Toàn Chức Pháp Sư
Trương Tiểu Hầu nghe xong, liền nhìn Mạc Phàm kinh ngạc một lúc. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ suy xét tới mấy vấn đề này.
Ngay đến cả bản thân hắn còn không thể xác định được những lời nói này của Mạc Phàm là đúng hay là sai nữa. Theo bản năng hắn luôn tin tưởng những điều Mạc Phàm nói.
Thật ra thì Trương Tiểu Hầu cũng không hề hay biết rằng, Mạc Phàm hắn là một thợ săn ma pháp sư rất có kinh nghiệm. Ở trong liệp yêu tiểu đội săn yêu trong một thời gian dài khiến cho Mạc Phàm hiểu được một cái đạo lý rất là quan trọng. Đó là đông người chưa chắc đã là mạnh hơn. Tại sao các tiểu đội liên minh thợ săn khi ra bên ngoài săn yêu ma, chẳng lẽ bọn họ lại không biết rằng càng có thêm nhiều người thì càng an toàn hay sao? Nhưng trên thực tế thì, càng nhiều người thì càng dễ bị cả đàn cả lũ yêu ma chú ý tới. Đôi khi còn biến thành thức ăn cho yêu ma cao cấp nữa.
Vì vậy nhân số của tiểu đội tiên phong không nên có quá nhiều. Nếu như gặp cả đàn cả lũ yêu ma, thì bọn họ có thể tránh nó đi. Hành động của bọn họ sẽ càng thêm thoải mái. Muốn chạy trốn, muốn đánh thì cũng có thể nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nhưng nếu ở trong quần thể……
Nếu không gặp phải một đoàn yêu ma thì con như bọn họ bình an vô sự. Nhưng một khi lọt vào sự chú ý của một con yêu ma cấp Chiến Tướng hoặc một đàn yêu ma nào đó, thì chắc chắn quần thể kia sẽ bị huyết tẩy. Cái loại huyết tẩy con người này căn bản hắn không thể khống chế được.
……
Tiểu đội Tiên Phong gồm có 10 người, do Tiết Mộc Sinh phụ trách dẫn đầu.
Bọn họ đi xuyên qua cổng chính nhà trường. Trên đường phố vào lúc này không thấy một bóng người.
Đồ vật rơi tán loạn tràn ngập trên đường phố. Bọn họ đi ngang qua quán bánh nhỏ. Lúc trước quán bánh nhỏ này tỏa ra hương thơm ngào ngạt đến ngoài phố thế mà vào lúc này quán bánh nhỏ kia cửa mở tan hoang không ai trông giữ…
Sau khi Cảnh giới Huyết sắc kéo lên. Dân chúng trong thành thị hoặc là trốn ở trong phòng, hoặc là liều mạng chạy tới kết giới an toàn. Vào lúc này, cư dân rất là hỗn loạn và loạn lạc. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho các giáo viên trong trường quyết định không cho rút lui đầu tiên.
Nhưng mà, có một lượng lớn người chưa rút lui được tới kết giới an toàn gia nhập vào quần thể người của trường Thiên Lan ma pháp cao trung để đi nhờ về kết giới an toàn. Rất nhiều cư dân ở phụ cận rối rít lao qua. Họ muốn nhờ vào lực lượng của học sinh và lão sư của trường Thiên Lan ma pháp cao trung để vượt qua 3km con đường quảng trường đáng sợ kia.
Đội ngũ tiểu đội tiên phong đi ở đằng trước. Trương Tiểu Hầu sau khi trèo lên một vị trí trên cao thì thấy được cảnh tượng đại lượng dân chúng chạy tới trường học tụ tập…
” E rằng lần đại di chuyển này nhân số muốn vượt qua 4000 người. Ở trong thành thị có rất nhiều người chưa tới được kết giới an toàn lần đầu tiên. Bọn họ lại không dám đi một mình. Hiện tại quần thể chúng ta không khác gì một chiếc nam châm hút con người từ các nơi khác nhau đổ về.”
