Nằm trên giường, Quý Phong nhớ lại lại chuyện vừa xảy ra, trong lòng không nhịn được sự kích động.
Quý Phong biết rằng, sau này còn phải trải qua thời gian huấn luyện còn gian nan hơn nhiều, nhưng vì mẹ, hắn nhất định sẽ ắn răng chịu đựng.
Bởi vì Quý Phong biết, mình không có thân thế lại không có vốn liếng gì, muốn khiến cho mẹ sống sung sướng, chỉ còn cách cắn răng tiếp tục để cho trí não huấn luyện.
Trí não đã nói rất rõ ràng, nếu như tiếp thụ huấn luyện, thì có thể đạt được tiêu chuẩn của đặc công siêu cấp vũ trụ, ngay cả súng laser cũng không sợ, vậy đơn giản chính là siêu nhân rồi.
Súng laser là cái gì, Quý Phong chưa từng thấy qua, nhưng hắn hiểu được, nó so với súng lục súng tự động và các loại vũ khí thuốc thì lợi hại hơn nhiều!
Ngoại trừ điều này ra, Quý Phong còn muốn có đầy đủ các khả năng của đặc công siêu cấp.
Tinh thông các loại ngôn ngữ, sẽ ngụy trang hoàn hảo, hiểu được các loại lễ nghi, có thể ứng đối bất kỳ cục diện, còn muốn tinh thông các loại vũ khí cùng thiết bị...
Quý Phong tin tưởng, nếu như mình học xong kiến thức phức tạp này hơn nữa còn là kiến thức của thời đại vũ trụ thì đến lúc đô thị phát triển đúng là bản thân mình sẽ đi trước thời đại rồi!
Nhất là về vũ khí và các loại thiết bị phương diện kỹ thuật, chẳng lẽ hơn hẳn so với khoa học kỹ thuật trên địa cầu à?
Nếu như đem những kỹ thuật bán đi... Không biết sẽ có một khoản thu nhập lớn cỡ nào?
Nghĩ tới chỗ này, Quý Phong lập tức hứng thú ngẩng cao lên, nhìn đồng hồ, không ngờ đã đến 6h20, hắn nhanh chóng dậy mặc quần áo.
Theo nội quy của trường, giờ vào học là bảy giờ bốn mươi, nếu đi học trễ thì sẽ bị lão sư phạt.
Nếu là trước đây, Quý Phong có thể sẽ không thèm để ý, bởi vì hắn đã rất nỗ lực học tập nhưng thành tích không thể nào cải thiện. Hắn mặc dù nóng vội nhưng cũng không thẹn với lương tâm. Chỉ cần không mời phụ huynh, hắn sẽ không sao.
Nhưng bây giờ khác rồi, khi biết mình đã có khả năng xem qua là nhớ, nếu như còn tiếp tục lãng phí thời gian thì chính hắn cũng sẽ không tha thứ bản cho thân mình.
Quý Phong sẽ không quên, trong bệnh viện mẫu thân van xin tên hộ sĩ mập mạp kia vì để cho bản thân mình khỏe hơn một chút. Mẹ luôn luôn kiên cường mạnh mẽ, không ngần ngại van xin người khác.
Nghĩ đến những thứ này, tim Quý Phong liền đau như cắt!
"C-K-Í-T..T...T á!"
Bởi vì thất thần, trong lòng Quý Phong vội vàng, không ngờ lại xé tan cái nút áo.
Hắn ngơ ngác nhìn tay của mình, khổ não không thôi, không phải là mặc quần áo nha, khiến cho lớn như vậy sức lực làm gì?
-Không đúng!
Theo phản xạ tự nhiên, Quý Phong nhìn mình tay, tự lẩm bẩm:
-Vì sao sức lực của ta... Dường như tăng lên rất nhiều?
Hắn tung hai quả đấm vào không trung, ngay lập tức gió nổi lên theo đường quyền của hắn như ẩn chứa sức mạnh cực lớn nhưng vẫn chưa bộc lộ hết nội lực bên trong.
“Chẳng lẽ, đây là sự thay đổi mà trí não đã nói?”
Quý Phong liền nghĩ tới lời nói của trí não, giờ hắn mới hiểu được rằng tại sao nó lại bảo bản thân mình phải tập thích ứng. Thân thể đột nhiên tăng cường không ít, khí lực cũng đột nhiên trở nên lớn, hắn không ngờ lại không thể khống chế sức mạnh của bản thân mình!
Quý Phong cười khổ lắc lắc đầu, rồi mang chiếc cúc áo rớt ra đặt ở trên bàn. Hắn nhìn thoáng qua thấy mẹ đang ở của phòng bèn cầm sách lên xoay người ra cửa.
Về việc ăn mặc, đẹp hay không đẹp Quý Phong cũng không quá bận tâm.
Mẹ hắn đã từng nói với hắn quần áo có mặc là đã tốt lắm rồi, mới cũ đắt rẻ không là vấn đề, cái quan trọng là quần áo sạch sẽ,cơ thể cảm thấy thoải mái.
