Nơi bọn họ đi vào là một trong bốn cửa hàng bán phi hành khí lớn nhất nơi này. Sản phẩm được trưng bày ở giữa chính là một phi hành khi thuôn dài, kiểu dáng rất đẹp, cả nam và nữ đều có thể sử dụng được, bề ngoài cứng cáp chắc chắn, bên trong có đầy đủ nội thất trang bị tiên tiến nhất hiện nay.
Nhưng những loại phi hành khí như thế đều có một điểm chung là rất đắt tiền và quý giá!
Dù cho có là một tên nhà giàu mới nổi cũng chưa chắc có thể mua được cái phi hành khí này.
May là cửa hàng này đã hiểu được điểm đó nên tất cả sản phẩm trưng bày ở cửa hàng đều có thể mua trả góp.
Khi bọn Tô Đạt bước vào có một nhân viên tiêu thụ sản phẩm đang giới thiệu cho một người về chiếc phi hành khí đó và các khoản chi phí. Có lẽ vì giá cả khá cao nên người kia vẫn còn đắng đo chưa quyết định mua.
Thang Lâm liếc nhìn các loại phi hành khí trong cửa hàng một lượt, không ngờ tới chỉ rời đi vài năm mà các loại phi hành khí đã thay đổi rất nhiều, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có nhân viên tiêu thụ bên người thanh niên do dự chưa mua phi hành khí kia là đang rảnh rỗi mà thôi.
Khi Thang Lâm đang chân chờ thì Tô Đạt ra hiệu cho Cái Bao Tuấn đến hỏi một câu.cbt tuy rằng ít khi tiếp xúc với những loại phi hành khí xa hoa như thế này nhưng vẫn hiểu được nó không giống bình thường, bây giờ trong túi cũng có khoản tiền kha khá nên trong lòng cũng không khiếp đảm bao nhiêu.
"Xin hỏi phi hành khí loại này cửa hàng bán như thế nào?"
Nhân viên tiêu thụ đứng bên cạnh chàng trai kia nghe vậy liền quay đầu lại thấy người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, sau lưng ông ta còn có ba người khác, tuy rằng ăn mặc không quý giá như người bên cạnh nhưng với kinh nghiệm làm việc nhiều năm của bản thân cô cũng hiểu rõ không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Huống chi chàng trai đứng bên cạnh cứ do dự không quyết, khả năng anh ta mua hàng rất thấp nên cô liền chuyển sang nói chuyện với Cái Bao Tuấn: "Chào quý khách, đây là phi hành khí có kiểu dáng hiện đại nhất hiện nay, dù giá cả có cao nhưng những chứuc năng kèm theo của nó rất tốt, không chỉ có khả năng kích hoặc lồng phòng hộ bao quanh mà còn có thể chịu đựng được 8% cường độ công kích, có thể phát ra thông tin cầu cứu, dù có thế nào thì thông tin của mọi người cũng có thể gửi đến trung tâm cứu hộ. Hiện tại trong cửa hàng này của chúng tôi chỉ còn duy nhất một chiếc này mà thôi, vẫn chưa có ai mua nếu quý khách muốn mua mọi người có thể đặt trước."
Cái Bao Tuấn quay đầu nhìn thoáng qua Tô Đạt thấy đối phương gật đầu mới tiếp tục hỏi: "Thế cần tổng cộng bao nhiêu điểm giao dịch cho một chiếc thế này?"
Nhân viên tiêu thụ thấy có hi vọng giao dịch lập tức nói: "Chiếc này có giá khoảng hai ngàn tám trăm vạn điểm giao dịch, trả góp không lãi trong vòng ba tháng, trả góp có lãi trong vòng sáu tháng. Quý khách thấy thế nào?"
Cái Bao Tuấn chưa kịp trả lời thì bị thanh niên bên cạnh cười nhạo: "Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của bọn họ xem, hổ danh là một nhân viên tiêu thụ lâu năm mà lại không phân biệt được kẻ nào có tiền, tôi thấy cô giảng giải cho bọn họ chỉ tổ tốn thời gian mà thôi.
