Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ tay rồi đi xuống dưới lôi đài.
Cậu có chút bệnh nghề nghiệp nên vừa đi vừa bày ra tư thế của một minh tinh lớn, hướng về phía những thôn dân đang hoan hô không ngừng ở dưới vẫy tay chào hỏi.
Phó Hội lại không thể chấp nhận được kết quả như vậy.
Nhìn thấy Nhiếp Thiên Thu đang nghênh ngang xuống đài, đầu hắn nóng lên, dưới chân dùng lực, hai tay đột nhiên duỗi ra hướng về phía bả vai Nhiếp Thiên Thu: “Không được đi.”
Trình Thức kêu to: “Đê tiện, thế mà lại đánh lén ——”
Phó Hội sắp thực hiện thành công hành vi của mình thì đúng lúc đó, Nhiếp Thiên Thu đột nhiên nghiêng người, tránh thoát khỏi bàn tay của hắn.
Phó Hội chỉ cảm thấy hoa mắt, không ngờ một tay của mình lại bị Nhiếp Thiên Thu khống chế.
Trong lòng hắn hoảng sợ, theo bản năng lại vận khí, nhưng mà lịch sử lặp lại, cỗ khí kia vừa tụ lại lập tức bị ép xuống, biến mất không còn vết tích nào.
May mắn chính là, lúc này một cánh tay khác của hắn vẫn chưa bị khống chế, vì thế, trong lúc hoảng loạn, một tay của hắn lại bắt đầu vận khí nhằm thoát khỏi tình huống này.
Chưởng kia mang theo nội lực hắn vừa mới ngưng tụ được trong khoảnh khắc đó, dường như có cả dòng khí xuất hiện, khí thế mạnh mẽ hướng về cánh tay bị Nhiếp Thiên Thu nắm lấy, tốc độ cực nhanh, gần như là không cho người khác có thời gian phản ứng.
Sau đó đã bị một cái tay khác của Nhiếp Thiên Thu khống chế.
Vẫn như cũ mà chuẩn xác nhéo vào huyệt đạo chỗ cổ tay của hắn.
Cả người Phó Hội chấn động, toàn bộ khí lực mới xuất hiện trong người lập tức tan đi.
Hai mắt hắn mở to, đầy vẻ không thể tin được mà nhìn Nhiếp Thiên Thu.
Lần này hắn thua càng nhanh hơn trước, thậm chí hắn không thể thấy rõ Nhiếp Thiên Thu ra tay thế nào.
Nếu như nói lúc trước là do hắn coi thường đối thủ, sơ suất mà thua thì lần này chính là bị Nhiếp Thiên Thu đánh trở tay không kịp.
Lúc này đây, rõ ràng là hắn đánh đòn phủ đầu, công kích Nhiếp Thiên Thu còn chưa có sự chuẩn bị nào, nhưng cậu ta vẫn có thể nhẹ nhàng mà khống chế tay của hắn, thậm chí ngay cả vận khí cơ bản hắn cũng không thể làm được.
Toàn bộ sắc mặt của Phó Hội xanh đỏ đan xen, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ hồn phi phách tán.
Nhiếp Thiên Thu nhìn hắn, như cười như không: “Sợ hãi sao?”
Phó Hội ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong lúc nhất thời không thể nói được lời nào.
Nhiếp Thiên Thu dọa đối phương xong liền tiêu sái buông lỏng tay ra, cậu cũng mặc kệ Phó Hội đang nghĩ thế nào, đi thẳng xuống dưới.
Cậu trở lại vị trí của mình, thấy người xung quanh đồng thời quay sang nhìn, ánh mắt mỗi người đều không giống nhau.
Nhiếp Thiên Thu: “…… Mấy người đừng nhìn tôi như vậy được không? Tôi sẽ sợ!”
Mọi người: “……”
Rốt cuộc là ai nên sợ hả!
Lục Mạo không hiểu được sóng gió mãnh liệt trong lòng mấy người lớn ở đây, nhóc trực tiếp ôm lấy đùi Nhiếp Thiên Thu, “Anh Thiên Thu ơi, anh quá lợi hại.”
Nhiếp Thiên Thu niết mặt nhóc con: “Em có biết vì sao anh lại lợi hại như vậy không?”
Mặc dù mặt của Lục Mạo bị kéo đến biến hình nhưng nhóc con vẫn kiên cường chớp chớp mắt trả lời cậu: “Em không biết..”
