Toàn Chức Pháp Sư
“ Hỏa Tư!”
Từ Đại Hoang hét to lên một tiếng. Ngọn lửa phi thường mãnh liệt kia liền phá vỡ bóng đêm thê lương trong trường học. Nó vô cùng chói mắt và mãnh liệt. Nó bay thẳng vào con mắt của con Cự Nhãn tinh chuột kia.
Con Cự Nhãn tinh chuột cảm nhận được nhiệt độ ở sau lưng. Theo bản năng nó chạy sang bên cạnh tránh né một cách linh hoạt.
Tất nhiên kỹ năng Hỏa tư mà Từ Đại Hoang vừa phóng ra kia rơi vào khoảng không rồi. Yêu ma chứ có phải tượng gỗ trong trường học đâu mà đứng im cho vị đội trưởng này công kích kia chứ!
“ Muốn trốn?”
“ Có ích sao?”
Từ Đại Hoang cười một cách khinh miệt.
Một ít Hỏa Tư rơi xuống bên cạnh con Cự Nhãn tinh chuột. Tất nhiên rõ ràng là nó không có đánh trúng con Cự Nhãn tinh chuột kia rồi.
“ Bạo liệt!”
Rốt cuộc thì Từ Đại Hoang hắn cũng mạnh mẽ tung thêm hậu chiêu kèm theo phía sau nữa.
Thoáng chốc một ít đoàn Hỏa Tư phóng thích ra lúc nãy tưởng chừng như ở trong không khí cô đơn lạnh lẽo thiêu cháy liền cháy rực rồi nổ tung tóe hết cả ra. Từ trong ngọn lửa đó có thể nhìn thấy vô số đoàn lửa nhỏ nhỏ bung ra loạn xạ!!
“Phanh ~~~~~~~~~~~~~~~~!!”
Đoàn lửa cực nóng kia liền nổ tung tanh bành hết cả lên. Từ vị trí trung tâm của ngọn lửa vô cùng xinh đẹp kia là vô số đoàn lửa nhỏ bay toán loạn ra xung quanh nhìn rất là rực rỡ.
Đỏ đậm!!
Trong vòng 3 thước hoàn toàn bị ngọn lửa đỏ đậm này nuốt mất. Dù con Cự Nhãn tinh chuột kia có né tránh rất khá đi chăng nữa thì nó cũng không thể nào tránh thoát được vụ nổ kia được.
Trong không khí liền xuất hiện một trận rung động. Ngọn lửa nổ tung tạo thành một hình ảnh chói mắt!!!
Mạc Phàm hắn lấy tay che ánh lửa mới có thể loáng thoáng nhìn thấy con Cự Nhãn tinh chuột kia bị ngọn lửa màu đỏ đậm nuốt chửng. Cái thân thể béo núc na núc ních kia của nó bị ngọn lửa thổi bay ra xa 5-6 thước. Thân thể của nó nặng nề đập vào bức tường nhà ăn.
Con Cự Nhãn tinh chuột ở trong góc tường liều mạng giãy dụa. Nó không còn khí thế hung mãnh như lúc ban đầu nữa. Vào lúc này nó liền biến thành một con chuột cống to đùng bị oanh tạc cho thành nửa sống nửa chết.
Thấy một màn như vậy, cái miệng Mạc Phàm liền ngoác thành hình chữ “O” to đùng!
Quá đỉnh, quá trâu bò!
Hỏa tư – bạo liệt!!
Hiệu quả của bạo liệt quả thật bá đạo đến cực điểm làm cho con Cự nhãn tinh chuột linh hoạt kia không còn đường sống.
Cái kỹ năng Hỏa hệ “ Bỏng cháy”, “ Phần Cốt” mà so hiệu quả với “ Bạo liệt” thì chỉ đáng xách dép cho nó mà thôi.
“ Đây… Đây là Hỏa Tư cấp 3 sao???”
Mạc Phàm hắn thật sự không nghĩ tới đội trưởng của tiểu đội liệp yêu này lại có thể đem kỹ năng Hỏa Tư tu luyện tới cấp thứ 3. Hiệu quả “ Bạo liệt” kia oanh tạc lên trên người con Cự Nhãn tinh chuột quả thật khủng khiếp, thiếu chút nữa đem con yêu ma hại người kia đập chết ngay tức thì rồi!