Dứt lời hắn ta ác ý liếc nhìn về phái Tô Đạt.
Cái Bao Tuấn dịch người chặn tầm nhìn của quý công tử kia không thèm phản ứung, tiếp tục nói với nhân viên tiêu thụ: "Được, hiện tại bọn tôi có thể giao dịch nhận hàng luôn được không?"
Cứ tưởng phen này toi công nghe được như vậy nhân viên tiêu thụ nhanh chóng gật đầu đồng ý: "Được thưa quý khách, mời mọi người theo tôi."
Tên thanh niên kia không ngờ mình chỉ tùy tiện nói vài câu lại khiến họ trực tiếp quyết định mua sản phẩm, vừa không thể tin vừa không cam lòng, khó chịu cằn nhằn với nhân viên tiêu thụ sản phẩm: "Rõ ràng là tôi vào đây trước bọn họ mà? Tại sao lại để bọn họ mua món này trước tôi?"
Nhân viên tiêu thụ cứ ngỡ người thanh niên kia sẽ không mua vì ngay cả việc thanh toán theo sáu kì mà hắn vẫn còn do dự cơ mà, bây giờ xuất hiện tình trạng thế này cô cũng không biết làm sao, là do cô nóng vội hơn nữa vận may không tốt lắm, gặp đúng lúc hai vị khách hàng muốn mua một sản phẩm.
Cái Bao Tuấn cũng không thích làm khó người khác, mỉm cười hỏi người thanh niên kia: "Cậu cũng muốn mua chiếc phi hành khí này à? Nếu là vậy thì bọn tôi sẽ lựa chọn chiếc khác trong cửa hàng."
Gặp được khách hàng tốt bụng như vậy khiến nhân viên thở dài nhẹ nhõm sau đó nói: "Nếu quý khách thật sự muốn loại phi hành khí này thì có thể chờ ít lâu không? Khi đó cửa hàng của chúng tôi sẽ nhập hàng mới về."
Người thanh niên trầm mặc trong phút chốc, nghĩ tới thẻ giao dịch của mình không đủ để trả hết các khoản chi phí ngay bây giờ, ngay cả nếu trả theo phân kì cũng sẽ mất vài tháng và cả phần lãi phát sinh chẳng bằng lùi một bước đợi lần sau?
Suy nghĩ cẩn thận một hồi cậu ta vờ như bất đắc dĩ: "Quên đi, tôi lại chờ mấy tháng sau nhường cho các người trước đó."
Cái Bao Tuấn không nói lời vô nghĩa với cậu ta, nhanh chóng đi theo nhân viên tiêu thụ thanh toán chi phí, thanh niên thấy vậy há hốc mồm, những kẻ có tiền ở những khu này hắn đều biết thế nhưng người có tiền để trả một lúc toàn bộ chi phí của phi hành khí này lại rất ít, người trước mắt này thanh toán mọi chi phi mà không hề chớp mắt một cái, đây là thật sao?
Ngẫm lại lời nói ban nãy của mình với người ta, hên là cũng không có gì quá đáng, tính tình đối phương cũng rộng lượng hẳn là không so đo chút chuyện nhỏ nhặt như vậy. Thanh niên nhìn theo những người kia lái phi hành khí rời đi xoay qua nói với nhân viên tiêu thụ: "Này, khi nào chiếc phi hành khí kia có hàng nhớ báo cho tôi một tiếng." Rồi rời đi.
Còn nhân viên tiêu thụ ở lại nhanh chóng tính tiền hoa hồng của mình cảm thán: "Những người có tiền thật là sướng quá đi."
Bọn người Tô Đạt sau khi mua phi hành khí liền quyết định mua nhà, dù tài sản đã mất một lượng lớn nhưng vẫn còn dư dả, số đó có thể dùng mua nhà được rồi.
Người lái phi hành khí là Thang Lâm, kĩ thuật của cậu rất tốt, trang bị vốn có của phi hành khí cũng hiện đại, mọi người không hề cảm thấy rung lắc cho lắm.