Câu nói này, Quý Phong ghi lòng tạc dạ.
Nhà Quý Phong cách trường học cũng không quá xa nên đi bộ tầm nữa tiếng. Do sợ trễ giờ nên Quý Phong chạy một mạch đến trường học.
Nhưng mà khi mới bắt đầu không kiềm chế được cơ thể mình, Quý chạy lạng lách xiêu vẹo như là uống say.
Mười mấy phút sau, hắn đã làm quen được với sự thay đổi trên cơ thể mình, bước chân cũng trở nên đều đặn. Chờ cho đến trường học, hắn đã hoàn toàn làm chủ được thân thể, đến một điểm nhỏ khác thường cũng không ai nhìn ra.
Chỉ có điều, Quý Phong vẫn đến muộn.
Khi hắn bước chân vào cổng trường thì tiếng chuông đã gõ, hắn lập tức chạy như bay về phía phòng học.
Không thấy chủ nhiệm lớp trong lớp, Quý Phong nhẹ nhàng thở phào, thầm nói:
- Cũng may, không có chủ nhiệm lớp!
Trong lòng khoan khoái, Quý Phong đi tới chỗ ngồi của mình, nhưng cảm giác có người đang nhìn mình.
Quý Phong đột nhiên quay đầu lại, lập tức phát hiện lớp trưởng-hoa khôi của trường Đồng Lôi đang nhìn mình bằng cặp mắt xinh đẹp nhưng vô cùng tức giận.
-Hỏng rồi!
Quý Phong thầm nói một tiếng, hắn quên là mỗi lần chủ nhiệm lớp không có ở lớp thì lớp trưởng Đồng Lôi phụ trách giám sát lớp học, ghi chép tên học sinh đến muộn và những vi phạm kỷ luật, sau đó báo cáo cho chủ nhiệm lớp.
Tất nhiên, Đồng Lôi đã ghi nhận Quý Phong đi học muộn.
Quý Phong trong lòng âm thầm kêu khổ, đi tới chỗ ngồi, không nhịn được thầm thở dài một tiếng, bị chủ nhiệm lớp phạt gì cũng được miễn không yêu cầu mời phụ huynh là không có việc gì phải lo cả.
-Kẻ điên, tại sao đến muộn?
Trương Lỗi nhìn Quý Phong có chút hả hê, cười đắc ý nói:
-Thấy không, lớp trưởng xinh đẹp đang nhìn ngươi kìa, không chừng là chú ý ngươi rồi ấy!
Quý Phong trừng mắt liếc hắn một cái, không vui nói:
-Tên khốn nhà ngươi, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, lớp trưởng là ai mà lại đi để ý tên tiểu tử nghèo này? Mau học bài đi!
May mắn bây giờ là thời gian truy bài buổi sáng, trong phòng học đều là tiếng đọc sách, nên không có người nghe thấy bọn hắn nói chuyện, bằng không, bọn họ sẽ trở thành tâm điểm cho mọi người trong lớp chỉ trích.
Tất cả nam sinh đều xem Đồng Lôi là tình nhân trong mộng, dám trêu chọc cô ta coi như đắc tội với nam sinh cả lớp.
Trương Lỗi bĩu môi, phản bác:
-Tiểu tử nghèo thì sao? Chẳng lẽ tiểu tử nghèo thì không phải là người? Mình nói nè, cậu phải tự tin lên chứ?
Quý Phong cười cười, cúi đầu xem sách, cũng không để ý đến hắn, nhưng trong lòng âm thầm nói: "Tự tin? Hiện tại mình rất tự tin, nhưng sau khi kết thúc tình cảm với Hồ Tuyết Tuệ, mình thật sự không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nữa. Với lại, mình và Đồng lôi là hai người củng hai thế giới mà”
Hầu như mọi người đều hiểu rằng Đồng Lôi là người có một không hai, chẳng những đẹp người, thành tích học tập tốt, mà trọng yếu hơn là, cô ta có một xuất thân cực tốt ở huyện Mang Thạch này!
Cha của Đồng Lôi chính là Đồng Kai Đức, Thư Ký Huyện ủy huyện Mang Thạch.
Có điều kiện xuất thân vô cùng danh giá, cho dù Quý Phong rất xuất sắc, tỷ lệ Đồng Lôi coi trọng hắn cũng là cực kỳ bé nhỏ, huống chi, hiện tại Quý Phong chẳng có gì là xuất sắc!
Quý Phong xem lời nói của Trương Lỗi như lời nói đùa vui chứ không để trong lòng.
Điều hắn muốn bây giờ là học xong bài học và suy nghĩ xem làm sao để ứng phó nếu như chủ nhiệm lớp khiển trách!
Quý Phong không hề hay biết lời nói đùa của hắn với Trương Lỗi đã bị người bên cạnh nghe được.
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...