Quá đáng sợ! Nếu lúc trước hắn gặp con U Lang Thú mà học xong được Hỏa Tư – Bạo liệt này thì chỉ cần hắn oanh tạc xuống cái kỹ năng này thì con U Lang Thú kia cũng mất nửa cái mạng rồi, chứ đâu có phải chạy trốn như chó vậy. Mà hắn còn phải dùng tới thạch nhũ mới giết chết được nó nữa cơ chứ. Đâu phải chỗ nào cũng có thạch nhũ đâu, mà cũng không phải lần nào con yêu ma kia cũng đứng ở dưới thạch nhũ kia cho hắn giết đâu!!
Đến lúc đó không phải mình quá đẹp trai, quá trâu bò rồi sao! Ha ha ha!
Giờ phút này, nội tâm của Mạc Phàm đang còn chìm đắm, quay cuồng trong mộng tưởng tươi đẹp kia.
Hắn đang còn nghĩ tới tương lai hắn cũng có thể đạt tới cảnh giới Hỏa Tư như thế này. Chính vì vậy mà nhiệt huyết tu luyện của hắn thoáng cái liền tăng cao hẳn lên.
Mạc Phàm hắn tin tưởng, chỉ cần có thể nắm trong tay Hỏa Tư – Bạo liệt, thì cái ngươi tên gọi là Vũ Ngang kia làm sao có thể là đối thủ của hắn được kia chứ. Chắc chắn mặt mũi của lão già Mục Trác Vân kia sẽ bị hắn đánh cho sưng vù lên cho mà xem!!
Cố lên Mạc Phàm! Bất luận là thế nào trước khi bước vào cánh cửa đại học thì hắn cũng phải nắm giữ được Hỏa Tư lên tới cấp thứ 3. Hắn phải nhanh chóng cho bọn Mục Thị thế gia kia mở to đôi mắt chó của bọn họ ra mà nhìn hắn tỏa sáng chói lóa!!!
……..
Lão đại của tiểu đội liệp yêu lộ ra dáng vẻ vô cùng cẩn thận. Bọn họ biết dưới một cái oanh tạc này, con Cự Nhãn tinh chuột kia chắc chắn sẽ chạy trốn. Cho nên Phì Thạch, Quách Thải Đường, hai người bọn họ sử dụng kỹ năng của mình phong kín đường chạy trốn của con Cự nhãn tinh chuột kia.
“ Cô ~~~~~~~~!!!!”
Con Cự Nhãn tinh chuột kia kêu lên một tiếng thật to. Nằm ngoài dự tính của mọi người, Nó hướng về phía Quách Thải Đường mà hung dữ công kích tới.
Quách Thải Đường cũng ngẩn hết cả người. Kỹ năng Băng mạn của nàng đã dùng làm bức tường ngăn chặn lối chạy trốn của con Cự nhãn tinh chuột kia rồi. Nàng thật sự không có nghĩ tới con Cự nhãn tinh chuột này lại to gan liều chết, đánh cược một lần như vậy.
“ Tiểu Khả, Thủy Ngự! Nhanh!”
Khuôn mặt của Đội trưởng Từ Đại Hoang liền biến sắc.
Tiểu Khả hoảng hốt, lập tức sử dụng ý niệm tập trung tạo thành Tinh quỹ Thủy hệ.
Do có phần hoảng hốt, khẩn trương nên tốc độ của Tiểu Khả có chậm một chút. Chính vì vậy kỹ năng Thủy ngự cũng không có kịp thời phóng thích ra nhanh chóng được.
Dù sao thì Quách Thải Đường cũng thường xuyên đối mặt với tình huống nguy hiểm. Nàng liền cắn răng một cái rồi nhảy sang bên cạnh tránh né.
Tuy nàng làm như vậy cũng không thể tránh thoát khỏi công kích của con Cự Nhãn tinh chuột kia. Nhưng chỉ cần tránh thoát khỏi chỗ hiểm, thì thà mất một cánh tay còn hơn là đi đời nhà ma!
“ Lôi Ấn – Mãng Ngân!!”
Khi mọi người đang còn thầm kêu không tốt, thì cách đó không xa từng đạo từng đạo Lôi Điện màu tím dần xuất hiện.
Những tia lôi điện màu tím kia hung hăng đánh lên trên người con Cự nhãn tinh chuột kia. Mỗi một đạo đánh lên trên người nó thì ở chỗ đó liền cháy xém, nứt toác ra một đường. Ở nơi đó có thể thấy được da thịt bên trong của nó. Từ vị trí nứt toác kia, những đạo Lôi điện kia cứ thế mà chui vào bên trong cơ thể của con Cự nhãn tinh chuột khiến cho nó co giật, nằm im tại chỗ.
Quách Thải Đường nhìn thấy con Cự nhãn tinh chuột cả người co quắp lại, liền sửng sờ một cái rồi nhảy ngược về phía sau vài mét. Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mang theo vài phần không thể tin được nhìn khuôn mặt đen thui của Mạc Phàm ở phía xa xa kia.
“ Làm tốt lắm! Phạm Mặc!”
“ Mẹ nó chứ! Con Cự nhãn tinh chuột này là biến dị sao?? Nó còn hung dữ hơn cả con Độc nhãn ma lang nữa chứ. Nó chỉ còn lại nửa cái mạng thế mà không ngờ vẫn còn hung hăng công kích lại nữa chứ!”
Vẻ mặt Phì Thạch vẫn đang còn sợ hãi nói.
“ Ta đã nói với các người bao nhiêu lần rồi hả?? Khi vào chiến đấu rồi thì không nên mất cảnh giác, không được mất cảnh giác nhớ chưa hả??? Thiếu chút nữa thì Quách Thải Đường xảy ra chuyện rồi… May mà hôm nay chiêu mộ được một vị Lôi pháp sư, mới khiến cho con yêu quái này tê liệt. Nếu không thì ai có thể ngăn cản được con yêu quái đang còn có tâm tình liều chết được ăn cả ngã về không này chứ??”
Đội trưởng Từ Đại Hoang lập tức gào thét, chửi bới om sòm hết cả lên.
“ Ta thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, là ta… là lỗi của ta.”
Tiểu Khả có chút nói lắp nói.
“ Bây giờ xin lỗi thì được tích sự gì nữa. Nếu như người đã chết, thì dù người có tới trước mộ người ta nói lời xin lỗi người ta còn nghe thấy được nữa không?? Là một vị Thủy hệ pháp sư mang trong người năng lực phòng ngự duy nhất trong đội ngũ chúng ta, điều người phải làm chính là bất kỳ lúc nào cũng phải tập trung tinh thần cảnh giác, luôn luôn để cho Tinh quỹ của mình lúc nào cũng phải trong trạng thái sẵn sàng!!!”
Từ Đại Hoang giận dữ chửi mắng Tiểu Khả.
Mạc Phàm nhìn đội trưởng như vậy cũng có chút ngạc nhiên.
Hắn còn tưởng đội trưởng Từ Đại Hoang chỉ biết tùy tiện phê bình mấy câu chứ, không nghĩ tới vị đội trưởng này lại có thể trực tiếp mắng xối xả vào mặt một cô gái khả ái tới như vậy.
Bất quá vị đội trưởng Từ Đại Hoang này mắng chửi cũng không có sai. Những hệ pháp sư khác nhau trong chiến đấu sẽ đưa đến tác dụng hoàn toàn khác biệt nhau. Nó sẽ tạo thành một đoàn đội săn yêu hoàn chỉnh. Nếu như một người hay một khâu nào đó mắc phải một sai lầm chí mạng, thì sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Không chỉ làm một người có thể mất mạng mà nó còn có thể dẫn tới cả đoàn đội đó mất mạng. Dù sao thì chuyện yêu ma giết người chỉ trong giây lát là một chuyện rất chi là bình thường!!
Tiểu Khả cắn môi. Nàng không dám cãi lại dù chỉ một lời. Hiển nhiên là nàng ý thức được mình đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng tới như thế nào.
Quách Thải Đường cũng không có trách cứ gì Tiểu Khả. Nàng ngược lại vẫn như cũ nhìn về phía Mạc Phàm.
Mới vừa rồi nàng thật sự nghĩ cái mạng nhỏ của nàng thật sự tàn đời rồi, ai ngờ rằng cái tay mơ Lôi Đình này lại xuất thủ cứu nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...