Thời gian nghỉ hè, Mạc Phàm hắn vẫn duy trì mức độ tu tuyện như cũ.
Dù sao thì công việc trong liệp yêu tiểu đội cũng không bận rộn cho lắm. Cho nên hắn có thể điều chỉnh cuộc sống theo ý của mình.
Mạc Phàm hắn sau khi cùng liệp yêu tiểu đội hoàn thành hai hạng mục treo thưởng thì hắn coi như hoàn toàn thoát khỏi cảnh giới tay mơ rồi. Bây giờ khi chiến đấu với yêu ma thì hắn cũng có thể bình tĩnh phóng thích ra kỹ năng của mình được.
Chiến đấu và tu luyện đều có tiến triển lên. Thế nhưng điều làm cho hắn vui mừng nhất chính là tốc độ phát triển của Tinh Trần lại tăng rất nhanh.
Tinh Trần tăng lên thì tất nhiên sẽ khiến cho các hạt sao lột xác rồi. Vào ngày khai giảng năm học,khi hắn lên lớp 12 thì Mạc Phàm hắn đã thành công cho hạt Lôi Hệ hoàn toàn lột xác.
Nó càng lúc càng thêm sáng rực. Ánh sao màu tím sáng lóng lánh có thể truyền tải ma năng của Lôi điện được mạnh hơn. Cho nên khi thi triển kỹ năng, tất nhiên nó sẽ mạnh lên nhiều rồi.
“ Lần sau khi mình cùng liệp yêu tiểu đội làm nhiệm vụ, nhất định mình sẽ làm cho bọn họ thất kinh.”
Mạc Phàm ngồi ở trong lớp học đang còn mơ mộng, ảo tưởng sức mạnh.
Hiện tại Lôi Ấn và Hỏa Tư của hắn cũng đã đạt tới cấp 2. Tốc độ phát triển này chắc chắn đã vượt xa các bạn học cùng lứa với hắn rồi. Nhưng nếu trước khi tốt nghiệp, hắn có thể đem hai cái kỹ năng này tăng lên tới cấp 3 thì càng thêm hoàn mỹ hơn nữa!
Hình như chỉ cần làm hạt sao lột xác tới cấp thứ 3 thì hắn cũng đã gần Trung cấp ma pháp sư lắm rồi.
Mạc Phàm hắn cũng không biết khi nào hắn mới có thể đạt tới Trung cấp ma pháp sư, nhưng hắn chắc chắn sẽ dùng tất cả mọi biện pháp để có thể làm cho bản thân hắn trở nên mạnh hơn!!
Cuộc sống trường học vẫn bình thường như cũ. Sau khi đám học sinh bọn họ trải qua quá trình rèn luyện, thì khí chất của mọi người cũng thay đổi đi nhiều. Với lại, kỳ thi tốt nghiệp trung học ma pháp sắp tới gần. Cho nên đám học sinh bọn họ thường ngày vẫn hay lười biếng thì bây giờ bỗng nhiên trở nên chăm chỉ hơn. Bọn hắn thường xuyên xuất hiện ở sân huấn luyện nhiều hơn.
Mạc Phàm hắn thì không có tới sân huấn luyện để tập luyện.
Tập đánh tượng gỗ hình người thì có ích gì cơ chứ. Hắn thà đem thời gian tập luyện đánh vào tượng gỗ đó mà dành vào thực chiến còn hơn. Cùng yêu ma chiến đấu, hiệu quả rõ ràng so với đánh lên tượng gỗ kia là hơn hẳn!
“ Phàm Ca, Người có phát hiện ra gì không? Kể từ sau khi rèn luyện trở về, thì lớp trưởng Chu Mẫn vẫn luôn kiêu ngạo, bỗng nhiên rất là quan tâm tới ngươi.”
“ Thì sao?”
Mạc Phàm nhíu mày hỏi.
“ Đương nhiên là có sao rồi. Có lúc cô nàng kia còn len lén nhìn trộm Phàm ca một cái nữa đó.”
“ Chẳng lẽ là do ta quá đẹp trai à?”
