái biết rõ, Tần Xuyên sẽ không nói giỡn việc này.
Chỉ có điều, nếu Chu Phương Ngữ biết chuyện này, chỉ sợ sẽ tức giận không nhẹ.
Tần Xuyên gọi điện thoại cho Ôn Văn Viễn, để gã thu thấp tám mươi cây đông trùng hạ thảo đưa tới bệnh viện, thiếu một vài thứ cũng không có biện pháp, dù sao yêu cầu của Tần Xuyên hơi cao, đông trùng hạ thảo rất nhiều, nhưng thỏa mãn các loại chỉ tiêu, sẽ rất khó tìm.
Cha con Ôn gia thế mới biết, Tần Xuyên tìm đông trùng hạ thảo là muốn cứu người khác, thực sự không có lời gì để nói.
Chẳng qua cũng không có biện pháp, họ chỉ có thể coi đây là bẹnh phí, đồng thời còn phải xin Tần Xuyên đừng quên hội đấu giá cuối tuàn, đi xem xét hai trăm thủ ô kia.
Diệp Tiểu Nhu biết được Tần Xuyên đã sớm chuẩn bị dược liệu, trong lòng cảm động, cô cảm thấy mình nợ hắn ngày càng nhiều, cũng không biết làm thế nào.
Hai người trở lại cửa ra vào của bệnh viện, đột nhiên thấy được một bóng người quen thuộc, vẻ mặt hoảng loạn chạy về phía này.
- Tiểu Húc?
Tần Xuyên và Diệp Tiểu Nhu lập tức nhận ra, đó chính là Khâu Húc.
- Cậu làm sao vậy? Vội vã như vậy?
Tần Xuyên hỏi.
Khâu Húc nhìn thấy họ, lập tức mở miệng khóc lên:
- Anh Xuyên! Chị Tiểu Nhu! Cha tôi… Cha tôi bị tai nạn giao thông!
- Cái gì?
Tần Xuyên và Diệp Tiểu Nhu liếc nhau một cái, đột nhiên nhớ tới, trước đó Chu Phương Tinh bị gọi đi cấp cứu, dường như là có người bị tai nạn giao thông.
- Đó là chú Khâu Minh?
Khuôn mặt Diệp Tiểu Nhu tái trắng, rất lo lắng.
Ba người cũng không nói thêm gì nữa, cùng bước nhanh tới nơi cấp cứu.
Trên đường đi mới biết được, Khâu Húc nhận được điện thoại của cảnh sát giao thông mà chạy tới.
Bởi vì Khâu Minh nhận được hai triệu tiền mặt, tuy rằng tiệm Internet không thuộc về ông ta nữa, nhưng ông ta cũng muốn tiếp tục mở chi nhánh, vì vậy hai ngày nay tìm cửa hàng khắp nơi.
Đêm nay lúc đi ngang qua lối đi bộ, đột nhiên có một chiếc xe con chạy qua rất nhanh, mặc kệ đèn xanh đèn đỏ, húc bay Khâu Minh!
Không nói tới Khâu Minh sống chết không rõ, lái xe gây chuyện còn đang chạy trốn, khiến Khâu Húc phẫn nộ.
Ba người chạy tới phòng cấp cứu, Chu Phương Ngữ đang dẫn theo một đám nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, vùi đầu cứu chữa.
- Cha! Tôi muốn gặp cha tôi!
Khâu Húc thấy cha mình toàn thân dính máu nằm trên giường bệnh, khóc to hô.
Mấy nhân viên y tế vội vàng ngăn gã lại:
- Thực xin lỗi! Xin người nhà của người bị thương giữ một khoảng cách! Đừng quấy nhiễu bác sĩ cứu giúp!
Diệp Tiểu Nhu cũng rất sốt ruột, nhưng vẫn lôi kéo Khâu Húc:
- Tiểu Húc, cậu đừng như vậy, để cho các bác sĩ trị liệu.
Tần Xuyên cũng không tới gần, cách hơn mười mét hắn cũng có thể thấy rõ bên đó xảy ra điều gì, đồng thời cẩn thận lắng nghe.
- … Bác sĩ Chu, người bệnh sốc rồi, đây là ngoại thương vùng trái tim, nút tim bị tắc.
Bởi vì Khâu Minh cũng vừa mới đưa đến không lâu, cho nên các bác sĩ vẫn đang làm rõ ràng thương thế.
Chu Phương Ngữ gật đầu:
- Tôi đã biết rồi, là tổn thương tâm thất xuất huyết, lớp màng tim bên ngoài và cơ tim bị chèn ép, tạo thành áp lực cho trái tim, trước tiên cắt bỏ lớp màng bên ngoài, loại trừ máu!
- Vâng!
- Cho tôi dao giải phẫu… kẹp…
Chu Phương Ngữ bắt đầu động dao, y tá bên cạnh cũng nhanh chóng phối hợp.
Lúc này Khâu Húc cũng yên tĩnh trở lại, môi gã run rẩy căng thẳng nhìn xem, Diệp Tiểu Nhu ở bên thì nắm lấy tay gã.
Một y tá an ủi:
- Anh bạn đừng quá lo lắng, bác sĩ Chu là một trong những bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi ưu tú nhất của bệnh viện chúng tôi, hôm nay vừa vặn cô ấy trực ban, cha anh nhất định có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Diệp Tiểu Nhu ở bên cũng để gã buông lỏng, nói với gã Chu Phương Ngữ là bác sĩ trưởng của Diệp Đông Cường, y thuật rất tốt…
Tần Xuyên lại không nói lời nào, bởi vì hắn phát hiện, tình hình dường như không quá tốt…
Quả nhiên, Chu Phương Ngữ đang cấp cứu, đột nhiên bị máu từ trong trái tim bắn ra, nhuộm đầy mặt!
Trên mặt cô gái, mảng lớn đỏ tươi, nhân viên y tế bên cạnh đều sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...