Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp

Một cái đĩa trắng rất lớn chứa toàn là thịt gà, da gà được nướng gần muốn nứt ra, hương thơm nồng phát ra từ nơi đó. Không những vậy bên trên còn được rưới một lớp sốt đỏ thẫm như rượu vang càng làm cho hương thơm tinh tế bùng nổ mạnh mẽ hơn.

Một con gà lớn như thế không biết được nướng chín bằng cách nào, khi cắt thành từng miếng để lộ thịt trắng nõn bên trong. Hơi nước nóng bốc lên cùng mùi thơm vô cùng quyến rũ, dù là người mới vừa ăn cơm nước no căng xong cũng không chịu đựng được.

Tư Đồ Đồng trơ mắt nhìn Tô Đạt ăn thịt gà mà không hề có ý định chia sẻ cho mình.

"Thịt gà này anh đặt hàng tiệm nào vậy? Chia cho tôi một ít đi, thơm quá."

Cuối cùng Tư Đồ Đồng không nhịn được nữa, mở miệng xin xỏ.

Tô Đạt đã chuẩn bị từ sớm, chỉ trái cây trên bàn: "Đây mới là bữa sáng của cậu."

"???" Tư Đồ Đồng không thể tin nổi chỉ rổ trái cây ít ỏi: "Sáng sớm rồi mà anh bắt tôi ăn cái thứ này? Tôi có phải là mấy cô gái cần giữ dáng đâu, buổi sáng ăn có từng này sẽ đói đến chết đó."

"Ăn đi, không chết đói được đâu." Tô Đạt nói.

Tư Đồ Đồng muốn nhảy dựng lên mắng to, nhưng bản thân vô dụng chỉ có thể nhịn nhục, tủi thân quay đầu đi: "Dựa vào cái gì anh bắt tôi ăn chay chứ, tôi có phải con thỏ đâu."

Tô Đạt gắp một miếng thịt gà trắng nõn được bọc trong lớp da vàng óng, lắng tai sẽ nghe được tiếng nhai nuốt rất nhỏ của hắn, nhìn chằm chằm sẽ biết nó rất là ngon, khiến người xem không ngừng chảy nước miếng.

Sau khi nuốt xong đồ ăn, mặc kệ ánh mắt trông mong của Tư Đồ Đồng, hắn nói thẳng: "Không ăn thì vứt."

Nhớ lại tình huống khủng khiếp tối qua, Tư Đồ Đồng khó khăn lắm mới thoát khỏi sợi dây thừng giật mình hết hồn, cầm lấy quả táo, mặt mày buồn tủi nói: "Tôi ăn, tôi ăn là được chứ gì?" Đợi đó, đợi khi tôi lấy lại được điện thoại tôi sẽ ép ông nội sa thải anh! Cái đồ cuồng bạo lực! Cuồng khống chế!

Tựa như biến quả táo thành người nào đó, Tư Đồ Đồng tàn nhẫn cắn rôm rốp. Kết quả nhận được là một cái hàm răng đau ê ẩm.

Vừa mới ăn xong chưa kịp nghỉ ngơi đã bị đại ma đầu ép ra ngài chạy bộ, tận khi đầu choáng mắt hoa cậu mới được trở về chung cư nằm phịch trên sô pha.


Tô Đạt vừa vào cửa thì thấy thiếu niên nằm thở dốc, hắn nhìn thấy cậu ta mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhìn dơ bẩn muốn chết.

Tư Đồ Đồng vừa nhắm mắt lại đã bị ăn một cú đá mạnh không kiêng dè gì, vì bị đau, cậu ta gần như gào lên trong vô thức: "Cái gì! Cái gì đó! Tôi đã chạy xong rồi mà! Tại sao anh còn đánh tôi!"

"Đi tắm rửa!" Tô Đạt đá xong thì ngồi xuống đầu kia của sô pha.

