Được biết đến là 'xứ sở của lá phong đỏ', Canada nổi tiếng với những bức tranh phong cảnh thiên nhiên đẹp đến độ khiến bạn phải ngỡ ngàng. Đảo Vancouver có thành phố lớn nhất là Victoria, cũng là thủ phủ của British Columbia, đến đây bạn sẽ được thả hồn mình vào cảnh đường phố thanh bình yên ả cùng bến cảng Inner Harbour bên bờ biển Pacific tuyệt đẹp hay những vườn hoa lộng lẫy khoe sắc khắp nơi. Vancouver còn là rừng lá đỏ thẳm rụng bên bờ suối trong mát, bờ biển xanh mờ ảo với hàng cây xanh rì viền dọc bãi biển, là ngọn thác ào ào tung bọt trắng xóa giữa rừng nhiệt đới, là mặt hồ thẳm xanh soi bóng hàng cây trầm mặc,...
Câu chuyện mà tôi sắp kể bắt đầu ở một nơi tuyệt đẹp như thế!
… … …
Đảo Vancouver.
Gần hồ Mixal thuộc vùng bờ biển Sunshine. Giữa rừng cây xanh bát ngát nổi bật lên một căn biệt thự, nó tựa như đóa hoa trắng ngần nở rộ trên thảm cỏ xanh biếc, vô cùng mỹ lệ. Chỉnh ống kính lại gần sẽ thấy dưới mái hiên-nơi hàng dây leo chằng chịt với những bông hoa nhỏ bé tím nhẹ mơ màng che phủ một khoảng sân-có 2 người đang ngồi đối diện nhau. Đồ vật xung quanh họ, từ chiếc ghế gỗ đang ngồi đến ấm trà trên bàn, tất cả đều là màu trắng! Sau khi thưởng thức xong ly trà, một trong hai người-lão nhân chừng tám, chín mươi tuổi, đầu tóc đã bạc, thân hình gầy gò trong bộ quần áo màu đen mới cất tiếng hỏi:"Con quyết định trở về?"
Người còn lại là một cô gái còn rất trẻ, nhìn cô mới chỉ hơn 20 tuổi mà thôi, khuôn mặt tuy chưa tính là tuyệt sắc nhưng luôn mang cho người ta cảm giác hoàn mỹ: mày tựa vành trăng, mũi cao, đôi môi hồng nhuận tự nhiên cùng với đôi mắt đen khi thì sâu thẳm như mặc ngọc khi thì lóng láy như lưu ly. Mái tóc là thác nước đen chảy dài đến tận thắt lưng đối lập với làn da trắng nõn, bộ váy dài tới gối màu trắng tinh khiết. Có làn gió nhẹ thổi qua lay động tóc và váy, tặng cho cô thêm 10 phần thêm phiêu dật, đây có lẽ chính là hình mẫu đẹp nhất cho hình tượng tiên nữ hạ phàm.
Cô gái nghe ra trong giọng nói của lão nhân có chứa sự quan tâm và lo lắng nên mỉm cười đáp:" Ông ngoại, con đã từng sống ở đó gần 20 năm rồi mà không sứt mẻ miếng nào, chẳng lẽ bây giờ ông lo con ứng phó không nổi sao?"
Lão nhân rót thêm một ly trà, không đáp. Nhưng vẻ mặt như đang muốn nói——Ta không muốn con đi!
Cô gái thở dài, bất đắc dĩ nói:"Ông ngoại, Thiên Thần đã sắp qua 6 tuổi rồi. Con nghĩ để chúng về nước học..."
"Ở đây học không tốt hơn sao? Chất lượng giảng dạy bên kia chưa chắc đã bằng ở đây!" Chưa đợi cô gái nói xong, lão nhân liền xen vào. " Nhàn Nhàn, Ông thật không hiểu tại sao con cứ khăng khăng đòi dắt 2 tiểu bảo bối của ông về cái nhà đó, những người kia thương cháu hơn ông sao?"
Cô gái tên là Vân Nhàn cảm thấy rất buồn cười,bộ dạng ông ngoại của cô lúc này rất giống mấy đứa trẻ sắp bị đoạt mất món đồ chơi ưa thích. Có lẽ đây chính là chứng bệnh 'hóa trẻ' của người già mà cô thường nghe nói a. Nghĩ vậy, cô bèn lựa lời 'dỗ dành' đứa trẻ sắp trăm tuổi:"Ai nói với ông con sẽ ở trong căn nhà đó?"
Lão nhân tiếp tục uống trà, làm ra vẻ 'ta không liên quan đến' nhưng Vân Nhàn biết ông của cô đang rất chú ý lắng nghe, chỉ là ông không thích nhắc đến 'căn nhà đó' mà thôi. Ánh mắt Vân Nhàn nhìn hồ Mixal bình lặng kia, cô chậm rãi nói ra suy nghĩ, với người lớn tuổi phải biết kiên nhẫn giải thích:" Nơi này thật sự là thiên đường bình yên, sáu năm qua con sống rất vui vẻ. Có thể nói đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của con sau khi mẹ mất..."
Nói đến đây, cô tinh ý nhận ra trong mắt của ông ngoại thoáng qua tia đau đớn, biết ông còn tự trách bản thân về chuyện xưa, cô đứng dậy đến bên cạnh rồi nắm lấy bàn tay gầy gò của ông như một cách an ủi, đồng thời khuyên giải:" Sự việc năm đó ông ngoại không làm sai. Nếu khi đó ông quay lại mới là thảm kịch, có khi con cũng không được sinh ra trên đời. Mẹ con chưa từng oán giận ông ngoại lần nào, vì vậy ông hãy buông tảng đá trong lòng xuống đi." Thấy cảm xúc của lão nhân đã ổn định, cô thừa dịp nói:" Tài phú dù nhiều cách mấy cũng khó mua người thân, con muốn đưa Thiên Thần về gặp ba của con, dù sao ba cũng là thương yêu mẹ thật lòng!"
