Lương Yên nghe thấy câu nói cuối cùng kia của Lục Lâm Thành, vừa rồi vẫn còn vênh váo đắc ý trong nháy mắt cơn tức giận tựa như một quả khinh khí cầu bị đâm thủng lập tức xẹp lép.
Lục Lâm Thành: “Anh chờ em đến, tạm biệt.”
Anh cúp điện thoại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Yên cầm điện thoại khóc không ra nước mắt, thiếu chút nữa đã muốn lao xuống máy bay không đi nữa, nhưng cửa khoang đã đóng lại, máy bay chạy trên đường băng, nhanh chóng xông thẳng lên trời.
Lục Lâm Thành cúp điện thoại xong, cười cười, trả di động lại cho đạo diễn, tiếp tục đi xuống bếp gói bánh.
Lúc Lương Yên đến nơi đã là buổi chiều, gặp mặt người của chương trình đến sân bay đón, sau đó đi tới một khách sạn ở địa phương, sáng sớm ngày mai cô sẽ đi cùng xe với ba người vợ còn lại đến nông trang trên núi.
Khi Lương Yên và Bát Bát có mặt ở khách sạn thì ba người kia cũng đã đến nơi, mấy người tụm lại với nhau ngồi trong phòng thu xem mấy tập trước đó, tất cả điều rất quen thuộc, chỉ cần nghĩ đến ngày mai sẽ được đi gặp ông xã mọi người đều tỏ ra vô cùng phấn khích. Trong mấy người Lương Yên mang theo con trai Bát Bát, Diệp Tô mang theo con trai Kỷ Tiểu Bảo, bà xã Vương Hạo là Dương Vi mang theo con gái Tiểu anh đào của mình, vận động viên Vũ Lỗi và bà xã Vương Văn Văn vẫn chưa có con, nghe nói hai người đang chuẩn bị mang thai.
Mấy người nghỉ ngơi trong khách sạn một đêm, bảy giờ rưỡi sáng sớm hôm sau, một xe buýt của chương trình đúng giờ đưa bọn họ đến nông trang trong núi.
Trước đó Lương Yên đã thương lượng trao đổi với ê kíp chương trình không được quay cận cảnh khuôn mặt Bát Bát, sau đó còn cẩn thận đội mỗi chiếc mũ ngư dân dễ dương manh manh lên đầu cậu nhóc, hai mẹ con ngồi xe buýt, xuất phát về phía nơi ở của Lục Lâm Thành.
Cùng lúc đó, bên trong nông trang, tám giời sáng, buổi phát sóng trực tiếp của chương trình “Ông chồng thời đại mới” chính thức bắt đầu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các khán giả đúng giờ ngồi canh chừng trước màn hình phát sóng trực tiếp, hình ảnh trực tiếp vừa mở ra thì đã thấy bốn người đàn ông đang đứng trước cửa nông trang mong đợi nhìn về phía cuối đường quốc lộ dẫn đến nơi này, ánh mắt tha thiết mong chờ, ngay cả người luôn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo như Lục Lâm Thành cũng lặng lẽ gia nhập đại đội chờ vợ, đứng bên cạnh ba người đàn ông khác, giống hệt như bốn hòn đá vọng thê.
Các khán giả đang xem truyền hình trực tiếp đều bị hình ảnh này chọc cười.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bốn người đàn ông vẫn đứng đó trông chờ mòn mỏi, người của chương trình chỉ nói buổi sáng bọn họ sẽ đến nơi, nhưng lại không tiết lộ cụ thể mấy giờ, vì thế mới sáu giờ sáng các ông chồng của chúng ta đã thức dậy bắt đầu chờ, rất sợ mình sẽ không kịp chào đón bà xã yêu quý.
Hình ảnh bốn người chờ thành bốn hòn đá vọng thê vừa chua xót lại vừa buồn cười.
[Ha ha ha ha ha má ơi, bọn họ tha thiết chờ đợi đến nhường nào.]
[Mấy người nhìn dáng vẻ thê nô kia của Lục Lâm Thành đi, ngoài mặt thì có vẻ bình tĩnh nhất nhưng thực ra người hôm nay dậy sớm nhất lại chính là anh ấy đấy.]