Dù trong lòng không phục thế nào đi chăng nữa thì Tư Đồ Đồng buộc phải răm rắp nghe theo chạy đi tắm rửa. Cậu ta không biết rằng lúc mình mắng mỏ người ta trong phòng tắm thì "đại ma đầu" ở ngoài đây đều nghe rõ mồn một.

Tắm táp sạch sẽ giúp người nhẹ nhàng thư thái hơn nhiều, cậu duỗi người, mặc bộ quần áo bình thường đi ra.

Tô Đạt: "Uống nước."

Lời này khiến người Tư Đồ Đồng căng thẳng cực kì, sắc mặt rất khó coi nói: "Uống nữa? Hôm qua tôi đã uống rất rất là nhiều rồi, đến nổi hôm nay còn sinh ra ảo giác phải đi nhà vệ sinh nữa! Là do ai đầu têu?!"

Tô Đạt ngước mặt: "Cậu muốn tự uống hay để tôi..."

"Được được được..." Tư Đồ Đồng giơ hai tay đầu hàng, nhanh chân lấy li rót nước: "Tôi tự uống được rồi, không cần phiền ngài ra tay."

Lần uống này phải uống tận hai bình nước lớn thì "đại ma đầu" mới kêu ngừng, lúc này thiếu niên mới dám ngưng.

Cái cảm giác này so với chạy bộ còn mệt mỏi hơn, không biết bản thân gieo nghiệt gì nữa, sao ông nội có thể làm thế với cháu trai ruột? Sao lại để tên này đi theo mình vậy chứ?!

Tư Đồ Đồng trong lòng không ngừng mắng mỏ, ngoài mặt thì cười tươi lấy lòng: "Ngài Tô à, anh Tô. Anh xem đi, tôi nghe lời như vậy, anh có thể trả điện thoại cho tôi không?"

Tô Đạt hỏi: "Lấy làm gì?"


Tư Đồ Đồng trợn mắt trong lòng.

Làm gì? Còn gì ngoài gọi điện méc ông nội chứ!

Ông nội chưa bao giờ chịu nổi bộ dáng lấy lòng đáng yêu này của cậu, hẳn người này cũng thế, chắc chắn sẽ mềm lòng.

- Chỉ chơi một chút thôi, tôi sẽ đưa cho anh sớm mà anh Tô, tôi xin thề đó!

Nói xong, cậu giơ ba ngón tay lên cộng với vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn Tô Đạt.

Tô Đạt làm bộ không biết mưu đồ của cậu ta, không nói gì chỉ ném điện thoại qua.

Di động bảo bối em yêu vừa rơi vào vòng tay, Tư Đồ Đồng không thể khống chế ôm nó bỏ chạy vào phòng mình. Cậu sợ Tô Đạt phát hiện ra mưu kế nho nhỏ của mình, mở khóa điện thoại rồi gọi cho ông nội.

Tư Đồ Phong Ấn vừa giải quyết xong chuyện cháu nội bị người khác cho vào tròng, lên giọng nghiêm khắc nói với cháu yêu: "Con xem con đã gây ra chuyện gì kìa! Cùng đàn bà của người khác lên giường! Bây giờ găp phải báo ứng rồi! Ông tức chết mất thôi!"

Tư Đồ Đồng nghe vậy đơ mặt ra, chuyện này xảy ra không phải vì bản thân chắn đường phát triển của người khác mà là lên giường cùng đàn bà của người khác? Nhưng những cô nàng qua lại với cậu đều là tự nguyện cơ mà, ai biết mấy cô ả là hoa đã có chủ đâu chứ!

"Ông nội ơi, việc này con sẽ giải thích sau, đảm bảo không có nẫng tay trên của ai cả! Để con nói trước đi, cháu trai của ông sắp chết rồi đây này!"

Tư Đồ Phong Ấn đang nổi nóng, tức giận mắng: "Con cứ làm loạn như vậy trước sau cũng nhiễm bệnh thôi! Tuổi còn nhỏ mà cứ thích đến mấy chỗ ong bướm lả lơi, đã nói bao nhiêu lần vẫn không nghe lời! Kết cục chính là tinh tẫn nhân vong đó có hiểu không hả thằng cháu ngốc này!"