Lão nhân "Hừ" lạnh một tiếng, bĩu môi phàn nàn:"Nếu không phải tên tiểu tử Vân Trường đó đối xử tử tế với con gái và cháu gái ta thì 6 năm trước ta đã làm thịt hắn rồi!"
Vân Nhàn nén cười, ông ngoại của cô thật cường hãn a, ngay cả Tổng giám đốc công ti giải trí hàng đầu nước N cũng dám hung hăng nói 'làm thịt' chắc trên đời chắc chỉ có ông ngoại của cô. Trong nội tâm dường như có dòng nước ấm chảy qua, Vân Nhàn tiếp tục buông lời dụ dỗ:"Ông ngoại, có những chuyện phải đối mặt. Con biết ông lo con sau khi trở về sẽ bị nhiều người khinh thường hay nói những lời khó nghe. Nhưng như vậy con càng phải về, con muốn dùng sức của con dẫm nát những kẻ đó dưới chân. Hơn nữa con không muốn sau này lớn lên Thiên Thần sẽ có mặc cảm rằng vì chúng mà con phải trốn tránh, sống suốt đời ở nơi này!"
Lão nhân có vẻ hơi hoảng hốt, hình như vẻ mặt kiên quyết của cháu gái gợi cho ông nhớ về kí ức nào đó , ánh mắt của ông chợt trở nên xa xăm, dường như muốn vượt qua thời gian trở về mấy chục năm về trước, khi đó người thiếu nữ ấy cũng nhìn ông với đôi mắt trong suốt kiên định như thế:"Anh cứ chạy, tôi cứ đuổi theo. Xem ai phục ai trước!"
Mất vài phút sau, lão nhân mới phục hồi tinh thần. Đưa tay xoa xoa đầu Vân Nhàn làm tóc cô xù cả lên, cười hòa ái:" Con rất giống bà ngoại con. Được rồi, con đã quyết định thì ông dù chỉ còn cái mạng già này cũng sẽ ủng hộ. Nếu trở về bị kẻ nào khi dễ cứ nói với ông, ông nhất định đánh hắn đến mẹ hắn cũng không nhận ra!"
Vân Nhàn âm thầm lau mồ hôi, ông ngoại à, ngài đã chín mươi mấy tuổi rồi đó, không phải thanh niên đôi mươi đâu nha!
Cô còn đang tính làm sao hạ nhiệt huyết của ông ngoại thì đột nhiên lão nhân thở dài chán chường như quả bóng xì hơi, giọng tiếc nuối:" Ai, con đi rồi không có ai hằng ngày pha trà cho ta uống nữa! Làm sao đây?"
Trên trán Vân Nhàn xuất hiện vài vạch đen, cô có nghi ngờ phần lớn nguyên nhân ông ngoại giữ cô lại đây là vì chuyện pha trà a!
Trà, tất nhiên không quý, tuy nhiên trà do cô phối chế là độc nhất vô nhị, chuyên dành cho ông ngoại, kĩ năng pha trà của cô cũng là thượng đỉnh,dù là đầu bếp khách sạn 6 sao cũng không bằng cô.Vân Nhàn nghĩ nghĩ, đề nghị:"Hay là ông ngoại cùng con trở về?"
Lão nhân lập tức xua tay, ý tứ không muốn quá rõ ràng.
"Vậy..."
"Các con đi rồi, nơi này cũng sẽ vắng vẻ. Ông nghĩ sẽ đến quê của bà ngoại con một lần...cuối cùng!"
"Ông đi đường nhớ cẩn thận, dù sao ông đã lớn tuổi rồi!"
Lão nhân cho Vân Nhàn ánh mắt an tâm, rồi mang vẻ mặt do dự nhìn cô.
"Ông ngoại, có chuyện gì cứ nói!" Vân Nhàn thật sự chịu không nổi cái nhìn nóng bỏng của ông.
Lão nhân trù trừ mãi mới ngập ngừng hỏi:" Cái đó... Thiên Thiên và Thần Thần... Cha chúng là ai?" Vấn đề này từ khi gặp 2 đứa cháu cố ông đã muốn hỏi rồi, nhưng thấy Vân Nhàn không muốn nói ông cũng không nhắc đến, chỉ là trong lòng mắng kẻ đó ra đường bị rách quần thôi! Đàn ông nào vô lại như thế, hại cháu gái ông mang thai rồi chuồn mất tiêu! {Cung Cảnh Hàn: oan uổng a, người chuồn đi là cô ấy chứ không phải ta!}
Vân Nhàn bị hỏi cũng sững sờ, hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Dưới sự mong chờ của ông ngoại phun ra một câu dọa lão nhân gia kém chút té ngã:"Con cũng không biết a!"
Lão nhân run rẩy khóe miệng, ông còn tưởng mình nghe lầm:"Cái...cái gì?"
Vân Nhàn nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau lại lầm bầm:" Ta không biết hắn nhưng hắn phải biết ta chứ!"
Lão nhân vừa mới uống ngụm trà, vừa nghe lời này liền phun hết ra, tâm nói—— Cháu gái, con không phải minh tinh cũng không phải người nổi tiếng. Hắn ta mà biết con thì đúng là thần!"
Đúng lúc này, tiếng trẻ con mềm mại từ ngoài cổng truyền vào:" Ông cố, mẹ! Chúng con đã về!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...