Nhiếp Thiên Thu: “Bởi vì anh không chơi game.”
Lục Mạo: “…… A?”
Nhiếp Thiên Thu tiếp tục niết mặt thằng bé: “Em biết sau này phải làm gì rồi đúng không!”
Lục Mạo…… Nhóc do dự!
Tuy rằng nhóc cũng muốn trở nên lợi hại như anh Thiên Thu, thế nhưng trò trơi là thứ khiến người ta không thể vứt bỏ được.
Nhiếp Thiên Thu: “Oa, không tiền đồ!”
Lúc này đạo diễn đã đi tới: “Thiên Thu à, sao cậu lại thắng rồi!”
Nhiếp Thiên Thu khó hiểu mà nhìn ông: “Có ý tứ gì chứ? Chẳng lẽ cháu còn không thể thắng.”
Đạo diễn vội nói: “Không không không, ý của chú là, thật không thể tưởng tượng nổi!”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Tại sao lời này của chú lại khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái vậy!”
Đạo diễn: “Không thể nào, nhìn cháu đi, hay là cháu quay thêm mấy cảnh với Phó Hội, cố gắng đem thời gian luận võ kéo dài ra một chút.”
Nhiếp Thiên Thu cười hì hì: “Chú nên hỏi xem Phó Hội có dám đánh cùng cháu nữa không mới đúng?”
Đạo diễn: “Lữ chế tác đang thương lượng với cậu ta, nếu như cháu đồng ý thì khẳng định không thành vấn đề.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn về phía Phó Hội một cái, “Phụt ——” một tiếng bật cười: “Phải không ạ?”
Đạo diễn không thể hiểu được mà nhìn qua, chỉ thấy vẻ mặt của Phó Hội như gặp quỷ, chậm chạp lắc đầu với Lữ Phương.
Đạo diễn: “……” Phó Hội này cũng quá không có chí khí mà!
Tuy rằng tổ chương trình cảm thấy trận tỷ thí này có chút nhanh, nhưng cũng may lúc Nhiếp Thiên Thu xuống đài, Phó Hội có đánh bất ngờ một lần khiến cho trận tỷ thí cuối cùng cũng không đến mức quá ngắn như trong tưởng tượng, hậu kỳ thêm một ít hiệu ứng vào, cũng coi như là có thể chấp nhận được.
Bởi vì Nhiếp Thiên Thu xuất chiến dưới danh nghĩa đệ tử lâm thời của phái Côn Luân, cuối cùng trận thi đấu này cũng coi như phái Côn Luân giành được thắng lợi.
Từ Nhất Đồ quả thực nổi trận lôi đình, lúc này đây mọi tính toán của Thanh Long Bang đều hoàn toàn sụp đổ.
Ban đầu bọn hắn chính là muốn nhờ vào việc đánh bại phái Côn Luân ở trên TV mà trở nên nổi tiếng, không ngờ cuối cùng lại thua bởi một minh tinh mới học võ công phái Côn Luân được có một tuần, hơn nữa lại còn bị đánh bại dễ dàng như vậy, quả thực vô cùng nhục nhã.
Hắn không dám trực tiếp mắng Phó Hội, nhưng cả đường về đều lải nhải không ngừng, giọng nói đầy vẻ oán giận.
“Tên Nhiếp Thiên Thu kia cũng chẳng ra gì, sao anh lại bại bởi thằng đó chứ, có phải là cố ý hay không? Tôi cũng chưa nhìn thấy anh động tay mà…”
Trong lòng Phó Hội cũng không có cách nào bình tĩnh lại được, càng nghe càng bực bội, cuối cùng lạnh lùng cắt ngang lời hắn ta nói: “Cậu có thể tự đánh nhau với cậu ta.”
Từ Nhất Đồ: “Ha hả, tôi cũng muốn như vậy lắm.”
Phó Hội lười giải thích với hắn, võ công của Từ Nhất Đồ thường thường, căn bản không thể nhìn thấy chỗ hung hiểm trong trận quyết đấu này, nhiều lời vô ích.
…
Đến lúc này, chương trình kỳ này cơ bản đã hoàn thành.
Sau khi từng vị khách mời tiến vào phòng kín quay cảnh phỏng vấn riêng thì toàn bộ lịch trình ghi hình cũng kết thúc.