"Được rồi, được rồi, con là thằng ngốc, hiện tại con biết lỗi sai của mình rồi." Tư Đồ Đồng trợn trắng mắt, đầu tiên là Tô Đạt nói cậu sẽ bị thế, giờ ông nội cũng mắng không khác gì, đúng là làm chuyện gì cũng không thông thuận, "Ông nội ơi vất vả lắm con mới lấy lại điện thoại được, ông phải nghe con nói chuyện quan trọng đến tính mạng!"


Tư Đồ Phong Ấn cuối cùng cũng mắng đủ, mở lòng từ bi: "Nói đi, nếu lại là chuyện linh tinh lang tang thì chờ xem ông có đánh chết con không!"

Tư Đồ Đồng thoáng nghe được tiếng bước chân lên lầu, cậu ta nói thật nhanh: "Cái người tên Tô Đạt kia ông tìm ở đâu ra vậy? Hắn muốn mạng của con đó! Không cho con ăn cơm mà chỉ ép uống nước! Bắt con chạy bộ mệt chết rồi còn đá con nữa! Ông nội, hắn ta có thù oán với nhà chúng ta sao?"

Tô Đạt vừa lên lầu: "..."

"Cái thằng quỷ này!!!" Tư Đồ Đồng ở bên kia điện thoại tức giận mắng to không ngừng nghỉ.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên từng hồi. Tư Đồ Đồng sợ tới mức làm rớt luôn điện thoại đang không ngừng phun lửa của mình, trái tim đập "thình thịch" trong lồng ngực, mở cửa cười hì hì nói: "Tô đại ca, sao lên lầu sớm vậy? Sao không ở dưới nghỉ ngơi thêm một chút?" Cậu ta nhanh nhảu hỏi, vô cùng khôn ngoan không hề nhắc đến chuyện di động.

Tô Đạt đâu phải lên lầu lấy điện thoại: "Xuống lầu ăn cơm trưa."

"Được được." Tư Đồ Đồng thấy đối phương không nhắc đến chuyện điện thoại thì vội vàng nhét điện thoại đang cầm trong tay vào túi quần, nơm nớp lo sợ nó bị cướp mất, "Tô đại ca, bữa trưa chúng ta ăn gì vậy? Anh thấy đó, sáng nay tôi ăn một chút trái cây giờ cả người đói muốn lả đi luôn. Đồ ăn trưa phải cay chút mới được, nếu có rượu thì càng tốt."

Tô Đạt chẳng nói chẳng rằng, thiếu niên đi sau lưng thì vui sướng tưởng tượng trưa nay ăn món ngon gì, ăn no buổi tối mới có sức trốn nhà đi chơi!

Nhắc đến lại bực, đây là nhà của cậu tại sao lại phải rón rén trốn nhà đi? Đều do "đại ma đầu" này mê hoặc ông nội mới khiến cậu ra nông nổi như bây giờ.

Bước vào phòng bếp, thấy trên bàn ăn có vài món một mặn một canh còn lại chính là một đĩa trái cây, Tư Đồ Đồng chán chường nghĩ: "Thôi xong, cái tên đại ma đầu này hẳn đã biết được mưu kế của mình rồi."

Tô Đạt ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa rồi nói: "Ăn nhanh, không được để thừa."

Tư Đồ Đồng sống trên đời không còn gì nuối tiếc nữa, cậu nằm bò ra bàn ăn: "Biết rồi mà..." Cuộc sống chỉ toàn là khổ đau thôi!

Đĩa thức ăn đối diện kia thật là thơm quá, thịt heo được nấu mềm mềm dai dai, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, thơm muốn chết. Rõ ràng là người khác ăn mà trong miệng cậu lại cảm nhận được hương vị tuyệt vời không nói nên lời đó, càng nghĩ càng thèm!

