Tiền độ quay chụp của quyết chiến Phong Vũ Lâu còn nhanh hơn dự đáon ban đầu của đoàn làm phim, biểu hiện của mấy diễn viên lâm thời đến từ các môn phái còn xuất sắc hơn mong muốn của Schlundt nhiều.
Hôm cảnh quay này đóng máy, chưởng mốn phái Côn Luân là Hà Điếu Yên, bàng chủ Cái Bang là Hạ Thù còn đặc biệt dành ra một ngày nghỉ chạy tới đây vây xem.
Đường Phi Linh ăn không ngồi rồi cũng lôi kéo Thích Nhạc đang được nghỉ đông lại đây, hơn nữa còn có đứng đầu nơi này là Trương Do, nhân viên công tác của đoàn phim là Gia Cát Vong Cơ, toàn bộ thành viên của hội Tuổi già không nơi nương tựa trên WeChat cuối cùng đã có mặt đầy đủ, cùng nhau xem cảnh quay chụp cuối cùng.
Hôm nay trời không còn nhiều mây như mấy hôm trước nữa, thời gian quay chụp cũng được sắp xếp thành thời điểm trời chạng vạng vẫn còn mờ tối.
Các đạo cụ như xe phun nước, vòi tăng áp đều đã được chuẩn bị đầy đủ, mặt đất cùng các diễn viên đều đã được tưới ướt, nhóm diễn viên sắm vai thi thể cũng đã nhanh chóng nằm xuống vị trí của mình.
Schlundt ra lệnh một tiếng, các thiết bị đồng thời phun nước, chế tạo ra một hồi mưa to tầm tã.
Trong màn mưa nặng hạt, Phong Vũ Lâu sừng sững không ngã, nước mưa chậm rãi chảy xuống từ mái hiên mạng theo màu đỏ tươi của máu người.
Trên mặt đất, máu loãng trộn lẫn với nước bùn, dường như hòa vào một thể.
Ở nơi xa, vài người thưa thớt trên người đều là vêt máu, không nhìn ra được là đang đứng hay đang quỳ, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ như đang nhìn đám thi thể trên mặt đấy, lại giống như đang nhìn vào một chỗ xa xăm nào đó.
Trước màn ảnh chậm rãi quét đến hai thân ảnh một trắng một tím đang dựa sát vào nhau.
Thiếu nữ đang ngồi đó, bộ váy trắng đã sớm ướt đẫm, bị máu cùng nước bùn nhiễm đến loang lổ, mái tóc đen dán sát vào gương mặt nhưng nàng lại không chút bận tâm.
Đôi mắt từng như có muôn vàn vì sao sáng đã sớm không còn thần thái như xưa, chỉ còn lại bi thống vô tận.
Thanh niên gáo gấm hai mắt nhắm nghiền bị nàng ôm vào trong ngực.
Hắn ngã vào vòng tay của nàng, gương mặt với những đường cong thâm thúy như ngọc ngẩng cao, bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ, càng bại lộ sắc mặt lạnh băng trắng bệch của hắn.
“Cố Hồn Quy —— Cố Hồn Quy ——” thiếu nữ thấp giọng nỉ non.
“Nếu huynh hận giang hồ, vậy vì sao lại xông vào chốn giang hồ này.
Nếu như huynh không thể cùng ta già đi, vì sao lại hứa mộng đào nguyên.” Nàng nói, nước mưa chảy vào trong mắt nang, rồi lại chảy ra từ đôi mắt đó, khiến cho đôi mắt kia nhuộm thành ửng đỏ.
“Huynh bảo ta quên huynh, ta đây sẽ quên, ngay cả nằm mơ cũng sẽ không còn mơ thấy huynh nữa.”
……
“Cut——”
Sau khi Schlundt kêu dừng, toàn bộ đoàn làm phim đều kích động đến mức thiếu chút nữa chảy nước mắt tập thể, dù là nhân viên nhỏ bé không đáng kể nhất trong đoàn phim cũng có thể đoán trước được, 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 tuyệt đối sẽ trở thành một tác phẩm xuất sắc lưu danh trong lĩnh vực phim điện ảnh.
Máy phun nước dừng, nhóm “thi thể” trên mặt đất sôi nổi bò lên, tung tăng nhảy nhót, hoan hô, chạy về phía chưởng môn của môn phái mình,
Schlundt lại nhìn màn ảnh xác nhận lại một lần nữa, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước mặt mấy vị chưởng môn, làm một đại lễ: “Cảm tạ các vị chưởng môn đã mạnh mẽ ủng hộ mới có thể khiến cho bộ phim này quay thuận lợi như vậy.”
Hạ Thù vội nói: “Không khách khí không khách khí, hỗ trợ lẫn nhau chính là tôn chỉ của võ lâm chúng tôi.”
Trương Do cũng nói: “Không tồi, chỉ cần mỗi người bỏ ra chút tình yêu, võ lâm liền sẽ biến thành……”
Ông còn chưa dứt lời, Nhiếp Thiên Thu đột nhiên lại đây: “Biến thành cái gì?”
Trương Do lập tức thu lại lời định nói: “Không có gì, không có gì.”
Những chưởng môn khác không rõ chân tướng:??????
Chuyện gì xảy ra vậy? Trương Do không rót canh gà sao?!
Mọi người hoảng sợ nhing xung quanh, chỉ có Gia Cát Vong Cơ đã nhìn toàn bộ quá trình Nhiếp Thiên Thu dọa Trương Do thế nào là vô cùng bình tĩnh, có vẻ như hạc trong bầy gà, đặc biệt có phong thái của cao nhân.
Sau đó chính là tương tác qua lại giữa diễn viên quần chúng cùng diễn viên chính, chủ yếu là tương tác với Nhiếp Thiên Thu.
Đệ tử các môn phái xếp hàng muốn chụp ảnh chung với Nhiếp Thiên Thu, sau khi chung đơn xong thì chụp đôi, chụng đôi xong lại chụp tập thể, từng môn phái chụp mấy tấm rồi tất cả mọi người hợp lại chung mấy tấm nữa.
Đệ tử phái Côn Luân cùng Cái Bang đều đã chuẩn bị ảnh để xin Nhiếp Thiên Thu ký tên, trong đói Lục Đan Đề của phái Côn Luân cùng Bành Nhung Nhung của Cái Bang là quá mức nhất, trực tiếp xách theo một túi ảnh cần ký tên lại đây.
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Cuối cùng cậu chỉ ký cho hai người mỗi người năm tấm, cũng đặc biệt dặn dò: “Nhiều sẽ không đáng tiền.”
Hai người gật đầu.
Đệ tử Võ Đang bình thường chỉ tu luyện trên núi, mỗi ngày uống canh gà nên không thể kịp thời học được tư thế theo đuổi idol chính xác, không chuẩn bị ảnh chụp từ trước đang hối hận không thôi, thấy thế liền sôi nổi hướng về phía Lục Đan Đề cùng Bành Nhung Nhung, xin hai cô bán qua tay số ảnh chụp còn thừa ở trên tay.
Rõ ràng là chủ nhà nhưng cuối cùng đệ tử Võ Đang lại bị tàn nhẫn làm thịt một phen.
Gia Cát Vong Cơ vô cùng khinh bỉ với chuyện này, bắt đầu ghét bỏ Hạ Thù: “Đệ tử Cái Bang mấy người chính là con buôn, ngay cả dơn vị anh em cũng không buông tha.
Đúng là khiến cho lòng của võ lâm đồng đạo trở nên băng giá.”
Hạ Thù lập tức liền bất mãn: “Oa, đệ tử phái Côn Luân cũng bán, vì sao cậu chỉ mắng Cái Bang?”
Gia Cát Vong Cơ hừ hừ: “Bởi vì tôi chỉ muốn tìm cơ hội để mắng cậu thôi.”
Bây giờ cũng không phải là ở trên WeChat, Hạ Thù cũng không đánh dấu ba chấm, đơn giản trực tiếp nhào lên ôm lấy cổ Gia Cát Vong Cơ: “Tới quyết đấu!”
Gia Cát Vong Cơ thuận thế ôm lấy tay Hạ Thùkéo ra phía trước, cho hắn một cái quăng ngã qua vai, hùng hổ: “Ai sợ ai, nhìn tôi xử cậu thế nào.”
Hạ Thù bị Gia Cát Vong Cơ quăng ngã ra đằng trước nhưng vẫn cứ ôm chặt cổ hắn không chịu bỏ ra.
Vì thế giây tiếp theo, hai vị chưởng môn cùng nhau lăn trên mặt đất, lăn lộn đánh thành một đoàn.
Ba người Hà Điếu Yên, Đường Phi Linh cùng Thích Nhạc nhìn trên mặt đất nổi lên một tầng bụi, rất có ăn ý mà cùng nhau lùi về phía sau mấy bước, hai tay khoanh trước ngực, lẳng lặng mà nhìn hai người đánh nhau.
Schlundt: “?????????”
Schlundt khó có thể tin mà nhìn ba người đứng ngoài cuộc: “Các vị không ngăn cản sao?”
Ba người mặt không biểu tình mà đồng thời lắc đầu.
Schlundt: “……”
Hai người kia thì thôi đi, Thích Nhạc đại sư, tuy rằng ngài đã hoàn tục, nhưng cũng là đã từng là cao tăng được đè cử một thế hệ, tại sao cũng là dạng này vậy?
Hiện giờ xem ra, chỉ có chưởng môn của Võ Đang vẫn còn một chút ý thức trách nhiệm của võ lâm.
Schlundt đem ánh amwts hy vọng mà nhìn về phía Trương Do.
Trương Do ở bên cạnh hai người đổi tới đổi lui nhưng vãn không thể tìm được một khe hở thích hợp để xen vào, chỉ có thể ở bên cạnh sốt ruột mà hô: “Hai vị chưởng môn…… Mau mau dừng tay, mau mau dừng tay, mọi người dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý……”
Schlundt:…… Là ông quá hy vọng rồi.
Đệ tử các môn phái đã được ký tên xong cũng sôi nổi xông tới.
Schlundt nhìn những đệ tử này đang vây lại, tâm tình cũng hơi dãn ra.
Dù sao hai người kia cũng là chưởng môm của cả một phái, ít nhất cũng phải có chút thẹn đi, trước mặt đệ tử hẳn là nên thu liễm một chút nhỉ?
Nhưng mà ngay sau đó, đệ tử Cái Bang lại bắt đầu sôi nổi vỗ tay, vừa vỗ vừa hô to: “Bang chủ, cố lên! Bang chủ, cố lên!”
Schlundt:……………………………………………………
Ở đằng xa, nhóm nhân viên đoàn phim không rõ chân tướng:…………………………………………………………
Chưởng môn hai phái đang đánh nhau đến mức khó có thể phân ra được, bụi đất bay lên mù mịt thì có một đội cảnh sát chạy tới từ con đường nhỏ thông rừng, cầm đầu đúng là Dung Thi Mặc.
Nhân viên đoàn phim sôi nổi xôn xao lên, mọi người nhìn lẫn nhau, sắc mặt đều có chút khẩn trương.
Sao lại thế này, còn kinh động đến cả cảnh sát sao?
Có người hoảng sợ hỏi: “Là ai? Là ai báo cảnh sát?”
Dung Thi Mặc mang theo đội viên đến gần, Schlundt vội tiến lên, kinh ngạc: “Dung đội trưởng, mấy người là…… Tới can ngăn?”
Dung Thi Mặc nhìn hai người vẫn còn lăn thành một đoàn, khóe mắt giật giật một chút, xua xua tay nói: “Không không, là có chuyện khác.”
Hai vị cảnh sát đi sau hắn cũng thấy được hai người đang lăn lộn dưới đất kia, sắc mặt cũng đầy một lời khó nói hết, một người tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Dung đội trưởng, có cần phải vào can ngăn hay không?”
Dung Thi Mặc im lặng, nói: “Các cậu thử xem.”
Vì thế hai gã cảnh sát vọt lên, hô: “Hai vị đồng chí, hai người mau tách ra.”
Hai vị đồng chí vẫn còn đắm chìm trong trận chiến, không có bất luận dấu hiệu ngừng lại nào.
Hai gã cảnh sát liếc nhau, nhìn chuẩn cơ hội liền vọt lên, một người ôm một người đang đánh nhau, mạnh mẽ kéo hai người này ra.
Đệ tử môn phái vây xem lập tức vỗ tay, biểu đạt sự kính trọng với hai vị cảnh sát: “Vẫn là đồng chí cảnh sát lợi hại!”
“Sáng tạo võ lâm hài hòa, vẫn cần phải nghe Đảng lãnh đạo.”
Đệ tử Cái Bang hô to: “Bang chủ, người là soái nhất!”
Sau khi hia vị chưởng môn nhận ra người kéo mình là đồng chí cảnh sát thì cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng thẳng người, ưỡn ngực thu bụng, thể hiện phong thái của người đứng đầu một phái.
Nếu như không phải đầu tóc rối bời cùng một thân đầy bùn, thoạt nhìn vẫn rất có sức thuyết phục.
Hạ Thù vỗ vỗ bùn đất ở trên người mình, vẫy vẫy tay với chúng đệ tử bang mình, trả lời: “Đôi mắt mấy người đúng là sáng như tuyêt!”
Đồng chí cảnh sát vừa mới kéo hắn ra: “……”
Lúc này Dung Thi Mặc mới đến trước mặt Trương Do hành lễ: “Sư phụ.”
Trương Do thấy hắn vừa đến đã dẹp được rối loạn khiến mình đau đầu không thôi, trong lòng cảm thấy yên tâm, gật gật đầu: “Thi Mặc, con làm rất tốt, võ lâm……”
Ông đang muốn biểu đạt cảm nghĩ một phen, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy Nhiếp Thiên Thu, đối phương đang cười như không cười mà nhìn lại.
Trương Do theo bản năng mà run lên một chút, sửa lời nói: “Không có việc gì, con bận thì cứ đi đi.”
Dung Thi Mặc: “?????”
Từ từ, sư phụ, phần canh gà của hôm nay đâu?