Trương Tiểu Hầu từ trên mái hiên một tòa nhà cũ kỹ nhảy xuống, nói với mọi người.
“Ân, nhiều người càng tốt. Như thế quần thể mới có thể tránh được các nhóm yêu ma nhỏ công kích. Nhưng mà như thế cũng sẽ khiến cho gánh nặng của quần thể càng thêm nặng nề hơn.”
Tiết Mộc sinh mở miệng nói.
Ma pháp cao trung và ma pháp đại học khác nhau rất nhiều. Sức chiến đấu của học sinh Ma pháp đại học so với một nhánh quân đội chính quy thì phải cường đại hơn rất là nhiều. Mà ma pháp cao trung thì chỉ có thể bồi dưỡng ra được một đám học đồ ma pháp sư còn chưa đến 18 tuổi. Ở trong cảnh giới Huyết sắc có thể bảo vệ được bản thân mình đã là ghê gớm lắm rồi. Chứ bảo bọn họ bảo vệ dân chúng thật sự mà nói thì quá sức với bọn họ.
” Chuyện này cũng đành chịu thôi. Chúng ta cũng không thể nào cứ như vậy mặc kệ bọn họ được.”
Chu Mẫn nói.
“Đi thôi. Hiện tại quần thể đã biến thành 4000 người. Gánh nặng trên người chúng ta càng thêm nặng nề.”
Tiết Mộc sinh nói.
Mọi người cũng gật gật đầu.
Trương Tiểu Hầu, Trương Lộ Oánh. Hai người đều là Phong hệ ma pháp sư có trách nhiệm dò đường. Những người còn lại gắt gao đi theo.
Tất nhiên Tiết Mộc Sinh cũng là một vị lão sư đã từng trải qua rèn luyện quân đội. Hắn cũng có một ít kinh nghiệm về việc phân chia nhiệm vụ cho mỗi người và cách bảo trì đội hình. Cũng không đến mức trong loại tình huống này hắn không có chủ kiến gì.
Tốc độ tiến lên của mọi người khá là nhanh. Họ xuyên thẳng qua con đường chính ngoài cổng trường. Sau đó mọi người đi vào con đường dành riêng cho người đi bộ. Rồi tiến vào khu vực thang máy khu chung cư, nơi có thể nhìn thấy được kết giới an toàn.
Con đường chính có chiều dài tầm 1 km. Trên con đường có rất nhiều xe cộ bị bỏ lại, khiến cho con đường tắc nghẽn. Cho dù là xe đạp muốn vượt qua con đường này còn có chút khó khăn, chứ đừng nói chi tới xe đưa đón nhà trường.
Giao thông hoàn toàn bị tê liệt. Muốn đi qua được đoạn đường này chỉ có thể đi bộ. 3 km nói dài thì cũng không dài lắm, nói ngắn thì cũng không ngắn lắm. Nhưng trên con đường đó lại tràn ngập nguy hiểm và chông gai. Đến tột cùng trên con đường đó có chuyện gì xảy ra, không ai có thể đoán trước được.
” Ở tiệm sách báo phía trước có bọn Cự nhãn tinh chuột.”
Sắc mặt Trương Lộ Oánh trắng bệch chạy trở lại. Nàng thở hổn hển nói với mọi người.
“Nó đang ăn một đứa bé.”
Trương Tiểu Hầu bổ sung một câu.
Đứa bé kia đã chết. Hai người bọn họ đi trước dẫn đường liền thấy khung cảnh máu chảy thành sông khiến cho bọn họ rất là kinh hãi, bi ai. Bọn họ tiếp tục tiến lên phía trước. Sau khi vượt qua chiếc xe buýt chắn ngang con đường. Bọn họ liền thấy ở cửa tiệm sách báo có một thằng bé trai mới có mấy tuổi nằm trên vũng máu.
” Cự Nhãn Tinh Chuột à?”
Tiết Mộc Sinh nhíu mày. Ánh mắt hắn xoay chuyển tìm kiếm xem có ai nói tới không. Nhưng tìm một lúc cũng không thấy có ai nhắc tới chuyện có Cự Nhãn Tinh Chuột cả.