Trong lòng cậu cố gắng tẩy não chỉ là thịt heo bình thường thôi, chẳng có gì đặc sắc hết. Nhưng mà cái mùi hương đầy quyến rũ kia so với bất kì nhà hàng trứ danh nào cậu từng ăn cũng hơn xa, ngồi ở đây ăn trưa chính là tra tấn trí mạng.

Còn tô canh kia nữa, nóng hôi hổi, mùi cũng rất tuyệt, càng ngửi càng đói. Tư Đồ Đồng gặm trái cây mà giống như nhai sáp, dạ dày kêu gào khóc lóc đòi ăn.

"Tô đại ca, tôi có thể húp chút nước canh không?" Tư Đồ Đồng hạ quyết tâm, đặt miếng trái cây xuống đĩa, vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm Tô Đạt, tựa như đối phương mà lơ đi thì sẽ khóc to.


Tô Đạt hỏi cậu: "Rất muốn ăn sao?"

"Đúng vậy! Rất là muốn!" Tư Đồ Đồng đói sắp chịu hết nổi rồi.

"Được!" Tô Đạt đẩy một chén canh qua, Tư Đồ Đồng nhanh tay nhận lấy sợ đối phương đổi ý.

Chén canh ngon miệng vô cùng, húp một miếng mà vô cùng thoải mái, không chỉ thân thể mà còn tận sâu trong linh hồn cũng muốn thăng hoa.

Ăn xong Tư Đồ Đồng nuốt nước miếng, khen ngợi: "Tô đại ca đúng là người tốt, nếu chúng ta hặp nhau sớm hơn thì có thể trở thành bạn tốt rồi."

Hừ, kết giao gì chứ, đừng bao giờ gặp lại thì hơn.

"Xì xụp, xì xụp" Uống thêm vài ngụm cậu mới phát hiện ra chén canh này bất thường, cau mày nói: "Tô đại ca, sao chén canh này hơi đắng vậy?"

Tô Đạt vừa uống xong một chén canh thanh độc nói: "Đương nhiên đắng rồi, phải đắng mới có hiệu quả."

"Đồ lừa đảo!" Tư Đồ Đồng khóc lóc, sau đó chùi giọt nước mắt đi, chỉ vào đĩa thịt heo kho cay đỏ rực đẹp mắt kia nói: "Tôi muốn ăn thịt heo! Muốn ăn đồ ăn như người bình thường!"

Tô Đạt lắc đầu, đổ cho cậu thêm một chén canh giải độc: "Hôm nay cậu chỉ được ăn cái này. Ăn không hết thì để tôi giúp."

Tư Đồ Đồng được cưng chiều từ bé đến lớn đau lòng rớt nước mắt.

Ăn xong mất một giờ, cậu lại bị đại ma đầu ép đi chạy bộ, mệt đến mức hai chân không nâng nổi nữa, Tư Đồ Đồng nằm liệt trên ghế gỗ ngoài công viên thở hồng hộc nói: "Tô đại ca, anh trai à, anh để tôi nghỉ một chốc được không, lát nữa tôi sẽ đuổi theo anh."

Sau khi Tô Đạt đồng ý cậu ta nhìn bốn phía móc ra ví tiền chạy đến phố mĩ thực gần đó, mua một phần cơm đùi gà trở lại chỗ cũ. Mở hộp cơm nóng hổi ra, ngửi một chút thì cậu không thấy thèm ăn như xưa mà có hơi buồn nôn.

Chẳng biết có phải tác dụng tâm lí hay không mà Tư Đồ Đồng thật sự nôn khan, trong lòng hoảng sợ nghĩ: Mình làm sao thế này? Mấy món ăn buổi sáng mùi đâu có kinh khủng thế này, chẳng lẽ bị đại ma đầu kia hạ độc rồi?

Tô Đạt không có hạ độc chỉ là Tư Đồ Đồng lên cơn nghiện ma túy do mấy điếu thuốc tối qua. Cậu mơ mơ màng màng nghe được tiếng bước chân quen thuộc, không quan tâm nước mắt nước mũi tèm lem của mình mà ôm đùi người ta: "Tô đại ca, tôi khó chịu quá..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui