Edit: SHERRY
Beta: Nhi Hồng Tửu
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh, mặt Sở Tích đỏ như quả cà chua, “ừm” một tiếng: “Đỡ hơn chút.”
Sở Tích hết kinh, bộ phim mà người đại diện Diêu Ngọc sắp xếp cũng đã đến lúc mở máy, bộ phim cô quay là một bộ phim điện ảnh, Sở Tích nhìn danh sách tên đạo diễn và nhân vật chính không nói nên lời: "Tôi, tôi…”
Diêu Ngọc nghĩ thầm tổng giám đốc Cố vì nâng cô gái này mà thật sự không tiếc gì cả, vẻ mặt lại bình tĩnh như cũ: “Chuẩn bị tốt một chút, nhanh chóng vào đoàn làm phim.”
Sở Tích lúc trước chỉ diễn được một vài cảnh quay nhỏ, đột nhiên thu được một chồng kịch bản dày như vậy, đầu có chút choáng váng.
Sau đó thông báo về phim điện ảnh, lúc poster của nữ chính được tung ra lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
[ Trâu bò, mới ra mắt đã đóng vai nữ chính.
]
[ Trông cũng không tệ lắm.
]
[ Xinh đẹp là một chuyện, nhưng mà có thể gánh được vai nữ chính này hay không lại là chuyện khác? Thiên tài diễn xuất chắc? ]
[ Chắc sau lưng có người nâng rồi.
]
Lần đầu tiên Sở Tích lên hot search, cảm thấy loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu.
Cô trốn trong phòng, xem số fans trên Weibo ngày càng tăng thì rất vui vẻ, tuy rằng không biết có phải là fans thật không.
Nhưng mà chuyện khiến cô càng vui vẻ hơn là kể từ ngày cô tới kỳ, gần nửa tháng rồi Cố Minh Cảnh không đến, dường như đã sắp quên còn có một người như cô.
“Quên rồi thì tốt, quên rồi thì tốt.” Sở Tích chắp tay trước ngực yên lặng cầu nguyện, tốt nhất là quên đến hai năm luôn đi, để cô có thể nói lời chào từ biệt.
Sở Tích lại đến bệnh viện thăm bà nội, bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, khôi phục cũng rất tốt, qua mấy ngày nữa sẽ tỉnh.
Lần này Sở Tích ra khỏi bệnh viện bước chân cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Lúc về đi qua một cửa hàng, còn cố ý đi dạo vài vòng.
Tầng hai có một cửa hàng đồ dùng gia đình rất nổi tiếng, Sở Tích muốn mua một bộ chăn ga gối đệm, cái ở trong chung cư không màu xám thì màu tối, khiến cho người ta cảm thấy u ám; hơn nữa còn chứa đựng những ký ức không tốt của cô, cho nên Sở Tích muốn đổi nó đi.
Sở Tích vừa vào liền nhìn trúng bộ màu trắng có họa tiết hoa anh đào, tay nhỏ vuốt ga trải giường mềm mại, nhịn không được bắt đầu nghĩ đến phòng ngủ sau khi được thay bộ ga trải giường này, nhất định sẽ sáng sủa hơn, lại trang trí thêm chút đồ gì đó, mới giống phòng của con gái.
Tiền đề là Cố Minh Cảnh không tới.
Đã hơn nửa tháng không có động tĩnh gì, chắc chắn sẽ không tới nữa.
Sở Tích mua bộ có bốn thứ.
Trong cửa hàng có để máy gắp thú, Sở Tích nhìn mấy con thú bông lông xù không nhịn được, nhét đồng xu vào rồi gắp.
Hôm nay cô gắp thú rất may mắn, chỉ trong chốc lát đã gắp được bốn con thú bông nhỏ.
Ở tầng tiếp theo, cô thấy có một cửa hàng mới khai trương nên giảm giá, vừa vặn hôm nay là Lễ Tình Nhân, nhân viên phục vụ đi qua đi lại trước cửa hàng để tặng hoa hồng.
Hiện tại xã hội phát triển, vì để khiến người trẻ chi nhiều tiền, ngoại trừ Thất Tịch và ngày Valentine, bữa nay cũng có rất nhiều ngày lễ tình nhân xuất hiện.
Sở Tích không biết hôm nay là lễ tình nhân, lúc đi ngang qua cửa hàng kia được bốn nhân viên phục vụ mỗi người tặng một đóa hoa.
Vốn dĩ Sở Tích nhận được một đóa liền nói với mấy người phục vụ sau là mình đã có rồi, nhưng mà bọn họ vẫn cứ cười nhét hoa vào trong tay cô.
Vì vậy Sở Tích cầm theo hoa, thú bông, còn bộ ga giường trở về chung cư.
Cô bỏ cả bộ ga giường vào máy giặt giặt sạch, máy giặt còn có chức năng sấy khô.
Sở Tích liền trực tiếp lấy ga trải giường họa tiết hoa anh đào đã được giặt sạch thay vào, sau đó xoa eo, vừa lòng thở ra.
Sau đó Sở Tích bày mấy con thú bông mềm mại lên đầu giường, mỗi bên hai con, ở giữa đặt gối của cô.
Về sau mấy con thú bông này sẽ ngủ cùng cô.
Cuối cùng là hoa hồng được tặng, Sở Tích nhìn bốn đóa hoa còn vương nước, tìm một bình hoa đổ một ít nước rồi cắm vào, đặt lên bàn trang điểm của mình.
Hoàn hảo, Sở Tích nhìn căn phòng được mình trang trí lại dường như sáng sủa có sức sống hẳn lên.
Làm xong mọi chuyện, Sở Tích lấy một ly sữa chua từ trong tủ lạnh ra, vừa uống vừa xem kịch bản.
Từ trước đến giờ cô chưa từng diễn chính lần nào, dù sao trong nhà cũng không có ai, vì thế thử đọc một vài câu thoại thử xem, kết quả là bị mình chọc cười.
Gần đây công việc của Cố Minh Cảnh rất bận, mấy lão hồ ly của Nguyên Cảnh bị người đàn bà bên nhà cũ kia thu mua, thật không dễ đối phó chút nào.
Cố Minh Cảnh xem xong phần văn kiện cuối cùng, trời cũng đã tối rồi, phần lớn nhân viên đã sớm về.
Mắt có chút nhức mỏi, anh vuốt mi tâm.
Đúng rồi, trợ lý Cao đâu?
À, hôm nay trợ lý Cao xin anh nghỉ, nói cái gì mà hôm nay là Lễ Tình Nhân, phải về hẹn hò với vợ.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, chẳng qua thời điểm Cố Minh Cảnh nghĩ đến ba chữ "Lễ Tình Nhân”, sửng sốt một chút.
Mấy ngày nay anh dường như đã quên mất cái gì đó.
Sau đó chờ đến khi anh hồi phục lại tinh thần, bản thân đã lái xe đi về hướng chung cư.
Lúc Cố Minh Cảnh ý thức, dứt khoát tăng tốc.
Nhưng mà đi về một hướng khác, dù sao cũng là Lễ Tình Nhân, tay không mà đi thì không tốt lắm.
Anh cũng không phải là người đàn ông keo kiệt.
Sở Tích xem kịch bản mệt mỏi, tùy tiện ăn chút gì đó, cuối cùng nằm trên ghế sô pha ôm gối ôm xem phim.
Cô tìm một bộ phim kinh dị, vì tạo bầu không khí nên cô không bật đèn, rèm cũng kéo kín mít.
Bộ phim này là một bộ phim kinh dị đang nổi, nhưng không biết sao trên mạng lại cho điểm không cao, toàn bộ phim không có quỷ xuất hiện, nhưng mà khiến cho người ta sợ cả người Sở Tích đổ mồ hôi lạnh, hormon adrenalin* tăng vọt.
(*) Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Phim vừa vặn chiếu đến cảnh nữ chính trốn ở trong phòng, sau đó tiếng bước chân trong phim lại xuất hiện, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó nắm cửa của phòng nữ chính đang trốn từ từ xoay tròn.
Sở Tích nhìn chằm chằm màn hình, nghe được tiếng mở cửa, sợ tới mức ôm chặt gối ôm trong lòng.
Cửa phòng nữ chính bị khóa trái, bên ngoài có “thứ gì đó” đang vặn nắm cửa nhưng không mở được, Sở Tích đang chuẩn bị thở phào một hơn, đột nhiên lại nghe được tiếng mở cửa.
Tim cô lập tức treo lên, đầu tiên là nhìn xem màn hình TV, cửa phòng của nữ chính rõ ràng rất yên tĩnh, nếu không có người mở cửa phòng của nữ chính trong phim, nói như vậy tiếng này là...
Sở Tích nhìn cửa chung cư của mình.
Cô nhìn thấy cửa chung cư được mở, sau đó cửa bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Sở Tích: “AAA!”
Cố Minh Cảnh: "...”
Anh bước vào, phát hiện trong phòng không bật đèn, TV vẫn còn sáng lên, sau đó nhìn thấy Sở Tích ngồi trên sô pha, mặt mày kinh hãi ôm chặt gối ôm.
Vẻ mặt này của Sở Tích, khiến hắn có một loại ảo giác có phải cô nhìn thấy một con thú dữ nào hay không.
Cố Minh Cảnh hơi nhíu mày, sau đó tầm mắt chuyển đến màn hình TV.
Cô đang xem cái gì vậy?
Sở Tích nhìn thấy Cố Minh Cảnh khϊếp sợ không khác gì thấy quỷ, cô thấy Cố Minh Cảnh chuyển hướng đến nhìn màn hình TV, vì thế cũng đưa mắt nhìn TV môt cái.
Sau đó mặt đen lại.
Này mẹ nó diễn gì vậy chứ.
Trong phim, nam chính và nữ chính đang củi khô lửa bốc, tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn, từ cửa lăn lộn lên trên giường.
Bởi vì là phim đĩa cho nên quy mô tương đối lớn.
Sở Tích rốt cuộc cũng biết vì sao trên mạng lại cho bộ phim đĩa điểm thấp rồi, mẹ nó xây dựng tiếng bước chân đáng sợ cả một tiếng, rồi cuối cùng nói cho tôi biết đó là tiếng bước chân của nam chính? Kinh dị như vậy cuối cùng lại cho người xem xem một màn này?
Cố Minh Cảnh nhìn màn hình TV đang chiếu cảnh thiếu nhi không nên xem, sau đó lại nhìn nhìn Sở Tích đang trợn mắt há mồm, vẻ mặt đầy ý vị sâu xa.
Sở Tích phát điên.
Cô không có! Cô thật sự không có! Phải giải thích với kim chủ thế nào để anh hiểu rằng mình không xem thứ bộ phim thiếu nhi không nên xem này đây.
Sở Tích cầm điều khiển từ xa, muốn tua lại cái kinh dị phía trước để chứng minh trong sạch, đáng tiếc bởi vì quá kích động, tay run lên, trực tiếp tắt.
Màn hình TV đen lại.
Vì vậy càng giống như xem phim đồi trụy bị bắt được hoảng quá nên tắt đi.
Sở Tích nhìn chấm đỏ trên TV sau khi bị tắt đi, vô cùng muốn khóc.
Cố Minh Cảnh mở đèn lên, im lặng không nói chuyện.
Sở Tích cúi đầu, đã không còn chú ý đến chuyện tại sao Cố Minh Cảnh lại đột nhiên xuất hiện mà là làm thế nào để chứng minh trong sạch.
Cô muốn lấy cho Cố Minh Cảnh một ly nước, vì thế chạy vào phòng bếp rót nước, kết quả bưng nước là liền thấy phòng khách không có ai
Không ở phòng khách thì ở đâu?
Phòng ngủ?
Sở Tích nghĩ đến phòng ngủ, vốn dĩ không có phản ứng gì, kết quả nghĩ đến bài trí của phòng ngủ, cả người lập tức kinh hãi hơn ban nãy...
Sở Tích bưng ly nước vọt vào phòng ngủ, quả nhiên, Cố Minh Cảnh đang khoanh tay đánh giá.
Sở Tích nhìn nước đổ một ít ra tay, nói: “Cố...!ngài Cố, nước…”
Cố Minh Cảnh quay đầu lại nhìn cô.
Mặt Sở Tích đó như xuất huyết.
Cố Minh Cảnh cười một cái đầy ý vị thâm trường.
Ga giường hình hoa anh đào, hoa hồng mới, ngoài trừ mấy con thú bông chướng mắt ở đầu giường kia, tổng thể vậy mà thật ra rất mê người, hơn nữa rất phù hợp với ngày hôm nay.
Vật nhỏ biết hôm nay là lễ tình nhân, đặc biệt trang trí chờ anh tới?
Sau đó tưởng anh không tới, cho nên một mình nhàm chán xem bộ phim đang nổi kia?
Sở Tích nhìn nụ cười thần bí của Cố Minh Cảnh, không biết anh đang cười cái gì, chính mình tự tiện trang trí lại căn phòng thành thế này, Cố Minh Cảnh hẳn là rất không vui.
Nhưng mà chuyện phòng này tạm thời đặt qua một bên, Sở Tích vì trong sạch của mình thẳng thắn muốn giải thích chuyện bộ phim một chút: “Ngài Cố, chuyện TV…”
Cố Minh Cảnh: “Sau này đừng xem.” Tuy rằng cô gái trước mắt đã đủ tuổi có thể xem loại phim thiếu nhi không nên xem này, nhưng mà anh vẫn cảm thấy cô đừng xem thì tốt hơn.
Sở Tích thuận thế gật đầu: “Vâng.”
Cô gật đầu xong mới cảm thấy không đúng, cái gì mà “Sau này đừng xem” rồi “vâng” chứ, đây không phải là tự mình thừa nhận sao!
Khuôn mặt nhỏ của Sở Tích khuôn đỏ bừng, lại cuống quít giải thích: “Không phải, em, em…”
Cố Minh Cảnh: “Phòng trang trí rất đẹp.”
Sở Tích ngẩng đầu: "Hả?”
Cố Minh Cảnh đi đến trước mặt cô, ôm eo cô.
Sau đó lấy một sợi dây chuyền từ trong túi ra, đeo lên cổ Sở Tích.
Mắt dây chuyền đính kim cương phát ra ánh sáng vô cùng lóa mắt.
Cố Minh Cảnh: “Sau này không cần trang trí như vậy, đây là cho em, quà ngày hôm nay.”
Sở Tích cảm nhận được dây chuyền lành lạnh trên cô, vẻ mặt mờ mịt.
Hả? Cố ý trang trí cái gì? Ngày gì?
Chỉ là mấy câu nghi hoặc vừa rồi đến bên miệng lại bị cô nuốt xuống, Sở Tích cắn môi, cuối cùng cũng phun ra một câu có chút tức giận, có chút lấy lòng: “Cảm ơn ngài Cố.”
Tâm trạng Cố Minh Cảnh rất tốt.
Bốn con thú bông bị anh mạnh mẽ đẩy xuống sàn nhà, cuối cùng Sở Tích nằm nhoài lên ga trải giường họa tiết hoa anh đào mới của mình thở hổn hển.
Bây giờ nói muốn đổi ga trải giường, Cố Minh Cảnh nhất định sẽ đánh gãy chân cô.
Không nghĩ tới ngay cả ga giường hoa anh đào của cô cũng khó thoát vận mệnh này.
Sở Tích vò ga giường, hơi nhắm mắt.
Hừ~ thật khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...