” Vừa rồi rõ ràng nó mới......”
“Cô cô cô!!!!!!!!!!!!”
Trương Lộ Oánh đang định giải thích, thì bên cạnh liền có một thân ảnh tràn đầy lông lá to như chiếc xe hơi mạnh mẽ nhảy ra. Hai chiếc răng nanh to lớn liền táp lên người Trương Lộ Oánh đang còn không chút nào phòng bị.
“Phốc xuy ~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Trương Lộ Oánh là một cô bé nhìn qua rất là gầy yếu. Thế nhưng cổ của nàng đã bị con Cự nhãn tinh chuột cắn rách, khiến cho mọi người ở đây vô cùng kinh hãi. Máu tươi từ cổ nàng phun ra ngoài, bắn lung tung lên tờ áp phích quảng cáo trên xe buýt.
Một màn này xuất hiện quá mức đột ngột!
Ngay cả lão sư Tiết Mộc Sinh cũng không kịp phản ứng. Hắn ở bên cạnh Trương Lộ Oánh, thế mà chưa kịp làm gì thì cổ của cô nữ sinh này đã bắn ra máu tươi lên mặt của hắn rồi.
” Nhanh trốn vào trong xe buýt!”
Trong nháy mắt xuất hiện tình huống bất ngờ khiến mọi người kinh hãi. Thấy vậy, Mạc Phàm hắn liền hô to lên một câu với mọi người.
Mọi người như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lảo đảo vọt sang chiếc xe buýt kia.
Phản ứng của Tiết Mộc Sinh khá là nhanh. Hắn dắt theo Trương Tiểu Hầu nhảy vào trong xe buýt. Mà con Cự Nhãn Tinh Chuột kia hình như vẫn không có từ bỏ ý định giết chóc. Nó liền đuổi theo rồi đâm sầm vào cửa xe buýt.
Mọi người thấy vậy cũng hoảng loạn một chút. May mà bọn họ trốn kịp vào trong chiếc xe buýt.
Hứa Chiêu Đình thấy Trương Lộ Oánh bị giết chết như vậy. Hắn tức giận kêu gọi ra lực lượng Lôi nguyên tố.
Mạc Phàm vốn là cũng định hoàn thành Tinh quỹ, nhưng lại thấy Phấn tìm yêu bay về một phương hướng khác. Ngay lập tức, Mạc Phàm liền ý thức được chuyện gì sắp xảy ra!
” Mọi người nhanh trèo lên phía trên chiếc xe buýt đi. Ở đây không phải chỉ có một con Cự Nhãn Tinh Chuột đâu!”
Mạc Phàm gào to lên nói với mọi người.
Nói xong câu đó, Mạc Phàm liền túm lấy Chu Mẫn ở bên cạnh đang còn thi triển ra ma pháp rồi kéo nàng chạy về phía xe buýt.
” Hầu tử, buông Trương Lộ Oánh ra. Nàng đã chết rồi. Nhanh dẫn con Cự nhãn tinh chuột kia đi nơi khác. Nếu không toàn bộ mọi người ở đây đều sẽ chết hết đấy!!”
Mạc Phàm vừa chạy vừa nói to với Trương Tiểu Hầu.
Trương Tiểu Hầu cũng khá là bình tĩnh. Trước khi con Cự Nhãn Tinh Chuột phát động tấn công hắn, thì hắn đã thi triển xong Phong quỹ. Trương Tiểu Hầu chỉ muốn một lòng đi cứu Trương Lộ Oánh. Thế nhưng đáng tiếc là hắn lại không biết bọn yêu ma tấn công bất ngờ tới như vậy. Căn bản không có một vị sơ cấp ma pháp sư nào có thể kịp thời ra tay trong tình huống đó.
Ánh mắt Trương Tiểu Hầu đỏ bừng.
Chỉ trong một cái chớp mắt, thế mà một bạn nữ đã chết. Bọn yêu ma đáng chết, bọn yêu ma đáng chết!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...