Con đã chuẩn bị cả bát rồi, sao người lại không nói gì cả?
Dung Thi Mặc không thể hiểu nổi mà nhìn sư phụ mình đầy mặt nghiêm túc đứng ở chỗ đó, sau khi xác định đối phương thật sự không có ý định mở miệng tiếp liền cảm thấy phái Võ Đang đang dần thay đổi rồi, mang theo tâm tình cảm khái mà chuyển sang nói chuyện với Nhiếp Thiên Thu: “Thầy Nhiếp, có thời gian rảnh thì nói chuyện một chút.”
Người bên phía đoàn phim tò mò mà đi hỏi Schlundt: “Đạo diễn Schlundt, cảnh sát tìm thầy Nhiếp có chuyện gì vậy?”
Schlundt hàm hồ nói: “Có thể là thầy Nhiếp của các cậu lại lập công chăng.”
Nhân viên công tác rất là kính nể: “Thầy Nhiếp đúng là tấm gương tốt trong giới giải trí!”
……
Hôm nay đoàn phim kết thúc công việc sớm, Nhiếp Thiên Thu về khách sạn thay đổi quần áo rồi đi cùng Hạ Tinh Hàng tìm Dung Thi Mặc ngồi xuống nói chuyện.
“Cảnh sát Dương Xuyên đã tìm được chứng cứ phạm tội của tập đoàn Thương Long, đang bắt đầu thu lưới.” Dung Thi Mặc đi thẳng vào vấn đề, “Chúng ta cũng đã khóa được tin tức cùng vị trí của người đứng sau màn, bọn họ ở một thành phố nhỏ nằm giữa tỉnh Tây Tuân cùng Trung Thự.
hôm qua, chúng tôi cùng cảnh sát Trung Thự phối hợp hành động, bao vây tiêu diệt căn cứ của đối tườn tình nghi, ở nơi đó còn phát hiện tội phạm bị truy nã liên quan đến vụ án kẹo chín màu la Trì Thái Hành.”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Rốt cuộc cũng tìm được người rồi, thật đáng mừng.”
Thần sắc của Dung Thi Mặc lại không thoải mái như vậy, gật gật đầu, tiếp theo lại lắc lắc đầu: “Người thì tìm được rồi, nhưng mà không có bắt được.”
Giọng nói của hắn cực kỳ ngưng trọng: “Hai người có biết giáo chủ Ma giáo là ai không?”
Hạ Tinh Hàng nói: “Là Mạc Ly đúng không?”
Dung Thi Mặc kinh ngạc: “Hai người đã sớm biết rồi?”
Hạ Tinh Hàng “Ừ” một tiếng: “Đoán được, nhưng là không xác định.”
Dung Thi Mặc hít sâu một hơi: “Tuy rằng chúng tôi đã có sự chuẩn bị từ trức, nhưng vẫn không phải đối thủ của Hỏa Diễm Thương.
Võ công của Trì Thái Hành còn cao hơn trước, một trăm cảnh sát chúng tôi còn mang theo súng, nhưng lại không thể bắt được bọn họ……”
Hắn nhìn hai người trước mặt, “Muốn bắt được bọn họ, trừ phi sử dụng vũ khí nóng hạng nặng, bằng không thì chỉ có thể mời cao thủ của Hỏa Diễm Thương ra ngựa.”
Hạ Tinh Hàng nói: “Hiện tại bọn họ đã lẩn trốn, cho dù có cao thủ ra ngựa, tìm không được bọn họ thì cũng không làm gì được?”
Dung Thi Mặc nặng nề nói: “Tôi tới tìm hai người là bởi vì đã nắm được một manh mối, hình như bọn họ đang hướng tới núi Võ Đang.”
Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Nhiếp Thiên Thu.
Mục đích của tàn dư Ma giáo đến núi Võ Đang, hiển nhiên không phải vì phái Võ Đang.
Nhiếp Thiên Thu không có chút ngoài ý muốn nào, “À” một tiếng: “Vậy thì tôi đành ở đây đợi vậy.”
Dung Thi Mặc nói: “Võ công của thầy Nhiếp không có gì nghi ngờ rồi, nhưng mà không phải là tôi nói qua, võ công kia của Mạc Ly, thật là quỷ thần khó lường, cực kỳ khó đối phó.
Thầy Nhiếp vẫn nên cẩn thận vẫn hơn, lần này tôi đến cũng đặc biệt mang theo một bộ phận cảnh lực, bảo hộ thầy Nhiếp.”
Nhiếp Thiên Thu gật gật đầu: “Vậy lúc tôi đánh với Mạc Ly mấy người nhớ đứng xa một chút, đừng ảnh hưởng đến tôi phát huy.”
Dung Thi Mặc: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Do: Võ lâm hài hòa, mỗi người…… Được rồi, thôi.
~ Hết chương 81~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...