Chỉ cần có thiên phú của mình gia trì, gần như mình học được kỹ năng nào cũng thành thần kỹ.
Quang mang của quyển trục tieu tán.
Ninh Y Y chớp chớp mắt, vẻ kỳ vọng: “Thế nào thế nào? Có học được kỹ năng mới không?”
“Học được.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không trách Ninh Y Y vì nàng đùa cợt mình.
Ninh Y Y chỉ nghịch ngợm ham chơi thôi, hắn là nam nhân, còn không tới mức nhỏ mọn như vậy.
Ninh Y Y cười rất vui vẻ: “Giọng ngươi rất êm tai nha, sao ngươi lại không thích nói chuyện vậy? Thật đáng tiếc.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn nàng, dường như nữ tử này không giống với những nữ sinh hắn gặp được trong trường.
Nàng rất hoạt bát, cũng rất nghịch ngợm.
“Giọng ngươi cũng rất êm tai.”
Lâm Mặc Ngữ phát ra một câu khen ngợi rất hiếm có.
Cũng không phải hắn không muốn nói, chỉ là hắn không muốn nói nhảm thôi.
Ở trước mặt chị gái Lâm Mặc Hàm, còn cả trước mặt bà nội, hắn không ít nói như vậy.
Dường như Ninh Y Y rất vui vẻ, cười khúc khích nói: “Cảm ơn đã khích lệ, ta cũng biết giọng của mình rất êm tai.”
“Nể tình ngươi cứu bổn tiểu thư còn khen ngợi bổn tiểu thư, vật này tặng ngươi luôn.”
Nói xong, Ninh Y Y lại lấy một cái hộp ra, trực tiếp nhét vào trong tay Lâm Mặc Ngữ.
【 Quyển trục kỹ năng trung cấp 】
【 Giới thiệu: Có thể thức tỉnh kỹ năng trong khoảng từ cấp 40 tới cấp 70, có thể sẽ nhận được kỹ năng đã học được 】
Ở nơi giao dịch, quyển trục kỹ năng trung cấp có giá lên tới ngàn vạn kim tệ, cao gấp trăm lần quyển trục kỹ năng sơ cấp.
Giá cao chót vót, cực kỳ trân quý.
Chí ít, đối với Lâm Mặc Ngữ lúc này, nó là giá trên trời!
Ninh Y Y đã từng nói, đám người kia truy sát nàng là vì quyển trục này.
Sao nàng lại đưa nó cho hắn?
“Sao lạnh quá vậy nè!”
Ninh Y Y nói xong lại ngồi xuống trước đống lửa, vươn đôi bàn tay nhỏ nhắn ra sưởi ấm.
Người truy sát mình đã bị giải quyết hết, cả người Ninh Y Y cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Lâm Mặc Ngữ biết nhiệt độ không khí ở đây thấp như vậy là vì khô lâu chiến sĩ.
Hắn lập tức để khô lâu chiến sĩ tản đi.
Ninh Y Y đã biết Lâm Mặc Ngữ không thích nói nhiều, dứt khoát tự mình nói tiếp:
“Ta ở thành phố Thiệu Hải, lúc tới doanh địa quân đoàn Tạp Môn Thú Nhân, ta phát hiện một bảo rương cơ duyên.”
“Ngươi cũng biết, loại bảo rương này xuất hiện ngẫu nhiên, vừa lúc bị ta phát hiện.”
“Ta mở bảo rương ra, lấy được quyển trục kỹ năng trung cấp này.”
“Hẳn mấy tên kia đã nhìn thấy, bọn chúng muốn cướp quyển trục kỹ năng của ta.”
“Tuy cái đồ chơi này cũng chẳng đáng mấy đồng, nhưng thứ bản tiểu thư khó khăn lắm mới có thể lấy được, sao có thể dễ dàng giao ra.”
“Cho nên bọn hắn truy sát ta, ta thì bỏ trốn.”
“Trốn suốt hai ngày, từ thành phố Thiệu Hải tới thành phố Tây Hải.
Ngươi nói xem có phải bọn chúng phiền lắm đúng không? Hệt như con rệp vậy.”
Từ lời Ninh Y Y nói có thể nghe được, cho dù là quyển trục kỹ năng có giá trị ngàn vạn kim tệ, nàng cũng không để vào mắt!
Cũng không biết nàng là thiên kim đại tiểu thư nhà nào, chỉ có thể nói nàng thật sự rất có tiền.
Lâm Mặc Ngữ nhìn Ninh Y Y, đợi nàng nói xong mới nói nhỏ: “Vừa nãy ngươi suýt thì toi đời rồi.”
Ninh Y Y cũng đáp: “Yên tâm đi, ta sẽ không chết.
Khi gặp phải vết thương trí mạng, ta tự khắc sẽ được truyền tống đi.”
“Chẳng qua vẫn phải cảm ơn ngươi, nếu hôm nay không có ngươi, tuy ta sẽ không chết nhưng chắc chắn sẽ bị thương.”
“Ngươi cũng biết đấy, bị thương sẽ đau lắm, Y Y sợ nhất là đau.”
Được rồi, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy lo lắng của mình thật dư thừa.
Người ta có bảo vật, không chết được.
Ninh Y Y vươn tay ra: “Ta đưa cả quyển trục kỹ năng trung cấp cho ngươi rồi, còn có gì ăn không? Người ta còn chưa no đâu.”
Lâm Mặc Ngữ lấy mấy cái bánh bao ra.
Bánh bao là chiến lợi phẩm mới vừa thu được, có chừng mười mấy cái.
Ninh Y Y lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không muốn bánh bao, ta muốn khoai lang.”
Lâm Mặc Ngữ không nhịn được bật cười, lại đổi bánh bao thành khoai lang.
“Vậy còn tạm được.
Đồ của người chết bổn tiểu thư mới không muốn ăn.” Ninh Y Y nhận lấy khoai lang, vui vẻ ăn.
Khoai lang này có ngon tới vậy không?
Trông Ninh Y Y ăn cứ như nó ngon lành lắm vậy.
“Lâm ngốc tử, ngươi tới đây luyện cấp ư? Xem cấp bậc của ngươi, hẳn là còn chưa tới học phủ cao cấp đúng không?”
Ninh Y Y vừa ăn vừa hỏi.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Còn chưa.”
Ninh Y Y đã quen với việc Lâm Mặc Ngữ ít nói: “Vậy ngươi định thi vào học phủ cao cấp nào?”
“Hạ Kinh học phủ.” Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói.
“Ừm, Hạ Kinh học phủ cũng không tệ.” Nghe thấy tên Hạ Kinh học phủ, Ninh Y Y cũng không giật mình chút nào.
Dưới cái nhìn của nàng, dựa vào thực lực của Lâm Mặc Ngữ, hắn muốn thi vào học phủ nào cũng không thành vấn đề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...