“ Nếu ngươi nói như vậy, ta cũng hết cách. Nhưng nếu vì Phàm Ca đẹp trai thì nàng sẽ không có ở trong trường hung dữ, chửi bới đại ca như vậy. Nàng luôn chửi bới, hung dữ đối với mọi người nhưng duy chỉ có đại ca thì hoàn toàn là khác hẳn. Lúc ở bên cạnh đại ca, nàng ta không khác gì tiểu muội muội ở nhà kế bên ý.”
Trương Tiểu Hầu nói.
Hiện tại, Mạc Phàm hắn buổi sáng thì đi học. Buổi chiều thì tu luyện. Buổi tối thì mặc đồ an ninh để duy trì hòa bình cho thành phố. Làm sao hắn còn thời gian để mà tư tình với các thiếu nữ nữa cơ chứ. Mà cũng có thể, là do hắn làm anh hùng trượng nghĩa ra tay cứu vớt hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ ra khỏi bể khổ, nên thỉnh thoảng trái tim các nàng rung rinh chăng… Dù sao thì chuyện đó cũng quá là bình thường!
“ Đại ca nhìn kìa, nhìn kìa, cô nàng đó lại tới tìm người….Sách sách, Khà khà! Phàm ca, ta đi chỗ khác đây!”
Trương Tiểu Hầu quả thật là một người bạn tốt. Hắn đâu có ngu giống như mấy thằng kia chứ. Tự nhiên ở lại phá hỏng chuyện tốt của hai người.
Mạc Phàm ngẩng đầu, phát hiện ra Chu Mẫn thật sự đang tới chỗ hắn thật.
Khuôn mặt của nàng nhăn nhăn nhó nhó, do do dự dự, làm cho người khác không khỏi thương hại.
Chu Mẫn cũng là một cô nương xinh đẹp. Mái tóc màu đen được cắt tỉa gọn gàng ngang vai. Nàng có một khuôn mặt xinh xắn pha lẫn mấy phần kiêu ngạo. Thường này, cô nàng này là hung thần ác sát đối với các nam sinh. Cho nên mọi người luôn giữ khoảng cách với cô nàng. Nhưng trên thực tế thì cô nàng này lại rất là nhiệt tình nhưng nàng ta lại không biết cách che dấu nó như thế nào.
“ Mạc Phàm… buổi tối, ngươi có rảnh không?:
Chu Mẫn đi tới, nhỏ giọng hỏi.
Buổi tối?
Hình như mình còn phải củng cố một chút kỹ năng Lôi Ấn cấp 2 thì phải.
Chu Mẫn a Chu Mẫn!! Ngươi làm lớp trưởng thì nên chăm chú vào việc học một chút chứ. Tại sao có thể nhanh như vậy lại phát sinh tình cảm rồi. Chúng ta cũng đã vào lớp 12 rồi, sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi đấy. Thời điểm này là thời điểm cực kỳ quan trọng ảnh hưởng tới tương lai sau này. Nếu như phân tâm vào chuyện yêu đương thì đối với cả hai đều không tốt chút nào cả!
Cho nên, Mạc Phàm hắn gật đầu, nói với Chu Mẫn:
“ Có rảnh rỗi!”
Lập tức, Chu Mẫn nhoẻn miệng cười nói:
“ Sau khi tan học người ta chờ người ở cổng trường. Ta có chuyện quan trọng cần nói với người.”
“ Không thành vấn đề.”
Mạc Phàm gật đầu. Trong đầu hắn còn đang suy nghĩ có nên hay không nên gọi Trương Tiểu Hầu mang thêm một hộp Tiểu Vũ tán tới, đề phòng tình huống đột xuất có thể xảy ra hay không? Tiểu vũ tán: thuốc làm nước mắt rơi. ……….
Sau khi tan học, tất cả học sinh liền nháo nhào ùa ra cổng trường.
Chu Mẫn quả nhiên là một người giữ chữ tín. Nàng đã đứng đợi Mạc Phàm ở cổng trường rồi.
Lúc Mạc Phàm đi tới, đang định mở miệng nói. Thì Chu Mẫn liền có chút thần thần bí bí nói,
“ Mạc Phàm, không biết chuyện này ta có nên nói cho ngươi biết hay không? Nhưng ta cũng không tìm ra ai thích hợp hơn ngươi cả.”
“ Chuyện là như thế này. Nhà bà nội ta ở chỗ cây đa gần quảng trường. Nơi đó, người ta đang tính xây dựng một khu phố mới. Trong thời gian nghỉ hè, ta có tới chỗ bà nội ở, nhưng nhiều lần ta có nghe được tiếng động không khác gì có công trường đang thi công ở bên cạnh vậy. Ta có đi hỏi mọi người thì mọi người bảo ban đêm không có đội thi công nào xây dựng ở chỗ đó cả…. Do Bà nội nói bà có một kỷ vật lâu đời được chôn cất ở đây. Nên dù ta có khuyên bà rời khỏi nơi này nhưng bà vẫn nhất quyết không chịu rời đi. Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể đi theo ta tới nơi đó một chuyến. Tới đó xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Nếu không để bà nội một mình ở nơi đó, ta thực sự không yên tâm cho lắm. Ban đêm ở đó quả thật quá đáng sợ. “
Chu Mẫn nghiêm túc nói với Mạc Phàm.
Nghe xong câu chuyện của Chu Mẫn, Mạc Phàm liền sửng sốt.
Công trường chấn??
Lần trước vừa mới là Phòng ăn chấn, bây giờ lại tới Công trường chấn. Cái đất Bắc Thành này thật lắm đồ chơi quá đi mất.
“ Chắc không phải là có một con Cự nhãn tinh chuột nữa chứ?”
Mạc Phàm suy tư, nói.
“ Cự nhãn tinh chuột? Đây là một loài yêu ma mà. Ở trong Bắc Thành thì làm gì có yêu quái chứ??”
Chu Mẫn kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mở ra thành chữ O.
Lần trước đối mặt với yêu ma đã làm cho Chu Mẫn tới bây giờ vẫn còn sợ hãi.
“ Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả. Ta có nghe được tin tức từ bên Liên minh Thợ săn rằng. Thời gian này là thời gian mà bọn Cự nhãn tinh chuột giao phối. Cho nên rất nhiều nơi bọn Cự nhãn tinh chuột này từ chỗ âm u nhảy ra tán loạn giao phối.”
Mạc Phàm hắn cũng không ngạc nhiên gì khi nghe tới chuyện này.
Nếu như hắn còn đang ở trong trường học, thì Mạc Phàm hắn và Chu Mẫn cũng đều ngốc như thế. Hai người bọn họ đều cho rằng trong Thành thị thì luôn an toàn 100%. Tuyệt đối trong thành thị không hề có xuất hiện yêu ma.
Nhưng hắn ở trong Thành thị liệp yêu tiểu đội, cho nên hắn cũng có một chút kiến thức thực tế.
Nói như thế nào nhỉ??
Bạn học Chu Mẫn! Người tìm đúng người rồi đó. Ta còn có một cái thân phận khác, đó chính là người giữ gìn trật tự cho Bắc Thành. Bởi vì ta là một thành viên của Thành thị liệp yêu tiểu đội. Tiểu đội luôn giữ bình an cho Bắc thành. Cho nên, ta hơi bị chuyên nghiệp đó!!!
Ài, Lần này không kiếm được tiền rồi. Dù sao thì giúp cô nương này cũng không phải là chuyện gì xấu. Mình đi xem một chút vậy!!
……….
Hắn và Chu Mẫn đi tới quảng trường trước cây đa. Đúng như lời Chu Mẫn nói. Quảng trường này đã bị phá dỡ và dời đi nơi khác rồi. Nhìn qua, nó không khác gì vừa mới bị một trận động đất tàn phá vậy.
Tro bụi tràn ngập ở nơi đây. Đất đá ngổn ngang. Quảng trường thì tan hoang. Khắp nơi là hàng rào của các công trường tạm thời. Phòng ốc cái thì phá dở một nửa, cái thì trơ trụi. Nhìn qua không khác gì thành phố ma vậy.
Nghe nói ở chỗ này, người ta tính xây dựng thành một khu buôn bán. Nhưng do đầu tư tài chính bị thiếu hụt nghiêm trọng, cho nên nơi này chính phủ không biết nên xử lý như thế. Kết quả là nó biến thành một đống hoang tàn đổ nát.
Phần lớn mọi người đều đã rời khỏi nơi này. Chỉ còn một số kẻ lang thang, miễn cưỡng tìm mấy căn nhà rách nát để ở. Những người còn sót lại ở chỗ này đa phần đều là người già không muốn rời khỏi nơi này, giống như bà nội của Chu Mẫn vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...