Cái Bao Tuấn lựa chọn một địa điểm ở xa nơi cũ nhưng hiện tại ông ở cùng với đại đương gia thế nên không thể ở nơi nào tồi tàn được, đó phải là nơi có thức ăn, có linh thú các thứ, diện tích phải lớn mới được.
Nơi ban đầu được chọn lựa là một toà nhà cao tầng gần trung tâm thành phố nhưng sau đó Tô Đạt lại vừa ý một biệt thự mà xung quanh đó không có những hộ khác sinh sống.
Nhân viên môi giới thấy vị trí Tô Đạt chỉ nhanh nhảu giới thiệu: "Chỗ này phong cảnh không tệ, vì hơi xa trung tâm nên giá cả cũng thấp hơn chút ít mà bây giờ đã hiện đại hóa rồi, muốn mua thứ gì chỉ cần đặt và thanh toán trên mạng rồi chờ người ta giao đến trước cửa nhà rất tiện."
Cái Bao Tuấn thấy đại đương gia vừa ý vị trí này cũng muốn mua, ông hỏi nhân viên môi giới: "Sau khi mua về, bọn tôi có thể sử dụng vùng đất đai xung quanh hay không? Nơi này cách Phế Khu khá gần có nguy hiểm gì không?"
Thật ra nơi này cách Phế Khu khá xa nhưng so với những hộ gia đình trong vùng lận cận thì nó là gần nhất, thế nên giá cả có hợp lí cách mấy thì cũng chưa có ai muốn mua nó cả.
Nhân viên môi giới tưởng rằng không có hi vọng bán được căn này nên ăn ngay nói thật: "Nơi này nằm không gần Phế Khu Tử Vong có rừng cây bao quanh nên cũng có vài loại động vật nhỏ xuất hiện. Chỉ cần mua nơi này thì vùng đất trong chu vi một trăm mét quanh tòa nhà sẽ thuộc quản lí của mọi người."
Nói xong nhân viên môi giới còn muốn giới thiệu cho bọn Tô Đạt một nơi khác cách Phế Khu xa hơn nhiều với hi vọng bọn họ suy nghĩ một chút.
Tô Đạt quyết định mua cái biệt thự này không hề suy nghĩ lại mà thanh toán luôn một lần, giá cả hợp lí diện tích rất lớn. Huống chi bọn họ mới từ Phế Khu đi ra không lâu nên hiện tại ở bên cạnh cũng không lo lắng lắm.
Sau khi lấy được giấy tờ nhà đất mọi người lái phi hành khí về ngôi biệt thự sau này sẽ thành nhà của bọn họ. Biệt thự này so với tưởng tượng của mọi người còn lớn hơn nhiều, là kiểu lầu thấp không cao lắm, trang trí mang đậm hơi thở phương Tây, mái nhà nhấp nhô uốn lượn, hai bên lan can chỗ bậc tam cấp có hai chậu hoa lớn rực rỡ.
Tô Bảo Nhi chỉ vào phần sân rộng rãi xung quanh: "Ở đây có thể trồng rất nhiều rất nhiều cây."
Tô Đạt đã sớm lên kế hoạch gieo trồng ở nơi này, nghe Tô Bảo Nhi nói liền ang hạt giống đã ngâm tốt để bé mang đi gieo sau lại giao cho bé thêm một lọ linh thủy rồi dặn dò: "Mỗi hạt giống chỉ được tưới một giọt linh thủy, không thể nhiều hơn biết không."
Tô Bảo Nhi thận trọng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cầm túi hạt giống gieo ở sân thượng, Cái Bao Tuấn làm nhiệm vụ quét dọn nhà cửa trong khi Tô Đạt và Thang Lâm sửa chữa và trang trí lại phần bên ngoài của tòa nhà.
Cuối cùng hai người quyết định làm một vườn hoa sau nhà trồng một ít hoa quả linh tinh, chừa lại một ít không gian cho Ngưu Ngưu và Mao Mao chơi đùa. Sau này có cơ hội thì lại nuôi thêm một ít gia súc các loại.
