Chương 17: Ngày thứ 17 chưa ly hôn.
Lương Yên đang suy nghĩ, điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.
Lương Yên móc di động ra nhìn nhìn, số điện thoại biểu hiện là một chuỗi con số xa lạ.
Khương Mộc: “Ai vậy?”
“Không biết.” Lương Yên do dự một chút, nghe điện thoại: “Uy.”
Đối diện rõ ràng thanh âm của đàn ông: “Là tôi.”
Lương Yên đành phải hỏi tiếp: “Anh là ai a?”
“......” người ở điện thoại kia tựa hồ dừng một chút, cuối cùng vẫn là mở miệng nói, “Lục Lâm Thành.”
“!!!”Lương Yên sợ tới mức di động từ lòng bàn tay vừa trợt xuống, trên không trung tạo thành vài cái vòng quay sau nguy hiểm mới có thể bắt được.
,Lục Lâm Thành đêm qua không ngủ nên tiếng nói hơi khàn: “Lương Yên, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
Lương Yên vốn tưởng rằng Lục Lâm Thành sẽ mắng cô ngay lặp tức vì bị sao tác CP, nếu không cũng nói cô mấy câu, nhưng không nghĩ rằng ngữ khí của anh nghe rất bình thường, phảng phất người bị cô cuốn vào tin đồn không phải anh vậy, Lương Yên trước đó cũng không nghĩ tới hủy theo dõi sẽ dẫn đến chuyện lớn như vậy, rốt cuộc tất cả đều là do cô tạo thành, liên lụy đến Lục Lâm Thành nên lòng có chút áy náy, cho nên nói chuyện cũng nhường nhịn một chút, chỉ quy quy củ củ mà đáp: “Được.”
Lục Lâm Thành: “ Ngày kia cô hẳn là rảnh đi, tôi ngày kia về nhà.”
“…… Nhà?” Lương Yên ngay từ đầu không phản ứng lại, sau đó mới ý thức được Lục Lâm Thành trong miệng nói “Nhà” hẳn là khu chung chư hơn 200 mét vuông ở tiểu khu Nam Tĩnh kia, Khương Mộc nói bọn họ chia phòng ở.
“Ân.” Lục Lâm Thành nhàn nhạt đáp, “Không có gì việc gì nói tôu cúp máy đây.”
Lương Yên buông di động, trên màn hình hiện nhật ký cuộc nói chuyện 30 giây nhắc nhở cô đây không phải nằm mơ.
Khương Mộc vừa thấy phản ứng của Lương Yên liền biết người gọi điện thoại khẳng định là Lục Lâm Thành, thò lại gần hỏi: “Anh ta nói cái gì? Mắng em?”
“Không có.” Lương Yên lắc đầu, “Anh ấy chỉ nói muốn cùng em giáp mặt nói chuyện.”
“Giáp mặt nói chuyện ?” Khương Mộc nhíu mi, “Anh ta không nói gặp mặt nói chuyện gì sao?”
“Cũng không có.” Lương Yên tiếp tục lắc đầu, nhưng nội tâm đã có suy đoán.
Chuyện hủy theo dõi sau đó lên hot search một chút cũng không tức giận, gọi điện thoại ngữ khí bình tĩnh, còn phải gặp mặt nói chuyện.
Lương Yên chỉ nghĩ tới rồi một cái khả năng ——
Bởi vì Lục Lâm Thành phải gặp mặt cùng cô nói ly hôn a.
*****************
Khương Mộc phát hiện Lương Yên sau khi nghe điện thoại đột nhiên an tĩnh, tay nắm di động lẳng lặng mà ngồi ở chỗ kia, giống một con thú nhỏ cô đơn.
Lương Yên hít hít cái mũi.
Quả nhiên vẫn là ly hôn.
Phảng phất về tới khi còn nhỏ, cha mẹ vĩnh viễn cãi nhau đột nhiên có một ngày không cãi nhau, hai người còn cùng nhau mang cô đi tiệm cơm ăn cơm, Lương Yên nhớ rõ khi đó cô tay trái nắm tay ba tay phải nắm tay mẹ, một đường nhảy nhót cao hứng đến mặt đều đỏ, hai người họ nắm tay cô mang đến trường học thể thao nội trú.
Lương Yên cắn ngón tay, nhìn chính mình bị cha mẹ ruột thịt giao cho giáo viên chăm sóc, mẹ cô ngồi xổm xuống sửa sửa cổ áo cô: “Ba ba cùng ma ma đã ly hôn, chúng ta đều không thể chăm sóc con, về sau Yên Yên liền sống ở trong trường học này, chúng ta rảnh liền tới thăm con, có tốt không?”
Lương Yên không phải loại người được yêu thương mà lớn lên hở chút là khóc lóc la lối,giọng ôn nhu mềm mại, vành mắt hồng hồng nói “Hảo”, sau đó liền nhìn một nam một nữ, ở cổng trường nói chuyện cùng người lạ rồi đường ai nấy đi.
Lương Yên nhìn thân ảnh hai người kia, nắm tay nhỏ nắm chặt, làm một việc to gan nhất.
Cô đột nhiên khóc lóc chạy lên đuổi theo, tê tâm liệt phế mà ở phía sau kêu gọi, hai người kia phảng phất nghe thấy cô khóc hô, vẫn cứ không quay đầu lại.
Cổng sắt vô tình mà đóng lại.
Cô bắt đầu từ đó vẫn luôn đợi bọn họ tới thăm cô, mỗi ngày liều mạng mà huấn luyện vì khi bọn họ tới cô có thể kiêu ngạo mà nói với bọn họ thành tích của cô, bọn họ khi đó rõ ràng nói qua có rảnh sẽ tới, chính là cô cứ chờ a chờ, chờ đến cuối cùng cô cũng không đếm được đã đợi bao nhiêu năm, bọn họ cũng không có tới.
Lương Yên từ khi đó liền cực kỳ sợ hãi tư vị bị vứt bỏ, khi còn nhỏ bao nhiêu lần từ ác mộng bừng tỉnh, trước mắt luôn là cái vách sắt lạnh băng ngăn cách khi ngủ.
Lương Yên cúi đầu.
Có thể là quá sợ hãi bị vứt bỏ đi, sau khi mất trí nhớ cô suy nghĩ lại nhiều, đều không có nghĩ tới sẽ chủ động cùng Lục Lâm Thành đề nghị ly hôn.
Hôn nhân là đại sự, cô không nghĩ sẽ giống như hai người kia , nếu cuối cùng muốn lạnh nhạt xoay người, lúc trước vì cái gì quyết định ở bên nhau.
Ít nhất cô không muốn làm người chủ động đòi ly hôn.
Hiện tại Lục Lâm Thành lập tức muốn cùng cô ly hôn, Lương Yên trong lòng có cảm giác, cùng khi còn nhỏ bị cửa sắt đóng lại trước mắt giống nhau như đúc.
Khương Mộc thử tới gần: “Không có việc gì đi?”
“Không có việc gì.” Lương Yên một lần nữa ngẩng đầu lên.
Khi còn nhỏ Lương Yên sợ hãi bị vứt bỏ, sau khi lớn lên, đã không sợ.
*************
Hai ngày sau, khu chung cư Nam Tĩnh, nơi này đã thật lâu chưa có người ở, nhưng là người làm vệ sinh vẫn cứ đúng giờ tới, mỗi một dụng cụ gia dụng đều không nhiễm một hạt bụi.
Lục Lâm Thành ngồi ở trên sô pha, một thân quần áo màu xám ở nhà, dưới chân mang dép lê, sau màn ảnh là người đàn ông dỡ xuống ngụy trang ngăn nắp tự phụ, cả người từ trong ra ngoài tràn đầy một cổ khí gợi cảm lười biếng.
Mà đối diện anh, Lương Yên khuôn mặt nhỏ trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ hồng, lông mi dài cong, tóc đã tỉ mỉ xử lý qua nên hơi xoăn, cô mặt một thân màu đen áo gió bên ngoài, bên trong là áo len cao cổ, trên đầu gối là túi xách đắt nhất của mình, sống lưng thẳng tắp, thể diện chỉnh tề không giống như là đang ở trong nhà chính mình.
Lương Yên nhìn thoáng qua người đàn ông lười nhác đối diện, bẹp bẹp khóe miệng.
Cô buổi sáng 5 giờ liền bò dậy làm tóc trang điểm, vì chính là hôm nay bị vứt bỏ cũng muốn có thể diện, mà người đàn ông đối diện này tựa hồ căn bản không đem việc này xem là quan trọng, ăn mặc thành như vậy liền tới cùng cô đề nghị ly hôn, nói rõ ra là không tôn trọng đoạn hôn nhân này.
Lục Lâm Thành cầm tách trà lên trên bàn pha lê uống một ngụm, nhìn nhìn Lương Yên, tựa hồ cũng không nghĩ tới cô sẽ trang điểm long trọng đến như vậy.
Lục Lâm Thành lần này về nhà mới phát hiện phòng giữ quần áo không có nhiều đồ, quần áo của Lương Yên gì đó đều không thấy, vì thế hỏi: “ Cô dọn đi ra ngoài ở sao?”
“Đúng.” Lương Yên gật gật đầu.
Lục Lâm Thành nghe xong cũng gật gật đầu, sau đó bắt chéo chân, hai bàn tay đan vào nhau, đôi mắt nhìn về phía mặt đất, tựa hồ đang suy nghĩ nói cái gì.
Lương Yên cho rằng Lục Lâm Thành là còn không biết mở miệng nói chuyện ly hôn cùng cô như thế nào, cảm thấy khó xử, còn không bằng chính mình cho chính mình một cái kết thúc, vì thế hít một hơi, tiếp theo nói: “ đồ vật của tôi đều dọn đi hết rồi.”
“Sự việc lần trước là tôi không đúng, tôi không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị fans phát hiện còn lên hot search, thực xin lỗi, tôi thật sự không có nghĩ tới tự xào CP còn có cọ nhiệt độ của anh, tôi tuy rằng cũng không biết chính mình như thế nào liền cùng anh kết hôn, nhưng điểm thể diện này tôi vẫn muốn.”
“Anh yên tâm, tài sản cái gì không phải của tôi một phân đều sẽ không chạm vào, tài sản chung sau khi kết hôn linh tinh còn chưa tính, tôi tuy rằng thiếu tiền nhưng còn không đến mức thiếu đến như vâyh, anh kiếm được chính là của anh cùng tôi không có quan hệ.”
“Tôi cũng biết anh chán ghét tôi, không tốt gì đó tôi đều không để bụng, anh muốn ly hôn liền ly hôn tôi sẽ không dây dưa, chúng ta về sau tựa như fans nói, từng người mạnh khỏe cả đời không qua lại với nhau.”
Lương Yên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nói xong, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, cô muốn tận lực làm như chính mình không thèm quan tâm, vì thế không hề nhìn Lục Lâm Thành, hai mắt yên lặng nhìn về phía trước, cằm khẽ nâng, lộ ra cổ tinh tế trắng nõn.
Không có quan hệ, cô chính mình nói ra, liền không tính là lại bị vứt bỏ.
Lương Yên nỗ lực làm chính mình có vẻ bình tĩnh, cả người đều ở hơi hơi phát run.
Lục Lâm Thành nghe xong Lương Yên nói, tựa hồ cũng không nghĩ tới cô sẽ thống khoái nói ra như vậy, thần sắc kinh ngạc.
Anh vốn dĩ chuẩn bị đã lâu , biết Lương Yên nghe được sẽ khổ sở, vì thế nghĩ sẵn trong đầu uyển chuyển đến không thể lại uyển chuyển, lại không nghĩ rằng cô thế nhưng nói thẳng ra, không có một chút mất mát cùng bất mãn, trên mặt còn treo nụ cười khéo léo.
Lục Lâm Thành rũ mắt, vẫn là nói một tiếng: “Lương Yên, thực xin lỗi.”
Lương Yên hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình bài trừ một nụ cười, sau đó chính mình từ túi xách móc ra một cây viết, bang một tiếng mà lột ra nắp bút: “Không có gì thực xin lỗi, cùng anh kết hôn hai năm tôi cũng không có hại, chỉ cần anh không bảo tôi cho anh phí phụng dưỡng, còn lại cái gì đều được.
“Giấy thỏa thuận ly hôn đâu? Tôi hiện tại liền ký.”
Nửa giờ qua đi, nick Weibo Lục Lâm Thành, Lương Yên đồng thời đăng Weibo.
Không có văn tự, chỉ có một tấm hình.
《 giấy thỏa thuận ly hôn 》.
#Đường Mật
P/s: Tuổi thơ của Lương Yên thật sự đáng thương đây cũng là lí do mà chị không công khai ảnh hồi nhỏ. Nhưng bù lại rốt cuộc anh chị cũng ly hôn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...