Sau khi Nhiếp Thiên Thu đi ra từ phòng phỏng vấn riêng liền nhìn thấy Hà Điếu Yên đứng ở bên ngoài, hướng về phía cậu gật đầu.
Nhiếp Thiên Thu giành nói trước: “Không cần khách khí, không cần khách khí.”
Không ngờ tùy tùy tiện tiện lại giúp phái Côn Luân một lần nữa, cậu thực sự lo lắng phái Côn Luân sẽ phát cờ thưởng cho mình, như vậy thì quá phô trương rồi.
Hà Điếu Yên: “……”
Kỳ thực hắn không phải nói cái này, nhưng nếu như Nhiếp Thiên Thu đã mở miệng, hắn cũng thuận theo mà cảm ơn chuyện lúc trước, lúc sau mới nói: “Thiên Thu, cậu có thể cùng tôi so một trận không?”
Nhiếp Thiên Thu không thể tin mà nhìn hắn: “Phái Côn Luân các ngài muốn cảm ơn người khác như vậy sao?”
Trên mặt Hà Điếu Yên hơi đỏ lên: “Không phải.”
Nhiếp Thiên Thu căm giận: “Vậy sao ngài lại đối với tôi như thế!”
Thần sắc của Hà Điếu Yên khẩn thiết: “Thân thủ của cậu như vậy, sư thừa không thể là người không có danh tiếng gì được.”
Nhiếp Thiên Thu nhướng mày: “A, vậy ngài có thể nhìn ra sư thừa của tôi là ai sao?”
Hà Điếu Yên lắc đầu: “Cậu đánh nhau cùng Phó Hội, căn bản không có chân chính sử dụng sức mạnh của mình, tôi nhìn không ra.”
Nhiếp Thiên Thu: “Vậy thật đáng tiếc.”
Hà Điếu Yên vẫn còn chưa từ bỏ ý định: “Cho nên tôi muốn cùng cậu tỉ thí một hồi được không?”
Nhiếp Thiên Thu chớp chớp mắt: “Ngài có trả thù lao cho tôi không?”
Hà Điếu Yên: “……”
Nhiếp Thiên Thu báo cho hắn một con số, còn rất hào phóng mà nói, “Nếu là ngài, tôi có thể giảm giá 20%, nhưng mà không thể để cho người đại diện của tôi biết được.”
Hà Điếu Yên: “……”
Dù giảm 90% thì hắn cũng không thể trả được!
Tại sao bây giờ minh tinh lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế chứ?
Trong lòng Hà Điếu Yên cảm thấy có chút lạnh rồi.
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngài cứ kinh doanh phái Côn Luân cho tốt đi, chờ đến khi nào kiếm được đủ tiền rồi thì đến tìm tôi.”
…
Tổ chương trình đã rời đi luôn vào buổi tối hôm đấy, nhưng Tạ Phượng Đường quyết tâm muốn bái Hà Điếu Yên làm sư phụ nên quyết định ở lại một đêm, hôm sau mới rời đi.
Hơn nữa hắn còn cực lực mời Nhiếp Thiên Thu ở lại, tham gia nghi lễ bái sư của hắn, mà phái Côn Luân cũng hi vọng cậu có thể ở lại lâu hơn một chút nên cuối cùng Nhiếp Thiên Thu cũng đồng ý.
Nhưng mà ở lại thì ở, hành lý vẫn cần phải thu dọn.
Sau khi Nhiếp Thiên Thu thảo luận với người ở tổ chương trình xong liền quay trở về nhà Hà Điếu Yên.
Hạ Tinh Hàng đã sớm chờ ở trong phòng, vừa nhìn thấy người về liền đi lên tiếp đón, “Chào thầy Nhiếp.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn vẻ mặt của hắn một cái, bình tĩnh mà nói: “Ánh mắt của cậu nói cho tôi biết, cậu muốn bái sư?”
Hạ Tinh Hàng lập tức vuốt mông ngựa: “Không hổ là thầy, sức quan sát vô cùng nhạy bén!”
Nhiếp Thiên Thu quyết đoán cự tuyệt: “Không được.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Anh Có Còn Yêu Em
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
4.
[Đam Mỹ] Truy Tìm
=====================================
Hạ Tinh Hàng: “…… Ngay cả một chút do dự anh cũng không có sao?”
Nhiếp Thiên Thu lộ ra một biểu tình khó hiểu: “Tại sao cậu lại nghĩ tôi sẽ do dự chứ?”