[Lên núi một thời gian dài như thế nhất định đã nhớ bà xã của mình đến phát điên rồi ha ha ha ha.]
. . .
Giữa tiếng cười nói sôi nổi bên dưới đạn mạc phát sóng trực tiếp, trong sân nông trang là bốn người đàn ông chỉ có thể chờ đợi trông mòn con mắt, cuối cùng, chín giờ sáng, nơi cuối con đường quốc lộ vòng quanh núi, một chiếc xe buýt cỡ vừa* tựa như một con bọ cánh cứng cũng xuất hiện.
(*Nguyên văn tác giả viết 中巴车 (CMB) chỉ loại xe buýt cỡ trung bình, số lượng chỗ ngồi thường từ 11 đến 20 chỗ.
)
Vũ Lỗi đang chờ đến mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài là người đầu tiên phát hiện ra, nhất thời giật mình một cái, chỉ về phía xe buýt cỡ vừa kia: “Nhìn kìa nhìn kìa! Có phải là nó không!’’
“Cái nào cơ, cái nào cơ?” Ba người đàn ông còn lại đồng thời giật mình, cũng nhìn thấy chiếc xe buýt đang chậm rãi đi về phía này.
Thị lực của Kỷ Hằng tốt nhất, nhìn thấy logo của chương trình được dán trên thân xe: “Đúng là nó rồi! Mấy người bọn họ đến rồi!’’
Từ đường quốc lộ đi đến nông trang còn cách một con đường nhỏ, bốn người đàn ông nhìn thấy xe buýt kia, không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa nhanh chóng chạy đến ven đường.
Ba phút sau, một chiếc xe buýt cỡ vừa có dán logo chương trình “Ông chồng thời đại mới” vững vàng dừng ở ven đường.
Cửa xe được mở ra.
Trong lòng mấy người đàn ông vô cùng hồi hộp căng thẳng, khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng căng thẳng theo.
Mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào cửa xe, chờ đợi người đầu tiên bước xuống.
Một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trong ống kính đầu tiên, ngay khi tất cả mọi người còn đang chờ đợi chủ nhân của đôi giày này chính thức lộ mặt thì bỗng nhiên một tiểu tử mang balo nhỏ trên người tranh giành nhảy xuống xe trước.
“Chậm một chút.” Diệp Tô nhìn con trai dồi dào tinh lực mỉm cười nói.
Người đầu tiên xuống xe là ảnh hậu Diệp Tô và con trai Kỷ Tiểu Bảo của mình.
“Bố.” Kỷ Tiểu Bảo nhìn thấy Kỷ Hằng, hăng hái bổ nhào qua, Kỷ Hằng khẽ cúi người xuống ôm lấy con trai đang nhào tới, sau đó đi đến nắm chặt tay Diệp Tô, cô vợ nhỏ cố ý xin đoàn làm phim nghỉ phép để đến đây với anh, rất muốn thể hiện tình cảm trước mặt tất cả mọi người: “Không phải em nói bận quay phim không đến được sao?’’
Diệp Tô liếc anh một cái: “Là ai ở trong điện thoại lấy cái chết ra uy hiếp em, nói nếu như lần này em mà không đến nữa thì sau khi ghi hình xong về nhà sẽ lập tức mang theo con trai bỏ nhà ra đi hả.’’
Kỷ Hằng: "... . . ."
Đạn mạc: [Ha ha ha ha ha ha ha.]
[Lấy cái chết ra uy hiếp, má ơi tại sao tôi lại cảm thấy dễ thương thế này ha ha ha.]
[Làm một người đàn ông sau lưng ảnh hậu, trái tim Kỷ Hằng vô cùng đau xót ha ha ha ha.]
[Còn bỏ nhà ra đi nữa ha ha ha, mười năm trước tôi cũng mượn cớ uy hiếp như thế này để gây gổ với mẹ mình.]
