Toàn Giới Giải Trí Đều Phải Ăn Dưa Của Tôi
Tri chi chi kêu: Các cậu thấy Sở Tang chưa, thấy Sở Tang chưa?! Tôi đã nói rồi, cô ấy giống như một vật trang trí nhỏ rất xinh đẹp!
Tiểu Chu cái gì cũng dám bịa chuyện: Ôi trời ơi, thật hay giả đó?
Di di di: Đẹp quá đi!
Lỗ mũi nhỏ hai lỗ mũi: Giả đấy… camera bên kia của cô có phải xảy ra vấn đề rồi không?
Tri chi chi kêu: Vấn đề cái rắm!
Tri chi chi kêu: @ lỗ mũi nhỏ hai lỗ mũi, người nào đó nói Sở Tang nếu dễ ở chung, thì sẽ trồng cây chuối gội đầu, nào, làm đi, gội đi!
Lỗ nhỏ hai lỗ mũi: Xinh đẹp không có nghĩa là tính cách tốt đâu, chắc là giả vờ thôi.
Hạ Tri lại bị chọc giận, oán hận đóng nhóm wechat lại.
Đồ trang trí nhỏ của cô mới không có giả vờ, cô ấy là dễ thương nhất!
Thẻ nhiệm vụ được đưa lên, Sở Tang cầm lên xem qua vài lần.
Cô đọc lên: " … Bình chọn bỏ phiếu xếp thứ sáu cuối, thành công trong việc giấu kín, có thể đạt được chiến thắng cuối cùng của chương trình.
"
Chiến thắng? Có thưởng gì không, là tiền đúng không?
Cô nhìn Hạ Tri với ánh mắt tràn đầy hy vọng: " Chiến thắng cuối cùng có thưởng không? "
Hạ Tri trả lời: " Là huy hiệu của một paparazzi mạnh nhất, sau khi chương trình ghi hình kết thúc, người có huy hiệu nhiều nhất sẽ nhận được danh hiệu 'paparazzi mạnh nhất'.
"
Kỳ thực là có tiền thưởng, nhưng nhóm sản xuất khá nghèo, để các paparazzi nổ dưa, họ gần như phải lấy ra thù lao ghi hình giá trên trời.
Sở Tang:!
Danh hiệu, một danh hiệu vô dụng.
Tay săn ảnh mạnh nhất nghe có vẻ không vinh quang lắm, được chứ?
Vậy ai sẽ giám sát nhiệm vụ giấu dưa thật thế?
Nếu phải nổ tung thì phải nổ tung những quả lớn nhất, nếu phải làm thì phải làm những điều kích thích nhất!
Trong tay Sở Tang cô có Hệ thống Ăn dưa, nổ tung hai quả dưa thật thì sao đây?
Toàn bộ dưa của giới giải trí đều đã ở trong tay cô ấy rồi, có được không?
Sở Tang còn nhớ rõ cảm giác ban đầu cô bị Cố Trạch làm vỡ vụn.
Cô cầm lấy bảng trắng và bút đánh dấu, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu viết dưa.
Không thể để cô ấy một mình bị tan nát, nào, có dưa thì phải cùng nhau ăn thế mới vui chứ, dù bị thương nát thì cũng phải thương nát chung ha!
Để tăng hiệu quả của chương trình, Hạ Tri không cho máy quay ghi lại bảng trắng, chỉ quay biểu cảm của Sở Tang.
— Cô ấy tại sao trông có vẻ nghiêm túc thế?
— Cảm giác răng đều cắn chặt, là viết quá mạnh sao? Hay bảng trắng quá nặng?
— Có ai đến giúp tôi, lấy tấm bảng trắng khỏi tay cô ấy đi, cánh tay nhỏ nhắn, chân nhỏ nhắn, đừng làm cô ấy mệt mỏi.
— Không biết cô ấy sẽ viết chuyện gì.
— Dự đoán là dưa giả, lại là số liệu Đường Quang ra mắt bỏ phiếu là giả, Sở Tang cũng chỉ biết cọ nhiệt độ của anh tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...