Cậu lắc đầu, tỏ vẻ không tán đồng: “Quá phô trương, như vậy không tốt.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Hắn nghiêm túc nói: “Em thật sự muốn học võ.”
Hắn nhìn thẳng Nhiếp Thiên Thu, ánh mắt sáng quắc: “Đâu phải anh không biết em cũng không phải là người không thích hợp học võ chứ?”
Nhiếp Thiên Thu lập tức phủ nhận: “Tôi không biết gì cả, cậu đừng có nói bừa.”
Hạ Tinh Hàng cười khẽ một chút: “Nếu như đến tận bây giờ mà em vẫn không nhận ra được điều gì thì em chính là đồ ngốc.”
“Không phải là em không có thiên phú học võ, mà là toàn bộ giới võ lâm đều muốn ngăn cản không cho em học.
Mặc dù em không biết vì sao, nhưng em cũng không định hỏi họ vào lúc này.” Hạ Tinh Hàng nói.
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ không ủng hộ: “Tại sao một chút tinh thần truy tìm nguyên nhân mà cậu cũng không có vậy, việc này đáng giá để tìm tòi nha, tôi cũng rất muốn biết là vì sao?”
Hạ Tinh Hàng lộ ra một tia trào phúng: “Bọn họ đồng lòng hợp lực giấu diếm em nhiều năm như vậy, dù cho bây giờ em có đi hỏi, bọn họ khẳng định sẽ không nói sự thật cho em biết, ngược lại, có thể sẽ càng dốc sức mà ngăn cản em.”
Nhiếp Thiên Thu nghĩ nghĩ: “Có khả năng.”
Hạ Tinh Hàng: “Cho nên, hiện tại không phải là thời cơ tốt để tìm hiểu nguyên nhân, nếu như em muốn tiếp tục học võ, biện pháp tốt nhất chính là làm bộ như không biết một cái gì cả.”
Hắn nhìn Nhiếp Thiên Thu, ánh mắt cực nóng: “Mà người có thể dạy cho em, chỉ có anh thôi.”
Nhiếp Thiên Thu hứng thú bừng bừng mà gợi ý cho hắn: “Còn có một khả năng khác, hiện tại cậu đi nói rõ với bọn họ, nói không chừng bọn họ cảm thấy dù sao cậu cũng đã biết rồi, cũng lười dấu diếm nữa, nhất thời kích động nên bắt đầu dạy cậu võ công thì sao!”
Hạ Tinh Hàng: “…… Thầy Nhiếp, không cần phải cự tuyệt bằng cách này đâu.”
Nhiếp Thiên Thu thở dài: “Sự nghiệp của thầy Nhiếp của cậu đang không ngừng bay lên, hành trình của tôi là biển sao trời mênh mông, việc nhỏ như thu đồ đệ tạm thời không nằm trong quy hoạch của tôi, thật ngại quá.”
Cậu nói xong cũng không thèm để ý đến Hạ Tinh Hàng nữa, bắt đầu thu thập hành lý của mình.
Hạ Tinh Hàng đi theo phía sau cậu: “Vậy trong quy hoạch của anh, khi nào thì sẽ thu đồ đệ?”
Nhiếp Thiên Thu dừng lại, thật sự tự hỏi một chút rồi trả lời: “Chờ đến khi nào tôi có thể đi ngang ở giới giải trí này.”
Hạ Tinh Hàng khiếp sợ: “…… Anh muốn làm cua sao?”
Nhiếp Thiên Thu mặt không biểu tình: “Đúng vậy, không chỉ muốn làm cua, mà còn phải làm cua bá vương trong các loài cua.”
Hạ Tinh Hàng hậm hực: “Hiện nay anh còn chưa đủ ngang sao?”
Nhiếp Thiên Thu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Cũng tạm, nhưng mà còn có rất nhiều người ngang hơn tôi.”
Hạ Tinh Hàng cảm khái: “Lòng thầy Nhiếp quả nhiên là biển sao trời mênh mông mà.”
Nhiếp Thiên Thu: “Cậu hiểu là được rồi, dù sao thu đồ đệ cũng giống như nuôi con vậy, đều thuộc về loại ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của tôi.”
Hạ Tinh Hàng nhìn cậu, thật lâu sau, hắn giống như là đã hạ quyết tâm lớn, trong mắt cũng mang theo ý cười không giống bình thường, “Em biết rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Tinh Hàng: Kế hoạch thành công
~ Hết chương 18~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...