Vợ Vũ Lỗi và Lưu Hạo lần lượt bước xuống xe, hai cặp vợ chồng này đều rất ngọt ngào ân ái, nhất là cặp vợ chồng son Vương Văn Văn và Vũ Lỗi với mới kết hôn chưa được bao lâu, thậm chí còn ngay trước ống kính trực tiếp hôn một cái, đạn mạc phía dưới không ngừng cảm thán vẫn là người trẻ tuổi thoải mái nhất, muốn hôn cứ thế thân mật hôn nhau.
Vợ con của ba người đàn ông khác đều đã xuống xe, cuối cùng chỉ còn lại người nhà của Lục Lâm Thành cô đơn đang trông mong nhìn chằm chằm vào cửa xe.
Hai mẹ con cuối cùng này đi ra ngoài rất chậm, Lục Lâm Thành kiên nhẫn lắng nghe động tĩnh trong xe, chờ và chờ, đầu tiên nhìn thấy một chiếc mũ ngư dân dễ thương manh manh xuất hiện trước cửa.
Tiếp đó, một cục thịt mềm mại lùn lùn, một sinh vật xinh đẹp tựa như cây nấm nhỏ xuất hiện ở cửa xe.
Đạn mạc: [A! Bát Bát! Bát Bát!]
[Chiếc mũ đội trên đầu nhóc đáng yêu quá đi!]
[Bát Bát xuất hiện rồi!]
Bát Bát hai tuổi tám tháng chân không dài như Kỷ Tiểu Bảo bốn tuổi rưỡi có thể lập tức nhảy xuống, người lớn vừa nhấc chân cũng có thể bước xuống bậc, nhưng đối với đôi chân nhỏ nhắn ngắn cũn cởn của Bát Bát mà nói đã là một chướng ngại vật vô cùng khó khăn. Chỉ thấy nhóc con vịn tay vào khung cửa xe, nghiêm túc duỗi chân ngắn thử thăm dò xem có thể chạm đến mặt đất được không, nhưng rõ ràng đôi chân nhóc vẫn còn cách mặt đất một khoảng cách nhất định, thế là Bát Bát thu chân ngắn đang thử thăm dò lại, cúi đầu nhìn ngưỡng cao này, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.
Đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận, giống như đang quay chuyển động chậm.
Trên khuôn mặt Lục Lâm Thành lộ ra ý cười nồng đậm, ánh mắt dịu dàng, lẳng lặng nhìn con trai đang cố gắng xuống xe, không có ý định tiến lên giúp đỡ.
Đầu tiên Bát Bát tựa như một cây nấm nhỏ ngồi bệt xuống, rồi lại tròn vo thịt thịt nằm sấp, nửa người trên của nhóc nằm trên sàn xe, di chuyển đôi chân ngắn nhỏ phía dưới để chạm vào mặt đất.
Quả nhiên nằm sấp sẽ thuận tiện hơn rất nhiều so với đứng, đôi chân nhỏ của Bát Bát dẫm lên mặt đất, thuận lợi tự lực cánh sinh đứng vững.
Cảnh xuống xe này của Bát Bát khiến quần chúng đang ngồi trước màn hình bị manh đến sắp phát điên lên rồi.
[Mẹ kiếp, tại sao có thể có một đứa nhỏ dễ thương như thế này cơ chứ, quá đáng yêu a a a a a.]
[Chỉ xuống xe thôi mà cũng chết người như thế, tụt huyết áp, tụt huyết áp!]
[Bát Bát lớn lên bằng sự dễ thương sao?]
[Cầu xin Lương Yên và Lục Lâm Thành hãy online dạy cho em xem làm sao có thể sinh ra một đứa bé manh manh như thế này ┭┮﹏┭┮]
[Bát Bát, mẹ yêu con!]
[Không xong, không xong, tôi đã bị manh đến thần hồn điên đảo rồi, cần Bát Bát hôn mới có thể khôi phục lại.]
[Không được, tôi tuyên bố, đứa nhóc này không phải là Bát Bát gì đâu, mà quả thực là Hiên Viên manh tạc trời!]
[Ha ha ha manh tạc trời là cái quỷ gì vậy?]
Chỉ thấy sau khi xuống xe đứng vững trên mặt đất, Bát Bát còn cúi người xuống, bàn tay nhỏ bé nghiêm túc phủi bụi đất dính trên quần áo vì vừa nãy đã nằm trên sàn xe.
Lại một trận oanh tạc, khán giả xem phát sóng trực tiếp bị oanh tạc đến mức tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Bát Bát phủi quần áo xong, đứng thẳng người, nhìn thấy Lục Lâm Thành vẫn luôn lặng lẽ nhìn nhóc ở trước mặt, lắc lư lảo đảo chạy đến: “Bố.”
Bát Bát ôm chặt lấy đùi Lục Lâm Thành.
Lục Lâm Thành đỡ chiếc mũ ngư dân nhỏ trên đỉnh đầu con trai, sau đó nhìn thấy Lương Yên đi theo sau đang đứng trước cửa xe ngáp một cái.
Sáng sớm hôm nay cô thức dậy rất sớm, phải chăm sóc Bát Bát rửa mặt ăn sáng mặc quần áo, rồi vì phải xuất hiện trước ống kính nên cô cũng trang điểm lại một chút, cho nên vừa lên xe đã cảm thấy buồn ngủ, vẫn luôn ngủ cho đến tận bây giờ mới tỉnh lại.
Lương Yên ngáp xong, hai mắt lim dim buồn ngủ nhìn Lục Lâm Thành đang nắm tay con trai chờ mình.
“Mẹ mệt, muốn ngủ.’’ Bát Bát ôm bắp đùi Lục Lâm Thành thanh thúy nói.
Lương Yên trợn mắt cố gắng ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, đang chuẩn bị duỗi chân bước xuống bậc xe thì đúng lúc này Lục Lâm Thành lại đột nhiên đi đến, trực tiếp vòng qua eo cô, ôm Lương Yên lười biếng xuống xe, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Tất cả mọi người vẫn còn chưa thể tỉnh lại từ sự dễ thương của Bát Bát: !!!
Đột nhiên xuất hiện một đống thức ăn cho chó đập vào mặt!
Một bên là con trai gian nan kiên cường nằm sấp để xuống xe, một bên là bà xã được trực tiếp ôm xuống.
Tất cả đều bị hành động của Lục Lâm Thành làm cho khiếp sợ.
Lúc này cameraman ở bên cạnh cho dáng người nhỏ bé của Bát Bát một đặc tả, chỉ thấy nhóc con đứng ở đó, nhìn thấy bố ôm mẹ xuống xe cũng chỉ hơi sửng sốt một chút, dường như đã tạo thành thói quen với đãi ngộ đặc biệt này, lập tức khôi phục lại sự vui vẻ, nện đôi chân ngắn ngủn chạy đến ôm lấy bắp đùi hai người.
Đạn mạc:
[Lục Lâm Thành, con trai của anh là quà tặng kèm sao hả!!!]
[Cũng có thể nhặt được trong thùng rác!]
[Thật là! Bà xã là chân ái, con trai là ngoài ý muốn.]
[Bát Bát là đứa nhỏ thê thảm nhất ha ha ha ha.]
[Thức ăn cho chó lạnh lùng đập loạn xạ lên mặt Bát Bát ha ha ha ha.]
[Tôi cũng muốn được ôm xuống như thế này, tôi ghen tị quá đi mất, ghen tị quá đi mất.]
[Tôi đã biết tại sao Bát Bát có thể ngọt ngào như thế rồi, mỗi ngày ăn một đống thức ăn cho chó và đường cao cấp của bố mẹ, có thể không ngọt sao!]
[Lục Lâm Thành thật cưng chiều Lương Yên.]
Một ngày thức ăn cho chó bay loạn cứ thế bắt đầu.
Đầu tiên bốn cô vợ chia nhau ra đi thăm phòng riêng mà ông xã mình đã ở trong mấy ngày nay.
Lương Yên đã thấy căn phòng số bốn của Lục Lâm Thành trong chương trình, lúc đầu cô còn cho rằng khi mình đến đây vẫn tồi tệ như thế, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện căn phòng đã được thay đổi rất nhiều so với lúc Lục Lâm Thành vừa mới vào ở.
Căn phòng sạch sẽ sáng choang, tất cả các đồ vật bên trong đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, ánh đèn điện lập lòe cũng đã được đổi thành đèn chân không, trên cửa sổ đã được lắp rèm cửa, thậm chí trên giường cũng đặt ba cái gối đầu.
Hai cái gối lớn hai bên, một cái gối nhỏ đặt ở giữa.
Lương Yên còn ngửi được mùi hương thoang thoảng trong phòng này.
Cô quay đầu nhìn lại, hóa ra có hai bó hoa sơn chi* được bày trên chiếc bàn gỗ.
(*Hoa sơn chi : Hoa dành dành.)
Bó hoa sơn chi được cắm trong chai nước suối cắt thành một nửa, những bông hoa trắng tinh chen chúc trên miệng bình nhỏ bé.
‘’Hoa hoa.’’ Bàn tay nhỏ bé của Bát Bát bám vào mép bàn, nhóc con dùng ngón tay cố với lấy những bông hoa sơn chi.
Lục Lâm Thành : "Hôm qua anh đi ngang qua nhà của một bà lão có hoa sơn chi nên tiện tay hái về.’’
Lương Yên "A" một tiếng, Lục Lâm Thành của bây giờ và người đàn ông nói cô muốn “làm” ở trong điện thoại hôm qua là cùng một người sao???
Khán giả nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người này, ngọt ngào không thể tả thành lời.
[Lục Lâm Thành tỉ mỉ quá, còn chuẩn bị hoa nữa.]
[Rõ ràng là cố ý đi hái cho Lương Yên, còn nói gì mà tiện tay hái, người gì mà im lìm trong nòng ngoài lạnh thế không biết!]
[Bát Bát đến đây cho gì hôn với nào, moa!]
[Cảm giác như Lục Lâm Thành và Lương Yên kết hôn ly hôn lại kết hôn vẫn còn giống như ngày hôm qua vậy, chỉ trong chớp mắt thôi mà con cũng đã chạy nhảy như thế này rồi.]
[Hai người có thể đi đến ngày hôm nay chắc chắn sẽ không dễ dàng gì, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc.]
Bát Bát tung tăng trong phòng bố một lát, đột nhiên đứng thẳng người: “Mẹ ơi, con muốn xuỵt xuỵt.
Lục Lâm Thành nghe thấy con trai muốn xuỵt xuỵt lập tức kéo cánh tay nhỏ bé của Bát Bát đi đến nhà vệ sinh.
Lục Lâm Thành: “Để anh đưa con đi.’’
Lương Yên gật gật đầu: “Được.”
Cô yên tâm ngồi chờ ở trong phòng, nhưng mà đã qua một lúc lâu vẫn không thấy Lục Lâm Thành và con trai quay lại.
Lương Yên sợ Bát Bát có phải đau bụng tiêu chảy không, thế là cũng vội vàng đuổi theo.
Lương Yên ở ngoài nhà vệ sinh gõ cửa một cái: “Anh ở đây sao?’’
“Vào đi.’’ Cánh cửa đột nhiên bị người mở ra.
“Tại sao hai người lại lâu như thế…Ưm!” Lương Yên vừa bước vào cửa, còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên bị người nắm lấy cổ tay đè trên vách tường.
Lục Lâm Thành đưa tay tắt mic trên người Lương Yên, nỗi nhớ nhung tích tụ trong nhiều ngày qua, vừa rồi vẫn còn ngại ống kính máy quay, bây giờ cuối cùng cũng có thể ôm người vào trong ngực hung hăng hôn lên môi cô.
Lương Yên ngửi được hơi thở quen thuộc trên người Lục Lâm Thành, liếc mắt nhìn sang con trai đang đối mặt với vách tường phi lễ chớ nhìn trong góc, khẽ thở dài, sau đó đưa tay ôm chặt cổ anh, nhiệt tình đáp lại.
Môi lưỡi người đàn ông điên cuồng trằn trọc cắn mút môi Lương Yên, cạy mở hàm răng cô, liều mạng dây dưa.
Lương Yên bị mút đến đầu lưỡi tê dại.
Bây giờ cô đã tin chắc.
Đây đúng là người đàn ông thối tha đã nói cô muốn “làm” trong điện thoại ngày hôm qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...