Lúc trời tối mịt thì mọi người mới xong việc của mình, Thang Lâm sờ bụng đói đến xẹp lép của mình theo chân Tô Đạt đi lên tầng hai.
Lầu hai là nơi chuyên dụng để ngắm cảnh, cửa sổ sát đất được ốp kính thủy tinh trong suốt, Tô Bảo Nhi dựa lên cửa kính nhìn xuống dưới thì hưng phấn hét lên, Tô Đạt cảm thấy rất ấm áp, đảo mắt nhìn xung quanh mới phát hiện cần mua thêm một ít đồ gia dụng cho nơi này.
Mà hiện tại ai cũng đói bụng hắn cần làm vào món ngon cho mọi người thưởng thức.
Mở kênh phát sóng trực tiếp, Tô Đạt sực nhớ đến mười vò linh rượu còn trong kho hàng, hắn nói thông tin này cho mọi người đang xem trực tiếp biết nhưng cũng nói rõ chỉ bán tám vò dư lại hai vò là để cho người quen nếm thử.
Người kích động nhất khi nghe được tin này chính là Thợ rèn Người lùn, ông ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, dùng hết điểm giao dịch và một món vũ khí tráng lệ đợi sẵn chỉ chờ Tô Đạt để đổi lấy hai vò rượu.
Người lùn chỉ cao tầm mét hai, khó khăn ôm lấy vò rượu to lớn ghé mũi vào hít lấy hít để mùi rượu ngọt ngào bay thoảng bên ngoài lớp niêm phong.
Đây chính là một vò rượu thượng đẳng, ông ta chưa uống mà đã phán đoán như vậy đấy.
Mùi của các loại rượu khác nhau rất khác nhau, khi chưa uống thử rượu hẳn nhiều người sẽ nghĩ nó rất khó uống vì không hợp khẩu vị. Mà Thợ rèn đã uống qua không biết bao nhiêu loại, có loại cay xè nóng ấm cũng có loại thơm nhẹ thoang thoảng như rượu trái cây.
Ông ta vốn thích rượu mạnh hơn là loại nhẹ nhàng như rượu trái cây, rượu mạnh có thể khiến ông mặt đỏ lòng say, tự tin trong người bùng lên, dù là trước lúc uống hay sau lúc uống đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Mà rượu chủ bá ủ ra lại đặc biệt không giống những loại ông từng uống, uống một ngụm thì hương rượu nồng đậm quẩn quanh miệng khiến người ta muốn uống thêm, uống nhiều ngụm thì hương vị độc đáo ấy càng kéo dài hơn. Có lẽ so với rượu thượng đẳng còn tốt hơn một bậc.
Nghĩ đến lượng điểm giao dịch và vũ khí mà mình rèn trả cho hai vò rượu này quả thật không uổng phí chút nào cả, nếu lần sau có cơ hội, chắc chắm ông ta sẽ mua nữa. Điều này có nghĩa ông ta cũng phải nhanh chóng rèn thêm vũ khí chuẩn bị cho đợt đổi chác lần sau.
Tám vò rượu bán ra, Tô Đạt nhận được ba mươi vạn điểm giao dịch, số tiền thu vào rất nhiều, xem ra người mê rượu đúng là chịu chi để được thưởng thức món ngon.
Thấy mình nhận được vài món vũ khí, Tô Đạt lấy ra xem thử, có lẽ do quen dùng yêu đao nên khi cầm vũ khí khác hắn thấy không thuận tay. Trong đám vũ khí ấy có một món được hệ thống đánh giá cấp bậc rất cao là một cây linh kiếm, Tô Đạt thấy nó quá dài không thích hợp sử dụng đành đặt trở lại trong kho hàng.
Kiếm tốt như vậy không thích hợp cho bọn họ sử dụng, Tô Bảo Nhi chưa học hoàn chỉnh kiếm chiêu, Thang Lâm không thích hợp sử dụng kiếm, thực lực Cái Bao Tuấn quá kém mà sử dụng thứ này chỉ gây họa mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...